Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 443: Dương thọ sắp hết

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Sau một hồi vật vã, tất cả mọi người đều mệt lả! Sau khi Dương lão tam đốt lửa, chúng tôi bèn ngồi quanh đống lửa đó!
Tôi bảo họ cố gắng ngủ một giấc, để tôi gác đêm cho. Có vẻ như hai anh em họ đã quá mệt nên vừa dựa vào nhau một cái là ngủ ngay. Tôi đã quen với cuộc sống ngày ngủ đêm làm từ lâu, lại thêm chuyện xảy ra trong trấn này khiến tôi chẳng hề có cảm giác buồn ngủ.
Tôi liếc mắt nhìn về phía thôn Ma Câu. Chỉ cách quãng đường mấy cây số ngắn ngủi nhưng tôi lại suy nghĩ muôn vàn. Tôi cố gắng khiến mình không nghĩ nữa, không ngừng an ủi bản thân. Cho dù bây giờ thôn Ma Câu không còn ánh sáng mặt trời, tôi cũng tin rằng vẫn còn người dân sống sót! Dù chỉ còn lại một người sống thì tôi cũng không thể từ bỏ!
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc trời sáng. Đèn dẫn hồn trên cây đa và trong trấn đều tắt cả, thế nhưng ánh mặt trời vẫn không rọi vào trấn được mà bị lớp sương mù quỷ quái dày đặc ở xung quanh che khuất.
Trời vừa sáng, hai anh em họ cũng tỉnh dậy. Chúng tôi không tìm được thức ăn ở xung quanh, ngay cả một con vật cũng chẳng thấy. Tôi dẫn họ đến chỗ xa hơn, đến nơi mà mặt trời có thể chiếu đến.
Phơi nắng trong thời gian dài thì dương khí trên người sẽ tăng thêm! Buổi tối họ còn phải trở thành "đèn dẫn hồn" nên nhất định phải để dương khí trong người đầy đủ, nếu không sẽ hại đến họ!
Đi mãi đến rừng thông cách chỗ ban đầu hai cây số, chúng tôi mới được ánh mặt trời chiếu lên người. Ánh mặt trời mùa đông không ấm lắm nhưng vẫn có chút nhiệt độ. Tôi vào rừng tìm mấy con thỏ hoang, sau khi nướng lên ăn thì bắt đầu nghỉ ngơi!
Chờ đến xế chiều, chúng tôi lại trở về trấn Ma Câu. Còn chưa đến buổi tối, tôi không thể mở âm môn để vào Âm tào Địa phủ được, chỉ có thể dặn dò họ chuyện "đèn dẫn hồn" trước.
"Lát nữa sau khi xuống Địa phủ mượn âm binh, tôi sẽ rút dương hỏa trên vai và trên đầu hai người ra! Dương hỏa rời khỏi cơ thể thì dương khí trên người sẽ rất yếu, hai người không được nói hoặc quay đầu lại! Nếu không sẽ bị oan hồn nhập vào người, tôi rất khó cứu được hai người! Hai người chỉ cần đi một vòng trong trấn, những oan hồn kia sẽ đi theo. Dù có xảy ra chuyện gì, hai người cũng phải dẫn bọn chúng ra ngoài, tuyệt đối không được lơ là!"
"Vâng, anh Cửu!" Vẻ mặt của hai anh em cũng trở nên thận trọng. Tiếp đó tôi lại dặn dò hai người họ một phen, trời cũng tối dần. Mặc dù vào mùa đông thời gian trời sáng rất ít nhưng thật ra vẫn chưa đến tối, có điều nơi đây bị sương mù quỷ quái chặn lại nên mới tối nhanh như thế.
Tôi dặn họ bảo vệ cơ thể tôi cẩn thận, chờ tôi ở dưới chân cây đa rồi mới mở âm môn bằng đạo thuật. Sau khi ba hồn bảy vía rời khỏi cơ thể, tôi lập tức bị hút vào trong âm môn của Âm tào Địa phủ.
Tôi đã đến Âm tào Địa phủ mấy lần nên đương nhiên rất thuần thục. Vừa đến Quỷ Môn quan, Quỷ sai kia lập tức nhận ra tôi nên nhiệt tình chào hỏi: "Đại ca, ngươi lại đến đây nữa à."
Lời nói này của hắn khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Tôi cười lúng túng, nói thẳng vào chủ đề: "Quỷ sai đại ca, ta muốn tìm phán quan của các ngươi, nhờ các ngươi báo giúp!"
Quỷ sai này là một người khôn khéo. Hắn biết cản tôi không có tác dụng gì nên bảo tôi chờ một lát, sau đó bay đi tìm phán quan. Không lâu sau, tôi thấy phán quan đến, một tay cầm sổ sinh tử, một tay cầm bút âm dương lấy mạng người, vẫn là dáng vẻ hung ác kia. Sau khi nhìn thấy tôi, ông ta nhíu mày hỏi: "Lý Sơ Cửu, ngươi lại tới đây làm gì?"
Tôi không nói lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: "Phán quan gia, lần này tôi tới là muốn mượn âm binh!"
"Mượn âm binh?" Phán quan lạnh lùng lặp lại, sau đó trợn trừng mắt rồi quát lớn: "Lần trước các ngươi chém giết âm binh của ta, trước đó lại mạnh mẽ xông vào tầng mười tám Địa ngục, bây giờ lại muốn mượn âm binh! Lần sau nữa có phải là muốn bổn phán quan đưa sổ sinh tử trong tay cho ngươi luôn không?"
Tôi đã quen với kiểu của ông ta nên cười hì hì đáp: "Phán quan gia, lần này tôi mượn âm binh cũng là vì giúp cho Âm tào Địa phủ của các ông! Hẳn ông cũng biết chuyện trấn Ma Câu, thôn Ma Câu tụ tập oan hồn rồi đúng không? Nếu còn không đưa bọn chúng vào Âm tào Địa phủ, sau này có lẽ không có ai có thể khống chế bọn chúng nữa! Đến lúc đó, đến cả ông trời cũng sẽ đến hỏi tội Âm tào Địa phủ các ông đấy!"
Lúc nhắc tới thôn Ma Câu và trấn Ma Câu, tôi hơi cao giọng, thật ra là tôi đang dò xét ông ta. Đúng như dự đoán, lúc tôi nhắc đến hai nơi này, cặp lông mày rậm của phán quan không khỏi hơi nhíu lại.
Xem ra người áp tiêu Địa phủ nói không sai, quả thật là người kia đã đánh tiếng với Địa phủ, bảo họ đưa âm tiêu cho oan hồn ở trấn Ma Câu.
Ông ta nhíu mày nói: "Ngươi nói không sai. Thôn Ma Câu, trấn Ma Câu tụ tập không ít oan hồn, âm binh không dám đến đó bắt hồn! Trừ phi có người dẫn bọn chúng ra, nếu không thì Âm tào Địa phủ chúng ta cũng không có cách gì!"
Thấy ông ta đã xuôi theo, tôi lập tức phối hợp nói: "Phán quan gia yên tâm, lần này tôi tới mượn âm binh của ông là vì muốn dẫn bọn chúng ra ngoài, sau đó ông bảo âm binh đưa bọn chúng về Địa phủ là xong!"
"Bổn phán quan đồng ý cho ngươi mượn ba ngàn âm binh bắt hồn!" Tôi không ngờ rằng lần này phán quan lại đồng ý dễ dàng như thế. Ngay vào lúc tôi đang tưởng rằng họ đột nhiên trở nên hào phóng, giọng điệu của phán quan lập tức thay đổi: "Nhưng nếu ngươi thất bại thì bổn phán quan sẽ đưa ba hồn bảy vía của ngươi vào Âm tào Địa phủ!"
"Ặc..." Nghe được câu nói này của phán quan, tôi ngẩn ngơ rồi tức khắc cười nói: "Phán quan gia, đâu cần chơi ác vậy chứ?"
Phán quan cười quái gở nói: "Lý Sơ Cửu, trí nhớ của ngươi không tốt lắm nhỉ! Bổn phán quan nhắc lại cho ngươi nhớ, tên của ngươi đã biến thành màu đỏ trong sổ sinh tử, cũng có nghĩa là sắp chết rồi! Bổn phán quan chỉ mong ngươi có thể giúp chúng ta giải quyết oan hồn ở hai chỗ này, tích âm đức cho nhiều vào. Đến khi ngươi chết rồi, bổn phán quan sẽ ưu tiên cho ngươi đi đầu thai chuyển thế sớm!"
Ông ta nói vậy thì tôi chợt kinh hãi, cũng sực nhớ ra chuyện này. Lần trước lúc tôi và Vương Lỗi đến Âm tào Địa phủ, phán quan đã nói tuổi thọ của tôi sắp hết, chính là vào khoảng thời gian ước hẹn mười năm ở thôn Ma Câu này!
Tôi quên béng mất chuyện này, không ngờ nó lại đến nhanh như vậy!
Phán quan tưởng tôi sợ, giọng điệu chợt dịu đi khá nhiều: "Tên màu đỏ trong sổ sinh tử, ai cũng không trốn được. Đừng nói là ngươi, cho dù là khai sơn tổ sư gia của ngươi cũng không thể làm trái ý trời! Đây là số mệnh của ngươi, cũng là ngũ tệ tam khuyết của ngươi. Tên biến thành màu đỏ, không thể thay đổi được thì đương nhiên sẽ phải xuống Âm tào Địa phủ! Bổn phán quan nói cho ngươi biết là để ngươi chuẩn bị tinh thần! Ngươi cũng phải nói cho bạn bè của ngươi là Vương Lỗi và Triệu Tử Long đi. Nếu họ dám đến cướp hồn thì có nghĩa là đối đầu với Địa phủ! Không chỉ không cứu được ngươi mà còn có thể hại chết càng nhiều người bên cạnh ngươi nữa, hiểu chưa?"
Phán quan kiêng dè Vương Lỗi, nhưng lời ông ta nói cũng là thật. Người chết khi nào đã được quyết định trước, đi ngược lại với ý trời thì chỉ có nước gánh nhiều báo ứng thê thảm hơn thôi!
"Ừm!" Tôi gật đầu đáp: "Phán quan gia, có thể cho tôi thêm chút thời gian không? Để tôi giải quyết hồn ma ở hai nơi này xong, ông hãy đưa tôi đi."
"Chuyện sống chết là do trời quyết định, đâu phải là một phán quan nhỏ bé của Địa phủ như ta có thể quyết định được? Đi đi, nhân lúc còn thời gian thì mau đi làm chuyện của ngươi đi!" Sau khi vội vàng nói vậy, phán quan đưa cho tôi một lá cờ vàng rồi nói: "Đây là cờ âm binh tướng quân. Đến lúc đó chỉ cần ngươi vung lá cờ này lên thì âm binh sẽ xuất hiện ngay!"
"Cảm ơn phán quan gia!" Tôi nhận lấy cờ âm binh tướng quân. Sau khi nói cảm ơn, tôi bèn rời khỏi Địa phủ!
Vừa về tới dương gian, tự dưng tôi lại cảm thấy rất mất mát, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Tôi không ngờ rằng tuổi thọ của mình sắp hết thật!
Nhìn thấy vẻ chán nản trên mặt tôi, Dương lão tam cất tiếng hỏi: "Anh Cửu, cậu sao vậy? Có phải là Địa phủ không cho mượn âm binh không?"
"Họ cho mượn rồi!" Tôi cười lắc đầu, nói: "Không có gì đâu, tôi chỉ đang nghĩ đến chút chuyện khác thôi. Bây giờ không còn sớm, tôi sẽ rút dương hỏa của hai người ra, nhất định phải dẫn oan hồn trong trấn ra ngoài!"
"Vâng." Dương lão tam gật đầu, lại nhìn tôi rồi nói: "Anh Cửu, cho dù anh gặp phải chuyện gì thì hai anh em chúng tôi vẫn mãi đi theo anh!"
Tôi biết tấm lòng của Dương lão tam, cười lắc đầu bảo không có gì đâu. Tiếp đó tôi mới bảo họ khoanh chân ngồi trên đất rồi dùng đạo thuật rút dương hỏa trên vai và trên đầu hai người ra!
Sau khi ba đóm dương hỏa bị rút ra khỏi người, thân thể của họ trông rất suy yếu, giống như bị bệnh nặng vậy!
Tôi châm ba nén nhang, bảo họ cầm trong tay rồi dặn dò: "Nhớ kỹ, tuyệt đối không được quay đầu, không được nói chuyện! Chỉ cần oan hồn đi theo thì hai người dẫn bọn chúng ra ngay, biết chưa?"
Sau khi gật đầu, hai anh em loạng choà loạng choạng đi vào trong trấn! Mới vừa vào trong, cơn gió tà kia lại thổi tới, giống như muốn thổi bay họ đi vậy!
Đợi họ vào trong hết, tôi mới vội đi đến cửa trấn, đào bảy thanh kiếm đồng tiền lên. Một khi đào thành kiếm đồng tiền ra, oan hồn trong trấn sẽ có thể đi theo họ ra ngoài!
Sau khi làm xong tất cả, tôi mới cầm lá cờ âm binh tướng quân, mắt không ngừng nhìn vào tình hình trong trấn. Chỉ cần họ dẫn oan hồn ra ngoài, tôi sẽ lập tức vung lá cờ tướng quân này lên!
Giờ phút này tôi cũng trở nên căng thẳng, sợ họ mắc sai lầm! Nhưng nhìn thấy vài đóm dương hỏa di chuyển thì tôi mới thả lỏng!
Sau khi họ tiến vào sâu trong trấn, tôi không nhìn thấy dương hỏa trên người họ nữa nên chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng họ có thể bình an vô sự đưa oan hồn ra ngoài!
Thời gian từ từ trôi qua, đối với tôi thì mỗi một phút đều là sự dày vò! Nhưng gần mười phút trôi qua rồi mà họ vẫn chưa ra ngoài, tôi bắt đầu lo lắng.
Đang cảm thấy có gì đó không ổn, tôi nhìn thấy một đóm dương hỏa sắp tắt nhanh chóng lao ra! Tôi tưởng rằng họ đưa oan hồn ra rồi, đang định vung cờ âm binh tướng quân lên!
Nào ngờ Dương lão thất đột nhiên lộn nhào ra ngoài rồi hô lớn: "Không ổn rồi anh Cửu! Oan hồn trong trấn đều tụ tập xung quanh cái giếng kia, lão tam đang bị bọn chúng quây lại. Cậu mau đi cứu anh ấy đi, ba đóm dương hỏa của anh ấy sắp tắt rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận