Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 521: Ẩn sĩ tu hành

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Xung quanh còn có mây mù mỏng, tầm nhìn của chúng tôi bị hạn chế. Nhưng thị lực của A Cẩu rất tốt, có thể nhìn rõ mọi thứ vào ban đêm.
Anh ta vừa hô lên như vậy, tôi bèn liếc mắt nhìn qua, thấy đôi mắt của anh ta đã híp lại như chỉ còn một cái khe, cong như vầng trăng non!
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của anh ta đang nhìn chằm chằm về bên trái, chẳng hề chớp mắt. Đây là kỹ năng đặc biệt của anh ta, cũng chỉ có anh ta mới thấy rõ được.
Lúc nhìn về phía bên trái, tôi chỉ thấy mây mù dày đặc, chẳng thể thấy rõ tình hình bên đó! Tôi thầm phóng chân khí Huyền Chân ra ngoài, ý thức cũng theo đó lan ra bốn phương tám hướng!
Đúng như dự đoán. Khi đưa ý thức ra ngoài, tôi cũng cảm nhận được có hơi thở đang lưu động. Đây không phải âm khí, cũng không phải tà khí, mà là dương khí của người còn sống!
Lão quỷ và Đông Tử nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì. Đông Tử vội vã hỏi: "A Cẩu, cậu thấy gì rồi?"
Lúc này A Cẩu đã mở mắt ra, hình như mắt của anh ta rất mỏi. Sau khi dụi mắt, anh ta nói: "Mười mét bên trái có một căn nhà, trước cửa nhà có một người đang ngồi!"
"Lẽ nào là ẩn sĩ?" Đông Tử bật thốt lên. A Cẩu khẽ gật đầu, nói: "Tám phần là vậy!"
Lão quỷ cũng ngừng nhìn, nói: "Nghe đồn núi Chung Nam có ít nhất năm nghìn ẩn sĩ. Một số đến đây ẩn cư tu hành là vì không còn hứng thú với cuộc sống thế tục nữa, nhưng một số khác lại là cao thủ chân chính của Đạo môn!"
Trước khi đến đây, tôi đã từng nghe về ẩn sĩ núi Chung Nam. Nhưng có thể tu hành trong hoàn cảnh hiểm trở như vậy thì chắc chắn không phải là người tầm thường, tuyệt đối là một cao nhân!
Đừng nói là đến đây, cho dù chỉ liếc mắt nhìn thì người bình thường cũng sẽ run chân ngay!
"Anh Cửu, nơi đây đã hết đường đi rồi, chỉ có thể đi về bên trái thôi!" Lúc này A Cẩu lại cất tiếng.
"Ừm." Tôi gật đầu, đáp: "Nếu hết đường rồi thì chúng ta nhân tiện đến thăm vị ẩn sĩ này đi!"
"Được."
Lại đợi khoảng bảy tám phút, lớp mây mù bên trái mới hoàn toàn tan hết. Mây mù tan, chúng tôi cũng nhìn thấy được vách núi bên đó lại xuất hiện một vùng bằng phẳng.
Nhưng phần bằng phẳng này không nhô ra mà lại hõm vào, hình thành một hang đá tự nhiên. Miệng hang đá rất lớn, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một căn nhà gỗ mộc mạc!
Trên vách đá cheo leo ở miệng hang có một người đang ngồi! Cách khá xa nên chúng tôi không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, chỉ đại khái nhìn thấy hình như anh ta đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa!
Mà trên vách núi bên trái có không ít cái hốc do người đập ra, vừa vặn có thể để cho người ta đạp chân vào đó.
Lần này đổi thành tôi dẫn đường ở phía trước. Tôi gần như dán sát người mình vào vách núi, chân thì đạp vào cái hốc đá kia, hai tay đặt trên tảng đá, từ từ di chuyển về phía bên trái.
Ai nấy đều đi rất cẩn thận, lại càng không dám cúi đầu nhìn xuống chân. Bởi vì một khi ngã xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Vốn chỉ là khoảng cách mười mét, chúng tôi lại đi gần mười phút. Tôi là người đầu tiên leo lên hang đá. Sau khi tôi leo lên, vị ẩn sĩ tu hành này vẫn đang ngồi, chẳng bị chúng tôi làm ảnh hưởng!
Lúc này tôi mới quan sát cảnh tượng trong đây. Hang đá này rất sâu, diện tích cũng không hề nhỏ. Có một căn nhà đơn sơ được làm bằng gỗ, trước cửa nhà còn chất một đống gỗ.
Dưới cửa nhà là một miếng đất trồng rau. Mà một bên khác thì trồng không ít hoa cỏ. Ở giữa hoa cỏ vừa vặn có một cái bàn gỗ nhỏ.
Trên bàn còn bày biện một ấm trà và một quyển kinh văn. Vừa nhìn liền biết đây là nơi ở của cao nhân ẩn thế!
Mà nhìn ra ngoài hang đá thì rất trống trải, là một dãy núi trải dài. Các ngọn núi cao thấp, lại thêm mây mù quanh quẩn khiến nơi đây giống như tiên cảnh nhân gian!
Phần cuối của vách núi bên trái này, cũng chính là chỗ quanh của ngọn núi thình lình xuất hiện một ngọn núi vụt lên từ mặt đất! Ngọn núi này đứng riêng rẽ, không giáp với các ngọn núi khác, cũng là ngọn núi cao nhất trong các ngọn núi ở đây!
Mà ngọn núi đơn độc này và ngọn núi chúng tôi đang đứng tạo thành một đường.
Nhìn thấy nơi này, tôi lập tức mừng rỡ trong lòng. Đây chính là ngọn núi chính của núi Thái Bạch, cũng là ngọn núi cao nhất trong dãy núi Chung Nam.
Đông Tử cũng kích động chỉ vào ngọn núi kia cho chúng tôi thấy, giống như đang nói anh Cửu, chúng ta tìm được rồi!
Tôi gật đầu cười, sau đó mới quan sát vị ẩn sĩ đang tĩnh tọa trên vách đá cheo leo này. Bây giờ là mùa đông lạnh lẽo, nhưng anh ta lại mặc một bộ đồ xanh mỏng manh.
Nhìn dáng vẻ của anh ta thì khoảng chừng bốn mươi tuổi! Tóc búi lên, khuôn mặt gầy gò, có chòm râu ngắn ngắn, khiến người ta có cảm giác rất tùy ý.
Nhưng điều kỳ lạ là lúc anh ta tĩnh tọa, tôi chẳng phát hiện ra hơi thở mạnh mẽ bộc ra từ người anh ta! Trái lại chỉ là cách hô hấp rất bình thường.
Dựa vào đạo hạnh lúc này của tôi, nếu như tôi không nhìn thấu được thì chỉ có hai trường hợp. Một là người này có thực lực vượt qua tôi, hai là vị ẩn sĩ trước mắt chỉ là một ẩn sĩ tu hành bình thường.
Thấy tôi đang quan sát vị ẩn sĩ này, Đông Tử định đi đánh thức anh ta. Tôi vội vàng kéo anh ta lại, nói: "Đông Tử, đừng làm phiền anh ta!"
Đông Tử "ừ" một tiếng, lại lui về. Tiếp đó, chúng tôi bèn đứng chờ anh ta tĩnh tọa, chẳng ai mở miệng nói gì!
Chờ khoảng mười phút, mặt trời đã mọc lên từ bên trái núi Thái Bạch. Ánh mặt trời vừa vặn chiếu rọi lên hang đá này, chiếu lên người chúng tôi. Tuy rằng không ấm lắm nhưng lại khiến lòng chúng tôi ấm áp!
Mà lúc này, vị ẩn sĩ cũng tĩnh tọa xong. Sau khi di chuyển hai tay quanh người một vòng, anh ta thở ra một hơi dài rồi mới mở mắt ra!
Sau khi nhìn thấy chúng tôi, anh ta kinh hãi, sau đó mới phản ứng lại mà chắp tay, gật đầu rồi lịch sự chào hỏi chúng tôi: "Vô Lượng Thiên Tôn!"
Tôi vội vàng đáp lễ lại, nói: "Quấy rầy tiền bối tu hành rồi, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào khác, mong tiền bối chớ trách!"
"Đâu có, huynh đệ nghĩ nghiêm trọng rồi!" Ẩn sĩ này cười thoải mái, nói: "Người tới là khách. Tôi ở đây lâu rồi, không biết đã bao nhiêu năm chưa có ai đến đây nữa! Nếu đến rồi thì chính là duyên phận giữa chúng ta! Không có gì để chiêu đãi, tôi chỉ có cơm canh đạm bạc để chiêu đãi các vị! Hơn nữa mọi người không cần phải câu nệ quá, gọi nhau huynh đệ là được!"
Nói thật ra thì tôi cũng không thích lễ nghi phiền phức của Đạo môn. Thấy anh ta nói vậy, tôi cũng không câu nệ nữa mà cười đáp: "Vậy chúng tôi làm phiền đại ca rồi!"
"Huynh đệ khách sáo quá! Mời!" Ẩn sĩ mời chúng tôi vào nhà gỗ nhỏ của anh ta. Nhà gỗ rất đơn sơ, chỉ có một căn phòng. Ngoại trừ giường gỗ và bàn là một cái kệ bếp để thổi lửa nấu cơm.
Mà ở chính giữa nhà thì cung phụng tượng của Tam Thanh tổ sư gia của Đạo môn. Xem ra anh ta quả thật là một người tu đạo!
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, ẩn sĩ này bắt đầu nhóm lửa nấu nước. Nấu nước xong, anh ta bèn rót trà cho chúng tôi. Đây cũng chẳng phải là trà, chỉ là hoa cúc dại ngâm nước mà thôi!
Ẩn sĩ này rất khách sáo, tiếp đó bèn muốn làm cơm cho chúng tôi! Lúc đầu chúng tôi cũng không muốn phiền anh ta, nhưng không thể từ chối sự nhiệt tình này nên đành nhận! Có điều tôi cũng muốn ở lại đây để tìm hiểu tình hình núi Thái Bạch!
Nói không chừng có thể tìm ra một số manh mối liên quan đến Thần mộ.
Tôi bảo Đông Tử đi nhóm lửa giúp, mà ẩn sĩ cũng bắt đầu bận rộn quanh kệ bếp. Khoảng chừng hai mươi phút sau, cơm canh mới xong xuôi. Cơm canh rất đơn giản, một nồi cơm tẻ, một đĩa rau luộc và một nồi canh bí đỏ già!
Sau khi ăn một miếng, Đông Tử hơi nhíu mày, nói: "Đại ca, anh nấu ăn không bỏ muối và dầu à?"
Ẩn sĩ xấu hổ cười cười, đáp: "Vị huynh đệ này, tôi có thói quen không ăn ngũ cốc. Ngày thường không ăn dầu, đồ mặn, cũng không ăn muối! Mỗi ngày tôi chỉ ăn một bữa, sống cuộc sống cơm canh đạm bạc, mong mọi người đừng chê!"
Đông Tử khá thất vọng. Với thể trạng của anh ta, không ăn thịt thì sẽ không có sức. Thấy sắc mặt anh ta lộ vẻ thất vọng, tôi ngầm đá anh ta một cái. Đông Tử không ngốc, lập tức hiểu ý của tôi nên cúi đầu bới cơm vào miệng.
Tiếp đó, tôi mới nhận lỗi nói: "Đại ca, vị huynh đệ này của tôi không biết kiêng kỵ của người tu hành, mong đại ca không phiền lòng!"
"Đâu có, là do tôi chiêu đãi không chu toàn!" Ẩn sĩ bất đắc dĩ cười.
Tôi vội vàng chuyển đề tài, nói: "Đại ca mới thật sự là người tu hành. Khổ tu, bỏ ngũ cốc! Nếu người tu đạo trên thế gian này đều có thể tự hạn chế mình như đại ca đây, Đạo môn huy hoàng ngay trong tầm tay!"
Ẩn sĩ cười cười nhưng không nói gì, mọi người bắt đầu ăn cơm. Tôi thấy anh ta ăn rất ít, cũng không ăn cơm mà thỉnh thoảng chỉ gắp rau xanh thôi.
Cơm nước xong, ẩn sĩ định rửa chén dọn dẹp. Vốn tôi muốn thăm dò tình hình ở đây, nhưng chỉ có thể đợi anh ta hết bận mới nói chuyện được. May lão quỷ là người nhanh nhạy, chủ động rửa chén dọn dẹp giúp ẩn sĩ!
Trong lúc bọn họ đang bận rộn, tôi nhìn thấy lão quỷ vẫn luôn hỏi ẩn sĩ những chuyện liên quan đến kiến thức tu đạo. Tôi hiểu ý của lão quỷ, ông ta đang thăm dò ẩn sĩ!
Đợi họ dọn dẹp xong, lão quỷ mới nhìn về phía tôi, cười nói: "Sơ Cửu, không phải cậu muốn thưởng thức quang cảnh của núi Chung Nam sao? Nơi này chính là cơ hội tuyệt vời đấy.
Lão quỷ vừa nói vậy, tôi lập tức hiểu ý ông ta. Tôi cười cười, nói: "Đúng, tôi đến đây là để ngắm quang cảnh của núi Chung Nam, không thể lãng phí cơ hội này được!"
Nói xong, tôi bèn ra ngoài cùng với lão quỷ. Lão quỷ đi đến vách đá cheo leo mới dừng lại, quay đầu liếc nhìn nhà gỗ. Sau khi xác định không có ai đi ra, lão quỷ mới nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Sơ Cửu, cẩn thận một chút. Ẩn sĩ này khá khác thường, anh ta không phải người tu hành thật!"

Bình Luận

0 Thảo luận