Từ lúc tỉnh dậy lúc giữa đêm đến giờ tôi vẫn không hề vào giấc lại, cứ chờ mãi, chờ đến tầm chín giờ sáng mới có người đến đón. Người đến đón chúng tôi là một người tu đạo mặc đạo bào, tuổi chừng bốn mươi, ăn mặc theo kiểu đạo sĩ truyền thống điển hình, để râu dài, buộc tóc dài, trông cũng ra dáng người tu tiên lắm.
Nhưng càng nhìn người này lại càng cảm thấy ông ta giống Lâm Tiêu mấy phần, không phải bề ngoài na ná nhau mà là ở hành vi, cử chỉ, lời nói, động tác. Tôi còn chưa kịp giới thiệu, đạo hữu này đã lên tiếng: "Các vị đạo hữu, bần đạo chính là Mai Trường Lâm, đại sư huynh của Lâm Tiêu, được Lâm sư đệ nhờ vả đưa các vị đạo hữu trở về Trung Quốc an toàn!"
"Đa tạ Mai đại ca!" Tôi vội vàng đáp lễ cảm tạ. Không ngờ người tu đạo trước mặt cũng là hậu duệ Mao Sơn.
Mai Trường Lâm lắc đầu, nhìn tôi rồi nói: "Sơ Cửu, sư đệ có nói với bần đạo, nói rằng Đạo môn của các cậu có chuyện, bảo cậu nhanh chóng trở về chủ trì đại cục. Cho nên lần này bần đạo sẽ không giữ các vị đạo hữu ở lại nữa."
Nghe vậy, lông mày tôi bất giác cau lại, chẳng lẽ chủ nhân Đoạt Phách đã bắt đầu ra tay rồi sao?
Nhìn dáng vẻ của Mai Trường Lâm thì hình như Lâm Tiêu cũng không nói cho ông ta biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi sốt ruột nên đành nhờ Mai Trường Lâm dẫn đường. Ở vùng này Mai Trường Lâm có quan hệ không tệ, nên ông ta đã đưa chúng tôi lên được máy bay một cách rất ung dung.
Suốt dọc đường chúng tôi đều không nói chuyện, mãi cho đến xế chiều, chúng tôi cuối cùng mới được coi như về với cố thổ Trung Hoa. Chuyện đầu tiên sau khi ra khỏi sân bay Kiềm Thành, tôi bèn giao cho A Cẩu: "A Cẩu, anh hãy mang hộp tro cốt của Tuệ Hải trở về Pháp Môn tự, nhất định phải tự mình giao tận tay sư phụ cậu ta! Chuyện xảy ra ở thôn Tuyết Cốc anh cũng biết rồi đấy, nhất định phải kể cho sư phụ sư thúc của Tuệ Hải, để họ tự hào về cậu ta!"
A Cẩu tuy bị thương, nhưng không phải vết thương nặng, đi một chuyến cũng không phải vấn đề gì quá khó khăn. A Cẩu là người rời đi đầu tiên, sau đó tôi mới dẫn những người khác trở về núi Miêu Vương.
Núi Miêu Vương không tọa lạc ở trên tỉnh, nên tôi tìm một chiếc xe dù, bảo bác tài đưa chúng tôi đến thị trấn dưới chân núi Miêu Vương. Khi chúng tôi về đến nơi thì sắc trời đã muộn, ánh chiều tà le lói vừa mới tắt ngấm sau đường chân trời.
"Sơ Cửu, núi Miêu Vương hình như canh gác nghiêm ngặt hơn trước nhiều!" Tử Long và tôi đi trước dẫn đường, lúc nhìn thấy những đệ tử Đạo môn đang tuần tra dưới chân núi, Tử Long bèn nghiêm túc buông một câu.
Tôi cũng nhận ra được điều này, quả nhiên dưới chân núi có mấy đệ tử đang đi tuần tra. Tôi nhớ lúc trước tôi từng nói với họ, rằng tuyệt đối không được có đệ tử đi tuần tra, bởi vì làm vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường.
Trước giờ Lâm Tiêu và mọi người đều nghe theo mệnh lệnh của tôi, chắc chắn sẽ không phái bừa đệ tử đi tuần tra, trừ phi Đạo giáo thật sự đã xảy ra chuyện.
Ý thức được điều này, tôi bèn nhanh chóng đi đến trước mặt những đệ tử đang tuần tra này. Sau khi nhận rõ tôi là ai, họ lập tức định hành lễ, thấy vậy tôi bèn vội vàng ngăn họ lại, đồng thời hỏi: "Sao các cậu lại tuần tra ở đây?"
Đệ tử trưởng nhóm tuần tra ngẩn ra, nhìn tôi với vẻ đầy khó hiểu, có vẻ cậu ta rất kinh ngạc khi tôi không biết chuyện này. Tôi trừng cậu ta một cái, bấy giờ cậu ta mới cúi đầu đáp: "Bẩm Lý chưởng môn, là Lâm chưởng môn bảo chúng tôi tuần tra ở đây ạ!"
Tôi đã đoán ra được từ trước rằng đó là Lâm Tiêu sắp xếp nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau khi gật đầu một cái tôi mới lên tiếng: "Trước đây tôi từng bảo đệ tử Đạo giáo tuyệt đối không được kéo bè kéo cánh trong phạm vi sinh sống của người thường. Lâm Tiêu làm như vậy có phải là do Đạo giáo xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Chuyện này..." Thấy tôi hỏi như thế, đệ tử đứng đầu hơi do dự, cậu ta nhìn về phía tôi, vừa muốn nói rồi lại thôi, rồi lại có vẻ sợ nói ra. Thấy ánh mắt tôi khẽ cau lại, cậu ta lập tức thốt lên: "Lý chưởng môn, không phải chúng tôi không nói, mà là chúng tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi. Nghe nói gần đây ở dương gian xuất hiện rất nhiều chuyện ma quái, một vài đệ tử Đạo giáo chúng ta được cử ra ngoài hỗ trợ, nhưng họ đều có đi mà không có về! Thế nhưng chuyện này cụ thể thế nào e là ngài vẫn cần phải đi hỏi Lâm chưởng môn mới biết được!"
Tôi thấy cậu ta quả thật không biết chuyện, nên cũng chẳng có ý hỏi dồn nữa mà để họ dừng tuần tra: "Các cậu đều trở về cả đi, bắt đầu từ tối nay, núi Miêu Vương không cần phải tiếp tục tuần tra nữa."
"Dạ vâng, Lý chưởng môn!" Sau khi toàn bộ đệ tử tuần tra đều lui ra, tôi mới dẫn đoàn đi lên đỉnh núi. Lúc lên đến sườn núi là có thể trông thấy đỉnh núi đèn đuốc sáng choang, tựa như không định nghỉ ngơi.
Đến khi chúng tôi lên đến đỉnh núi Miêu Vương mới phát hiện ra đạo tràng trên núi cũng có đệ tử đi tuần tra. Cổng miếu Miêu Vương mở toang, bên trong đèn chiếu sáng rực, còn có thể trông thấy có khá nhiều bóng người đang lay động.
Những đệ tử tuần tra kia đều nhận ra chúng tôi, sau khi trông thấy chúng tôi thì lập tức chạy đi thông báo cho Lâm Tiêu. Chỉ một thoáng sau, tôi đã thấy Lâm Tiêu và mọi người chạy ra từ đại điện miếu Miêu Vương.
Lúc tôi liên hệ với Lâm Tiêu khi còn ở Nhật Bản, ông ta đã biết chúng tôi còn sống, hơn nữa còn cứu được Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm ra, nhưng giờ nhìn thấy chúng tôi ở đây, ông ta vẫn rất kích động. Những người khác cũng kích động gật đầu không kém, đồng thời nhìn về phía Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm, đồng loạt làm đại lễ với họ, đồng thanh hô: "Cung nghênh Lỗi gia và chị dâu về nhà!"
Họ hô như vậy là bởi vì tôn trọng Thạch Minh Thánh Hàm. Tất cả những gì cô ta làm ở địa cung long mạch khi ấy đều xứng đáng được tất cả người tu đạo Trung Hoa tôn trọng. Nếu như không có cô ta thì e chúng tôi đều đã trở thành tội nhân thiên cổ của Đạo giáo, ngay cả long mạch cũng không bảo vệ được, sao còn mặt mũi đi gặp tổ tiên của mình?
Mà họ gọi Thạch Minh Thánh Hàm hai tiếng "chị dâu" phần lớn là do đã quên thân phận người Nhật của cô ta, họ chỉ biết Thạch Minh Thánh Hàm là vợ của Vương Lỗi mà thôi.
Vương Lỗi từ hôm đó vẫn chẳng nói chẳng rằng, dọc đường đi vẫn cứ trầm mặc suốt, dường như tâm sự rất nặng nề. Mãi cho đến khi thấy Lâm Tiêu và những người khác thừa nhận và tôn trọng Thạch Minh Thánh Hàm, lúc này anh ta mới vui vẻ và đắc ý ra mặt, bị Thạch Minh Thánh Hàm liếc cho mấy cái mới đàng hoàng nghiêm chỉnh lại. Còn Thạch Minh Thánh Hàm cũng lễ phép đáp lễ lại đám đệ tử, đồng thời trình bày quan điểm của mình, không chỉ cho Vương Lỗi được nở mày nở mặt mà còn thắt chặt quan hệ giữa cô ta và Đạo giáo Trung Hoa.
Lúc ấy, khi Thạch Minh Thánh Hàm vẫn còn lầm đường lạc lối chưa biết quay đầu lại, quả thật đã làm ra một vài chuyện sai trái. Bản thân cô ta cũng hiểu nhất định sẽ có đệ tử hận mình. Nhưng đa số mọi người đều tôn trọng cô ta, chỉ cần cô ta khiêm tốn hòa nhã, thì sớm muộn gì cũng sẽ hòa nhập vào được đại gia đình Đạo giáo Trung Hoa này.
"Được! Giờ Lỗi gia đã trở về, Sơ Cửu và Tử Long cũng đều ở đây. Chỉ cần có ba huynh đệ các cậu thống lĩnh, tôi tin chắc Đạo giáo sẽ có thể đối phó với kiếp nạn Ma Vương. Xưa nay tà không thắng nổi chính, chúng ta nhất định có thể đánh bại Ma Vương!" Lâm Tiêu hô to, nhìn thì giống như cổ vũ tinh thần mọi người, nhưng tôi thấy giống như ông ta đang giải tỏa áp lực thì hơn, cảm giác như ông ta đang cất giấu khá nhiều chuyện dưới đáy lòng.
Tôi nghe sư huynh Mai Trường Lâm của ông ta và đệ tử tuần tra nói, hình như gần đây dương gian xảy ra rất nhiều chuyện ma quái, hơn nữa cũng tổn thất không ít đệ tử Đạo giáo. Đây mới chính là điều tôi quan tâm nhất, tôi sợ có người đang giở trò, nên hỏi thẳng Lâm Tiêu trước mặt mọi người.
"Ầy!" Tôi vừa hỏi xong, Lâm Tiêu đã bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vẻ mặt nặng nề vô cùng: "Sơ Cửu, đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, chúng ta vào trong đại điện rồi từ từ nói."
Tôi biết tính Lâm Tiêu, từ trước đến giờ ông ta đều rất chín chắn trầm ổn, đó cũng là lí do vì sao tôi muốn để cho ông ta thống lĩnh Đạo giáo. Với tính cách của ông ta, trừ phi gặp phải chuyện cực kỳ khó giải quyết, nếu không sẽ chẳng bao giờ xuất hiện vẻ mặt nghiêm trọng như thế.
Chung quanh có không ít người, tôi sợ tin tức bị lọt ra ngoài, nên cũng không hỏi dồn, mà cùng bước vào đại điện của miếu Miêu Vương. Những người bước vào đại điện đều là những huynh đệ vào sinh ra tử với tôi, đều là những người mà tôi có thể tin tưởng hết mực.
Lâm Tiêu vẫn giữ vị trí chưởng môn lại cho tôi, tôi biết tính ông ta nên cũng không từ chối, ngồi lên chiếc ghế tựa đại diện cho người đứng đầu Đạo giáo Trung Hoa. Tử Long ngồi bên trái tôi, còn Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm thì ngồi ở bên phải.
Hai bên phía dưới chúng tôi lần lượt là Lâm Tiêu và lão thợ làm vàng mã, sau đó là Vương Kỳ Bằng, Dương lão tam và những người khác.
Tôi thấy mọi người đều đã đến đông đủ, bấy giờ mới hỏi Lâm Tiêu: "Lâm đại ca, có phải gần đây Đạo giáo xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
"Ừm!" Lâm Tiêu cau mày gật đầu, "Sơ Cửu, bắt đầu từ ngày các cậu đi Âm Dương đạo, dương gian đã xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ!"
Lâm Tiêu nói đến đây bỗng dừng lại, tôi ngẩn ra hỏi: "Lâm đại ca, anh nói đi chứ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Quả thật lúc này tôi đã hơi cuống, đặc biệt là khi trông thấy dáng vẻ lo lắng đó của Lâm Tiêu, tôi lại càng sốt ruột không chịu được.
Lâm Tiêu phát giác ra ngữ điệu của tôi lúc đó là lạ, bèn vội vã trả lời: "Sơ Cửu, chuyện là như thế này. Kể từ khi các cậu đi tới Âm Dương đạo, các Đạo quán nhỏ phân tán khắp nơi của Đạo giáo chúng ta đã cử người đến nói cho chúng tôi biết nơi họ phụ trách xuất hiện không ít chuyện tà ma. Mới đầu là bãi tha ma, nhà tang lễ, nói rằng họ bị mất trộm rất nhiều thi thể. Nhưng những thi thể đó đi đâu thì lại không một ai biết. Mới đầu tôi còn tưởng là kẻ trộm xác, nhưng về sau ngày càng nhiều Đạo quán đến thông báo, tôi mới ý thức được sự kì lạ trong vụ việc này, cho nên tôi bèn phái cao thủ Địa Tự môn đi hỗ trợ. Nhưng nào ngờ, tất cả những người tôi phái đi đều không một ai trở về, sống chết không rõ, một chút manh mối cũng không có, tựa như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Tính cả đệ tử tối hôm qua tôi phái ra ngoài tìm hiểu tình hình thì chúng ta đã tổn thất chừng ba mươi cao thủ Địa Tự môn rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận