Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 863: Cội nguồn sức mạnh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Sở dĩ tôi nói như thế là bởi vì sau khi họ đánh chết ông hiệu trưởng kia, tôi bỗng phát hiện họ càng điên cuồng hơn, giống như họ đều đã phóng thích tâm ma trong tim mình ra ngoài, đánh chết người không những không cảm thấy ăn năn, trái lại còn kích động, mừng rỡ như điên, hò hét để cổ vũ lẫn nhau.
Khiến cho người ta có cảm giác những người bên cạnh tôi đây đều không phải là người mà đều là ác ma không tội ác nào là không làm. Tôi có thể trông thấy được vẻ tê dại, kích động và phát điên đến cuồng loạn trên mặt của họ. Khí tức tà ác trong phòng học ngày càng lớn mạnh, cảm giác ngột ngạt như bị ruồi bọ bâu kín ấy khiến người ta không tài nào thở nổi.
Mà hai ma nữ đang đứng ở góc bục giảng lúc này, sau khi nhìn thấy họ tàn sát lẫn nhau thì nụ cười trên mặt càng thêm âm u và kinh khủng, tựa như nhìn thấy từng người trong số họ chết đi mới là chuyện vui vẻ nhất của họ.
Thế nhưng tôi vẫn thắc mắc, tất cả những người biết chuyện năm đó đều đang ở trong phòng học này, sao hai cô gái kia lại không ra tay? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ nghĩ ra được một đáp án, đó là họ đang đợi người, đợi chờ người của Ma Vương!
Tôi túm chặt lấy cổ tay Tử Long, cảm nhận rõ hiện giờ thân thể anh ấy đang run lên vì tức giận. Tất cả mọi người đều đang vây quanh thi thể hiệu trưởng, chỉ thiếu mỗi đốt pháo ăn mừng nữa thôi.
"Giờ các ngươi có thấy thoải mái không?" Đúng lúc này, một âm thanh mang theo tiếng vọng bỗng vang lên bên trong phòng học.
Âm thanh này nghe khàn khàn, lại lặp đi lặp lại, nhưng vừa nghe thấy âm thanh quái dị này, tôi đã ngay lập tức tìm kiếm hết cả căn phòng. Thế nhưng tìm một lúc vẫn không phát hiện ra bất kỳ thứ gì, có vẻ âm thanh này không phải được phát ra từ bên trong phòng học.
"Có! Chúng tôi đang rất thoải mái, bí bách đã quá lâu rồi, chúng tôi muốn giải phóng tất cả những điều bất mãn trong cơ thể ra ngoài!" Trong phòng học bắt đầu có tên cầm đầu lớn tiếng đáp lại.
Gã đó vừa cầm đầu, những học sinh khác bao gồm cả Trương Tam đều đồng thanh đáp lại giống y hệt. Nhìn dáng vẻ của họ thì khả năng là đã bị tâm ma khống chế hoàn toàn rồi.
"Được! Vậy ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, ta sẽ giải phóng toàn bộ áp lực trong cơ thể các ngươi ra ngoài, đồng thời ban cho các ngươi được trường sinh bất tử! Chỉ cần các ngươi đồng ý đi theo ta, ta nhất định sẽ để các ngươi thoải mái sống tiếp!" Âm thanh quái dị đó lại vang lên một lần nữa, lúc này tôi mới nghe ra đây là giọng của Đoạt Phách.
Tử Long lúc này cũng đã nghe ra giọng của ai, lúc anh ấy nhìn về phía tôi, tôi trông thấy lông mày anh ấy nhíu lại rất chặt, trong mắt còn hiện lên sát ý. Tôi bèn vội vã lắc đầu với anh ấy, ra hiệu không nên động thủ trước, mà chờ cơ hội chín muồi rồi hẵng ra tay.
Tử Long đáp lại rồi nhân cơ hội đó trà trộn vào trong đội ngũ. Lúc trước tôi từng suy đoán, người gây chuyện ở dương gian lần này hoặc là chủ nhân của Đoạt Phách, hoặc là phân thân mạnh nhất của Ma Vương.
Nhưng giờ xem ra vụ việc lần này là do chủ nhân của Đoạt Phách gây ra. Chỉ là tôi chưa hiểu, tại sao hắn lại tụ tập nhiều con rối như vậy? Chẳng lẽ là vì muốn đối phó với hai phân thân Ma Vương còn lại? Hay là muốn đối phó với Đạo giáo Trung Hoa?
Không đúng, những con rối này tuy độc ác hung tàn, không người thân nào dám nhận, nhưng khi ở trước mặt phân thân Ma Vương khác, về cơ bản chúng đều không có sức công kích nào cả. Ma Vương dù sao vẫn là Ma Vương, mà con rối vẫn là con rối, cho nên rõ ràng không thể dùng con rối để đối phó với hai phân thân Ma Vương kia được.
Còn nếu muốn đối phó với đệ tử Đạo giáo chúng tôi thì họ có lẽ cũng không cần tốn nhiều tâm tư như thế. Với thủ đoạn của phân thân Ma Vương thì muốn đối phó chúng tôi có lẽ cũng không khó, hay nói cách khác, Đạo giáo chẳng có ai là đối thủ của hắn cả.
Nhưng hắn làm như vậy rốt cuộc là sao? Không riêng gì Kiềm Thành, rất nhiều thành phố xung quanh đều đã xảy ra chuyện lạ. Chúng chuyên chọn những nơi oán khí nặng, từng có ma quỷ để ra tay, những người sinh sống ở đây đều không phải người bình thường, tâm ma cũng khó khống chế hơn so với người khác. Không những cần phải kích phát tâm ma của họ ra ngoài mà còn phải đưa họ rời khỏi đây, hơn nữa lại còn chẳng tra được manh mối nào.
Chủ nhân của Đoạt Phách rốt cuộc muốn làm gì?
Trong lúc tôi đang vò đầu bứt tóc để suy nghĩ, những người trong phòng học đều đồng loạt gật đầu và đáp: "Chúng tôi đồng ý, chúng tôi muốn giải phóng nỗi đau khổ ra ngoài, chúng tôi còn muốn được trường sinh!"
"Tốt lắm!" Đoạt Phách nở một nụ cười hài lòng, sau đó cửa trước của phòng học bỗng có tiếng mở cót két vang lên. Không thấy người đi vào, chỉ thấy từng luồng hắc khí len lỏi qua khe cửa, rồi dần dần tràn vào trong.
Những luồng hắc khí này linh hoạt như rắn, sau khi xoay một vòng trên không trung thì trực tiếp quấn chặt lấy mấy học sinh đứng phía trước. Khoảnh khắc hắc khí tiến vào trong thân thể những học sinh kia, thân thể họ co quắp kịch liệt như bị điện giật.
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, trên trán đám người trong phòng đều có một dấu ấn màu đen. Một khi dấu ấn đã được khắc lên, họ sẽ biến thành con rối của Ma Vương, nhất là con ngươi của họ, sau khi biến thành con rối, đôi mắt họ sẽ phát ra một màu đỏ tươi đầy ma quái. Còn lúc bấy giờ, những học sinh vốn còn đang điên cuồng bỗng nhiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích như bị mất hồn.
Ngay cả thi thể của hiệu trưởng ở dưới đất và ông thầy giáo bị đánh thoi thóp kia dường như cũng đã sống lại, mặt mũi đờ ra, đứng trong đội ngũ.
Hắc khí trong phòng học vẫn chưa tiêu tan, thậm chí chúng còn đang nhanh chóng vây quanh chúng tôi, ý đồ biến chúng tôi thành con rối của Ma Vương. Tôi vội vàng nháy mắt với Tử Long, để anh ấy bảo vệ Trình Vũ Phi.
Còn tôi thuận thế vọt đến chỗ cửa trước của phòng học, đóng sầm cửa lại rồi quát lên một tiếng: "Đoạt Phách, đi ra đi! Ông đây chờ mi đã lâu lắm rồi!"
"Là mi ư? Lý Sơ Cửu?" Đoạt Phách không ngờ tôi lại trà trộn bên trong đám học sinh này nên kinh ngạc thốt lên.
Ngay sau đó, tôi bỗng trông thấy thân hình Đoạt Phách từ từ ngưng tụ ra ở giữa không trung, sức mạnh tà ác mà đám học sinh kia thả ra ngoài cũng đều bị hắn hấp thụ. Đoạt Phách hiện tại có vẻ mạnh hơn nhiều so với lúc trước.
Hắn mặc áo choàng đen, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tôi một thoáng rồi mới hạ xuống đất. Tử Long lúc này đã đi chặn cửa sau lại, Đoạt Phách đã không thể trốn được nữa.
"Không ngờ các ngươi vẫn có thể sống sót thoát ra khỏi tay Âm Dương đạo!" Đoạt Phách ngờ vực: "Theo như ta biết, Thiên Quân của Âm Dương đạo đã chuẩn bị Bách Quỷ Dạ Hành xong xuôi để đối phó bọn mi. Tuy đạo hạnh bọn mi cao, nhưng không thể đối phó với Bách Quỷ Dạ Hành được. Lý Sơ Cửu nhà mi quả nhiên là con cưng của ông trời, bất kể nguy hiểm cỡ nào cũng có thể sống sót được! Nói thế ngay cả ta cũng có phần ngưỡng mộ mi đấy!"
"Ha ha ha!" Tôi cười nhạt, "Đoạt Phách, ta nói cho mi biết, đó không phải do ông trời rủ lòng thương, mà là trong Phật môn có người tự nguyện đứng ra, ôm theo tinh thần "ta không vào địa ngục thì ai vào" nên mới làm chấn động cả Bách Quỷ Dạ Hành của Âm Dương đạo! Cũng là bởi ông trời giữ lại một mạng của bọn ta, không thì cũng không còn ai trở về đối phó với đám ma đầu táng tận lương tâm như bọn mi!"
Đoạt Phách nghe xong có vẻ không cam lòng, hẳn hiện giờ hắn đang hối hận lúc trước tại sao không giết tôi sớm hơn. Trước đây tôi không phải đối thủ của hắn ta, nhưng bây giờ tôi muốn giết hắn cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Đoạt Phách khổ não lắc đầu, cắn răng nói: "Lý Sơ Cửu, cho dù mi sống sót được thì đã làm sao? Mi cảm thấy mình có thể đánh bại chủ nhân của ta à? Chủ nhân chỉ là để cho bọn mi sống thêm mấy ngày nữa mà thôi, tất cả đám bọn mi đều sẽ chết trên tay chủ nhân hết! Đại quân của Ma Vương đang thủ thế chờ đợi, không người nào có thể ngăn cản. Lý Sơ Cửu, chủ nhân của ta vẫn đánh giá mi rất cao, nếu như mi đồng ý nương nhờ vào chủ nhân, vậy thì sau này mi nhất định sẽ được sống những ngày tháng dưới một người, trên vạn người!"
Đoạt Phách nói đến phần sau bắt đầu có ý muốn chiêu hàng tôi, trong lòng hắn giờ cũng hiểu rõ, hiện tại hắn không thể nào trốn được nữa. Tôi và Tử Long đều đã chặn lối thoát của hắn lại, hắn lại không phải đối thủ của hai chúng tôi, có chắp cánh bay lên trời cũng khó trốn!
"Đoạt Phách, bọn mi hại chết nhiều sinh mạng vô tội như vậy, e là tấn thảm kịch của ngôi trường dạy học buổi tối này cũng là do một tay mi tạo nên, đúng chứ?" Tử Long bỗng trêu tức: "Nói thật, ta cứ tưởng Cân Hồn là một tên tiểu nhân, nhưng hóa ra mi còn không bằng cả tiểu nhân. Mi thân là con rối của Ma Vương, lại đi gian dâm phụ nữ, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chắc chủ nhân của mi cũng không tha cho mi đâu nhỉ?"
Tử Long vừa nói thế, tôi để ý thấy mi mắt Đoạt Phách bỗng bất giác giật giật, hắn híp mắt lại, để lộ sát khí ra. Mà hành vi này của hắn vừa hay đã chứng minh suy đoán của Tử Long.
Chung Tiểu Nguyệt và Lưu Thi Vũ đã bị hắn cưỡng hiếp rồi giết chết. Thảo nào sau khi họ biến thành ma rồi vẫn không tìm được hung thủ, hóa ra hung thủ chính là Đoạt Phách. Hắn lợi dụng oán niệm của hai cô gái ấy để quấn lấy những người có mối liên hệ với họ, hành hạ họ suốt một năm trời, để họ hoàn toàn giải phóng tâm ma của mình ra ngoài.
Sức mạnh của Đoạt Phách tăng lên không phải dựa vào tu luyện mà là dựa vào hấp thụ tâm ma của người khác, hay nói cách khác, những cứ điểm cung cấp sức mạnh cho hắn hấp thu này chắc chắn không chỉ là số ít.
Nói ra thì người đáng thương, vô tội nhất đều là người của ngôi trường dạy học buổi tối này. Trong suốt một năm này, họ đều bị ma nữ hành hạ, tâm lý đã vặn vẹo từ lâu, giờ còn bị biến thành con rối, đúng là họa vô đơn chí.
Nhưng thủ phạm đầu sỏ của tất cả những điều này chính là Đoạt Phách đang đứng trước mặt tôi.
Tử Long cũng hiểu rõ điều này, nên nhìn về phía tôi, cười nói: "Sơ Cửu, tên Đoạt Phách này giết nhiều người như vậy, lại còn làm ra những chuyện không bằng cả cầm thú nữa! Anh thấy chúng ta nên tiễn hắn một đoạn thôi!"
"Đúng!" Tôi gật đầu cười, rồi không nói gì nữa.
Tử Long cũng cười phối hợp theo, nhưng nụ cười vừa tắt, vẻ mặt của anh ấy cũng cứng dần lại, anh ấy bỗng nhiên chuyển đề tài, lạnh lùng nói với Đoạt Phách: "Đoạt Phách, hôm nay nếu như mi muốn sống sót rời khỏi đây, thì hãy bước qua xác của Triệu Tử Long ta!"

Bình Luận

0 Thảo luận