Mấy đệ tử phía sau đi theo tôi một tấc không rời. Bọn họ vừa mới bái nhập vào Đạo môn, chỉ vừa mới nhập đạo mà thôi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nếu như là người khác, chắc chắn đã hoảng sợ bỏ chạy từ lâu rồi.
Nhưng bọn họ vẫn giữ được chừng mực, đây là điều tôi vui mừng, an tâm nhất.
Tôi tiến lên trước hai bước, quát lớn về phía đám bách quỷ trước mặt: "Ta chính là người đứng đầu Đạo giáo, không muốn hồn phi phách tán thì mau chóng cút khỏi đây! Nếu không, đừng trách bổn đạo trưởng không nương tay!"
Không phải tôi không muốn đối phó với bọn chúng, chỉ là bọn chúng đã chiếm lấy cơ thể của người sống, nếu cứ giải quyết từng con một, nhất định sẽ mất rất nhiều thời gian. Hiện giờ tôi không có nhiều thời gian như vậy, chỉ đành thử xem có thể đẩy lui bọn chúng được hay không.
Đám bách quỷ nghe tiếng tôi quát lớn nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi, sắc mặt vẫn lộ vẻ kích động và phấn khích, chứng tỏ bọn chúng rất muốn chiếm lấy cơ thể của chúng tôi. Đe dọa không có tác dụng gì, đành phải ra tay thôi!
Hai tay tôi chuyển động kết ấn, tay cầm đạo trường, miệng nhẩm niệm chú sát quỷ: "Thái thượng lão quân dạy ta giết quỷ, cùng chư vị thần phương. Trên gọi ngọc nữ, thu phục tà ma. Lên núi đá vỡ, lưng đeo ấn chương. Đầu đội hoa cái, chân đạp khôi cương, trái nâng lục giáp, phải giữ lục đinh. Trước có Hoàng Thần, sau có Việt Chương. Thần sư sát phạt, không tránh hào cường, trước sát ác quỷ, sau trảm dạ quang. Thần nào không phục, quỷ nào dám làm? Mau mau tuân lệnh, giết!"
Cùng với chữ giết sau cùng bật ra khỏi miệng, đạo chỉ của tôi mạnh mẽ nhắm về phía bọn chúng. Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy một trận gió mạnh lạnh thấu xương thổi tới, nhanh chóng hình thành nên hình vẽ Thái Cực trong suốt trên đầu bách quỷ.
Hình ấn Thái Cực vừa hiện lên, chớp mắt tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt. Ánh sáng đó chiếu vào đám bách quỷ khiến chúng không kịp kêu la đã hồn bay phách tán.
Chúng đều là đám cô hồn dã quỷ đạo hạnh thấp kém, căn bản không chịu nổi bùa chú của tôi. Chỉ vài giây ngắn ngủi, toàn bộ đám oan hồn bay lơ lửng đã bị đánh tan. Những oan quỷ chiếm giữ thể xác của người sống cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ. Cơ thể bọn chúng không ngừng bốc lên khói đen, co giật kịch liệt.
Nhất là những người sống bị quỷ nhập, bọn họ đau đớn ngã vật ra đất, kêu lên từng hồi thảm thiết. Sau vài phút, cuối cùng bọn họ mới yên tĩnh lại, tất cả đều lâm vào trạng thái hôn mê nằm trên mặt đất.
Còn đám oan hồn nhập vào người bọn họ cũng đã hoàn toàn bị uy lực của chú sát quỷ đánh bay hồn phách. Mặc dù những người này đều đã được cứu, nhưng dương khí của bọn họ quá yếu, nếu như gặp phải oan hồn chắc chắn sẽ lại bị nhập xác.
Tôi nhìn qua những người đang hôn mê kia một lượt, ít nhất cũng phải mấy chục người. Bây giờ tôi không còn thời gian để cứu họ, cũng không có cách nào đưa bọn họ lên núi Miêu Vương, bất đắc dĩ đành lựa chọn bỏ họ lại đây.
Tôi biết làm như vậy là đi ngược lại mục đích ban đầu của người tu đạo, nhưng thật sự tôi không còn cách nào khác. Nếu cứu bọn họ, e sẽ có nhiều người phải chết hơn.
Tôi cắn chặt răng đi qua người bọn họ, trong lòng vô cùng khó chịu và tự trách. Hành động bỏ rơi này thực sự quá khó khăn. Nhưng đây chính là hiện thực, tôi bắt buộc phải đưa ra quyết định.
"Lý chưởng giáo!" Trong lúc tôi đang đi trước dẫn đường, đệ tử Đạo giáo cầm đầu kia đột nhiên lớn tiếng gọi. Tôi vừa quay đầu lại đã thấy cậu ta đứng bên cạnh những người sống kia, hành lễ với tôi trước rồi mới cười nói: "Lý chưởng giáo, chúng tôi nguyện ở lại nơi này, bảo vệ an toàn cho bọn họ!"
Tôi lắc đầu khuyên nhủ: "Các cậu không cứu nổi bọn họ đâu, lúc này trên dương gian khắp nơi đều là oan hồn, dương khí trên người bọn họ quá yếu. Cho dù may mắn không gặp phải oan hồn cũng sẽ có quỷ hồn tìm tới. Các cậu ở lại đây khó tránh khỏi cái chết!"
Đệ tử cầm đầu kia mỉm cười trả lời: "Lý chưởng giáo, người từng đặt ra quy tắc, đối với người tu đạo ngoài việc giết quỷ trừ ma, còn phải giơ cao chính nghĩa, bảo vệ những người dân vô tội! Hôm nay chúng tôi có thể kề vai chiến đấu với người đó là vinh hạnh của chúng tôi! Chúng tôi bái nhập Đạo môn, đã thề sống chết đi theo người, từ lâu đã không câu nệ cái chết nữa rồi. Bất kể thế nào, chúng tôi nhất định sẽ đưa bọn họ đến nơi an toàn. Trừ phi tất cả chúng tôi đều ngã xuống, nếu không chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Lý chưởng giáo, xin người hãy đồng ý!"
Đệ tử cầm đầu vừa bày tỏ, những đệ tử khác cũng đồng loạt xin chỉ thị: "Lý chưởng giáo, chúng tôi nguyện chờ lệnh, thề sống chết bảo vệ những người dân này an toàn, mong người đồng ý!"
Không chỉ những đệ tử còn sống, ngay cả ba đệ tử mới nãy còn hôn mê giờ cũng đã tỉnh lại, đều hướng về phía tôi chờ lệnh, mong muốn được ở lại bảo vệ những người dân vô tội này.
Bọn họ đều còn trẻ tuổi, có người trẻ hơn tôi, có người lớn hơn tôi chẳng nhiều. Trên những gương mặt non nớt đó không hề có sự sợ hãi. Ngược lại ánh mắt bọn họ đều toát lên vẻ kiên định, rực rỡ như những vì sao trên bầu trời!
Trong lòng tôi rất cảm động, đành cắn răng cười nói: "Được, tốt lắm, các cậu đều là tấm gương sáng! Đạo giáo có được những đệ tử như các cậu, là phúc của Lý Sơ Cửu tôi! Tôi đồng ý với các cậu, xin hãy đưa những người sống này đến nơi an toàn. Tôi cũng hy vọng các cậu đều có thể sống sót trở lại núi Miêu Vương. Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân ra tận cửa nghênh đón!"
"Đa tạ Lý chưởng giáo!" Tám người bọn họ cùng gật đầu cám ơn tôi, rồi lại đồng thanh nói: "Lý chưởng giáo, hy vọng người có thể dẫn dắt đệ tử Đạo giáo, đánh bại Ma Vương. Nhất định phải giữ được mạng sống, người là tín ngưỡng của Đạo giáo, tuyệt đối không thể ngã xuống!"
Đệ tử Đạo giáo rất nhiều, tôi và những người này đều chưa từng gặp mặt. Hay nói cách khác, tôi hoàn toàn không biết bọn họ, bọn họ cũng chỉ là một trong những đệ tử tu đạo bình thường trong Đạo giáo mà thôi, rất ít người quen biết họ.
Nhưng lựa chọn hiện giờ của họ vĩ đại hơn bất kỳ ai. Giương cao chính nghĩa, thề chết cũng phải bảo vệ chu toàn cho người dân vô tội, đây mới thật sự là đại đạo vô cương của Đạo giáo!
Đạo giáo đã trải qua bao nhiêu năm rối ren, vẫn có thể đứng vững không đổ, có lẽ chính là nhờ tinh thần gan dạ này!
Tôi vui mừng mỉm cười, quay người nhìn thẳng vào bọn họ, cúi người thật sâu lớn tiếng nói: "Tôi thay mặt Đạo giáo, cảm tạ các anh em! Nhất định phải sống sót quay về, tuyệt đối không được từ bỏ!"
Lúc tôi cúi người xuống, tám người bọn cùng lúc hướng về phía tôi khom người, đồng thanh đáp lại: "Cung tiễn Lý chưởng giáo!"
Nghe thấy câu cuối cùng, khóe mắt tôi đỏ hoe, tôi quay người đi thẳng về phía núi Miêu Vương, không dám quay đầu lại, bởi vì tôi sợ mình sẽ mềm lòng! Đi thẳng một mạch ra khỏi khu vực đó, tôi vẫn không dám quay đầu lại.
Gió đêm thổi vù vù có hơi lạnh lẽo, nhưng trong lòng tôi lại vô cùng ấm áp. Tôi không dám chậm trễ, gần như chạy điên cuồng hết cả quãng đường, cho đến khi tới được chân núi Miêu Vương, trời đã vào khuya.
Những dân làng ở dưới núi còn chưa bị ảnh hưởng, có nhà vẫn đang xem tivi, có nhà đã đi nghỉ từ sớm. Bởi vì nơi này có Miêu Vương quan che chở nên oan hồn không dám tới đây, cuộc sống vẫn yên bình êm ả.
Đường lên núi không có ai canh gác, đây là quy tắc do tôi đặt ra, tuyệt đối không làm phiền đến cuộc sống của người dân bình thường. Lúc tôi lên tới đỉnh núi mới phát hiện ra, trên núi có đệ tử đang tuần tra.
Sau khi thấy tôi, bọn họ lập tức đi thông báo trước. Tôi còn chưa đi tới đại điện của Miêu Vương quan, Vương Lỗi cùng Lâm Tiêu và những người khác đã ở ngoài cửa chờ. Tất cả mọi người đều ở đây, nhìn thấy tôi còn sống, bọn họ đều vui mừng kích động.
Lý Tiêu Vũ là người đầu tiên phát hiện ra bên cạnh tôi còn thiếu người. Cô ta chạy tới trước mặt tôi lo lắng hỏi: "Sơ Cửu, Tử Long đâu? Tại sao anh ấy không về cùng với cậu?"
Lý Tiêu Vũ vừa nhắc đến Tử Long, mọi người đều đổ dồn vào tôi, chờ tôi trả lời.
Tôi cười khổ lắc đầu đáp: "Bên ngoài không tiện nói chuyện, vào trong trước đã."
Nói xong tôi chủ động đi tới phía trước, cũng âm thầm quan sát ánh mắt của Lý Tiêu Vũ. Có lẽ cô ta đã đoán ra được Tử Long gặp chuyện rồi!
Tôi vừa ngồi xuống, Lâm Tiêu rót cho tôi một chén trà. Tôi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đang hướng về mình, chờ đợi câu trả lời.
Tôi đặt chén trà xuống, thở dài một tiếng, cười khổ gật đầu nói: "Mọi người đoán không sai, Tử Long chết rồi! Chúng tôi cũng không ngăn cản được sự thôn tính của phân thân Ma Vương, e là chẳng đầy mấy ngày nữa, phân thân Ma Vương và cả đại quân Ma Vương của hắn sẽ trở lại dương gian!"
Tôi vừa nói xong, cảm giác bầu không khí trong phòng đột ngột chìm vào im lặng. Quá yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của tất cả mọi người! Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là Lý Tiêu Vũ, ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy hoang mang, khó tin, sợ hãi, đôi môi mấp máy, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Sơ Cửu, cậu nói thật ư?"
"Ừm!" Tôi nghiến răng, nặng nề gật đầu.
Nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, toàn thân Lý Tiêu Vũ bất giác run lên, giống như biểu hiện của người đã hoàn toàn sụp đổ tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã.
Lý Tiêu Vũ dùng sức bặm chặt môi, có thể nhìn thấy tia máu bật ra từ môi cô ta. Một lúc sau, cô ta mới lại hỏi tôi: "Sơ Cửu, nói cho tôi biết, Tử Long chết như thế nào?"
Tôi ừm một tiếng, kể lại chuyện xảy ra với Tử Long. Nghe xong, Lý Tiêu Vũ lập tức ngã quỵ xuống đất, khóc không thành tiếng, tựa như phát điên lẩm bẩm nói: "Tử Long, tại sao Tử Long của tôi lại chết thảm như vậy? Trước lúc đi, anh ấy đã nói với tôi, nếu có thể sống sót quay về, anh ấy sẽ lấy tôi làm vợ. Tôi vẫn luôn chờ đợi anh ấy, chờ anh ấy sống sót quay về. Nhưng tại sao... tại sao anh ấy lại ra đi như vậy. Hu hu... A!"
Lý Tiêu Vũ vỡ òa, nhưng đến giờ tôi mới biết, tại sao khi tôi nhắc với Tử Long, Lý Tiêu Vũ là một cô gái tốt, anh ấy lại nói rằng, mạng sống cũng sắp không còn nữa rồi, sao dám tham lam mơ mộng về tình cảm đây?
Hóa ra, anh ấy đã thầm hứa hẹn với Lý Tiêu Vũ. Với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ liều chết bảo vệ tôi, tuyệt đối sẽ để tôi sống, thế nên anh ấy mới nói với tôi câu đó. Chỉ đáng tiếc, tôi biết quá muộn, và điều đó cũng đã trở thành lời hứa mà Tử Long vĩnh viễn không thể hoàn thành...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận