Vương Kỳ Bằng là người tôi đã đưa tới đây, giờ cậu ta bị oán niệm của Quỷ Vương khống chế. Tôi cũng không biết cậu ta có thể sống sót được hay không, nhưng tôi nhất định sẽ không để người Linh tộc này giết cậu ta!
Có vẻ khí thế của tôi đã khiến người Linh tộc phải giật mình. Người đó thoáng ngẩn người rồi bật cười: "Nếu như là người của cậu, vậy cậu tự mình ra tay đi!"
Tôi gật đầu, tay nắm chặt thước Trấn Hồn, xông thẳng về phía Vương Kỳ Bằng. Đúng lúc này, cậu ta cũng vọt tới, tay đấm thẳng về phía lồng ngực tôi.
Tôi dừng bước, giơ thước Trấn Hồn lên chắn ngang trước ngực. Nắm đấm của cậu ta đánh trúng vào thước Trấn Hồn, khiến cậu ta phải rụt tay vội trở về như bị điện giật.
Nhưng cú đấm đó vẫn khiến tôi phải lùi lại mấy bước. Người bị oán quỷ khống chế sẽ mạnh lên rất nhiều so với sức mạnh vốn có.
Nhìn ra được sự nhân nhượng của tôi, người Linh tộc kia bật cười: "Cậu ta đã bị oán niệm không chế, nếu như cậu còn nương tay nữa là sẽ hại cậu ta đấy!"
Tôi hiểu ý của anh ta, nhưng tôi cũng không thể quá mạnh tay được, bởi vì cậu ta là Vương Kỳ Bằng, là người tôi đã đưa tới đây. Chỉ cần cậu ta có một chút cơ hội nhỏ nhoi thôi, tôi cũng quyết sẽ giúp cho cậu ta được sống sót.
Tôi phớt lờ hắn, lại tiếp tục xông lên. Vương Kỳ Bằng cũng tiếp tục tung đòn công kích hung mãnh về phía tôi. Tôi lùi thật nhanh về sau mấy bước để tránh đòn công kích của cậu ta, thuận đà khuỵu gối xuống, rồi vụt mạnh thước Trấn Hồn vào đầu gối cậu ta.
Vương Kỳ Bằng hét lên một tiếng đầy đau đớn, quỳ rạp xuống đất. Không để cho cậu ta kịp đứng lên, tôi cắn rách đầu ngón tay, vẽ vội một trận Thái cực bát quái trong lòng bàn tay.
Vẽ xong, tôi niệm chú: "Thiên địa vô cực, mượn phép Càn khôn! Định hồn!"
Đồng thời, tôi cũng ra tay, đập thẳng lòng bàn tay lên trán Vương Kỳ Bằng. Cậu ta ngay lập tức bất động, trên trán xuất hiện một hình Thái cực bát quái bằng máu.
Tôi giơ tay kết ấn Thiên sư, sau đó đánh một chưởng lên lồng ngực cậu ta, miệng hét: "Cút!"
Cả người Vương Kỳ Bằng bỗng run lên bần bật, rồi vùng vẫy rất kịch liệt. Nhưng giờ tôi cũng hết cách, chỉ có thể xem ý chí của cậu ta mạnh mẽ đến đâu.
Vương Kỳ Bằng cắn môi đến bật cả máu, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng. Thấy vậy, tôi mừng rỡ reo lên: "Tên nhóc này, khá lắm, đã bắt đầu phản kháng lại oán niệm của Quỷ Vương rồi!"
Tôi vừa dứt lời, Vương Kỳ Bằng đột nhiên duỗi thẳng lưng, đường vân máu trên mặt nhanh chóng biến mất. Sau đó cậu ta há miệng ra, một luồng khí vẩn đục bị phun ra ngoài.
Hình bát quát Thái cực trên trán cậu ta cũng biến mất rất nhanh, vậy có nghĩa là oán niệm trong người cậu ta cũng đã bị ép hết ra ngoài.
"Anh... anh Cửu..." Vừa mở mắt ra, cậu ta đã thều thào gọi tên tôi, nhưng rồi sau đó người cậu ta nhũn ra, ngã thẳng xuống đất.
Tôi vội vã đỡ cậu ta dậy, cõng lên lưng rồi chạy một mạch ra ngoài. Vừa thấy tôi chạy ra, Y Y và ông trưởng làng đều tiến lên giúp tôi đỡ Vương Kỳ Bằng xuống.
"Y Y, trưởng làng, nhờ hai người chăm sóc cậu ta! Hai người hãy nhóm lửa lên, để lửa cháy càng lâu càng tốt, tuyệt đối đừng để cậu ta bị lạnh!" Tôi dặn dò mấy câu rồi lại xông vào trong, không kịp chờ họ bình tĩnh lại.
Thấy tôi xông vào, người Linh tộc nở nụ cười rất thâm sâu, nói: "Lý Sơ Cửu, giờ đến lúc đối phó với Quỷ Vương rồi!"
"Được!" Tôi vừa đáp lại, tức thì người đó đã ra tay luôn, nhưng hắn ta không hề dùng đạo thuật hay thuật nuôi quỷ mà là quật mạnh cây roi vụt ma trong tay.
Thân pháp hắn ta rất nhanh nhẹn, không ngừng nhảy lên rồi hạ xuống quanh huyệt mộ. Và mỗi một lần rơi xuống, cây roi trong tay hắn ta lại quật mạnh xuống đất, tiếng vang kinh người, sau đó hắn hô to: "Roi ma mời thần, roi thứ nhất hỏi trời! Roi ma lại mời thần, roi thứ hai hỏi đất! Roi ma quất âm dương, roi thứ ba quỷ thần hiện ra!"
Đợi đến khi hắn ta quất xong ba roi, mặt đất ướt nhẹp quanh huyệt mộ đã hằn ba vết rất sâu. Mà sau khi hắn ta lùi lại mấy bước về phía sau, tôi chợt nghe thấy một tràng cười ghê rợn vang lên từ bên trong huyệt mộ.
Giọng cười nghe khô khốc, vịt đực kêu còn dễ nghe hơn. Nhưng âm thanh này vừa vang lên, tôi bỗng nhìn thấy đèn dẫn hồn ở xung quanh bắt đầu lập lòe, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Ùng ục... Ùng ục...
Mà ngay sau đó, một lần nữa tôi lại nghe thấy tiếng nước chảy ùng ục vang lên. Âm thanh này phát ra từ bên trong huyệt mộ, hai người chúng tôi đều cùng rướn người lên nhìn, nhưng chưa kịp nhìn rõ được gì thì đã bị một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Tôi vừa bịt mũi lại thì đã thấy từ trong huyệt mộ trào ra toàn máu là máu, bong bóng nổi lên ùng ục không ngừng giống như đang bị đun sôi.
Đến khi dòng máu này tràn lên đến mặt đất thì mới dần hãm lại, không tiếp tục trào lên trên nữa.
"Cuối cùng cũng chịu chìa mặt ra rồi đấy, gặp phải chúng ta chính là bất hạnh của ngươi! Hiện nguyên hình đi!" Người Linh tộc bỗng lạnh lùng quát to. Hắn ta vừa dứt lời, tôi bỗng nhìn thấy phía trên hố máu dần dần xuất hiện một hồn thể.
Hồn thể này là một người trung niên, mặc quần áo dân tộc thiểu số, tóc rất dài, vừa nhìn là biết không phải người thuộc thời đại chúng tôi. Nhất là đôi mắt của hắn, rực một màu đỏ tươi đáng sợ!
Mà âm khí xung quanh hắn lại càng khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống dưới không độ. Tôi đang cởi trần nên chỉ trong nháy mắt đã cảm giác nửa người trên của mình lạnh như băng, chẳng còn tri giác.
"Tộc Khương Quỷ Ba Thục đúng là đã trốn đến đây thật! Biến mất hơn một ngàn năm, đã đến lúc phơi bày bí mật của các ngươi rồi!" Nhìn thấy Quỷ Vương xuất hiện, người Linh tộc có vẻ kích động vô cùng. Nói đến cuối cùng, thậm chí hắn ta còn bật cười ha ha.
"Bọn chuột nhắt các ngươi, dám to gan xông vào thánh địa của tộc Khương Quỷ ta! Ta là người canh giữ Quỷ Môn Quan của thánh địa, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi tưới máu nơi này!" Quỷ Vương mở miệng, âm điệu lạnh lẽo kinh hồn, nghe mà lạnh gáy.
Đặc biệt là ngữ điệu âm trầm của hắn, giống như có tiếng vọng, không ngừng lặp đi lặp lại, rồi lại chẳng khác gì có thể chui vào trong tâm trí người khác, khiến họ bất an không thôi!
Nhưng cái tên Linh tộc bên cạnh có vẻ không hề sợ hãi Quỷ Vương, ngược lại còn có thể cất giọng cười nhạo: "Tộc Khương Quỷ Ba Thục các ngươi am hiểu đạo nuôi quỷ, năm đó chạy trốn đến đây thì bị Ngũ Đấu Mễ giáo của Trương Thiên Sư truy sát, xua đuổi. Ta còn cho rằng các ngươi đã biến mất rồi, nào ngờ vẫn còn ẩn náu ở đây. Ngươi bị người khác nuôi thành oán quỷ, đáng lẽ đã có thể giáng thế từ lâu. Nhưng chắc các ngươi chưa từng ngờ đến chuyện, một ngàn năm sau phong thủy nơi này đã thay đổi? Vốn là hung long vờn quanh để rồi lại biến thành song long đoạt châu. Thế song long đoạt châu này dần dần hóa giải oán khí của ngươi, nhưng có kẻ vô tri lại dùng quan tài chôn thẳng đứng để trấn áp ngươi, sau cùng lại dùng cóc máu để trấn áp quan tài, khiến ngươi hấp thu lấy oán khí, một lần nữa biến thành Quỷ Vương. Tất cả đều là số mệnh, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, thuật nuôi quỷ chân chính là như thế nào!"
Người Linh tộc vừa dứt lời đã ra tay luôn. Mà tên Quỷ Vương kia cũng cười lạnh một tiếng, tay chộp tới, tôi có thể nhìn thấy lòng bàn tay hắn đang ngưng tụ âm khí cực kì tinh khiết và nồng đậm.
Dưới sự điều khiển của hắn, âm khí dần trở thành vô số lưỡi dao bén nhọn. Lưỡi dao này không phải thực thể, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố của nó.
Quỷ Vương vung tay lên, hàng trăm lưỡi dao bắn thẳng về phía người Linh tộc. Mà người kia lại chẳng hề e dè, hắn ta nhếch mép cười rồi rùng mình một cái, ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được dương khí mạnh mẽ mà cơ thể người đó bộc phát ra.
Dương khí tiếp xúc với roi vụt ma, cùng với việc người đó không ngừng vung roi, tạo ra vô số cây roi vụt ma do dương khí tạo thành, cũng không hề có thật.
Hai luồng khí một âm một dương va vào nhau giữa không trung, sau khi hàng loạt tiếng nổ mạnh chói tai vang lên, hai bên đều hóa thành hư vô.
Tôi bị cách đánh nhau của họ làm cho khiếp sợ, chỉ có thể đứng ngây ra đấy. Tôi chưa từng nghĩ tới, âm khí với dương khí cũng có thể tạo nên đòn công kích mạnh mẽ như vậy!
Trong cơ thể của người Linh tộc này không hề tu luyện ra chân khí, mà là dương khí cực kì tinh khiết. Thế nhưng anh ta lại có thể khống chế dương khí, mượn khí của đất trời để tạo ra công kích mạnh hơn.
Nhưng thứ tôi tu luyện là chân khí Huyền Chân, chân khí còn mạnh hơn dương khí cả trăm lần, nhưng tôi không thể tận dụng được hết sức mạnh của chân khí Huyền Chân, chỉ có thể dùng nó để gia tăng sức lực và tốc độ.
Tôi sắp nhận thấy chân khí Huyền Chân mà mình tu luyện chẳng có tác dụng gì cả, nhưng người Linh tộc kia lại sử dụng cách làm này, đúng là đã cho tôi một gợi ý. Anh ta có thể điều khiển dương khí để công kích, vậy thì tôi cũng có thể làm như vậy với chân khí Huyền Chân.
Nếu có cách công kích như này, bất kể là người hay ma tôi đều có thể đối phó dễ dàng. Hơn nữa, cho dù có gặp phải Tôn chủ Linh tộc, tôi cũng có nhiều thêm mấy phần thắng.
Lần này tới đây đúng là không phí công, cơ hội và lĩnh ngộ thế này cũng bằng cả mười năm khổ luyện của tôi! Đúng là cơ duyên trăm năm khó có lấy một lần!
"Mở Quỷ Môn Quan của tộc Khương Quỷ các ngươi đi, ta muốn dẫn theo người của ta sống sót rời khỏi đây, cũng sẽ mang theo cả đồ của tộc Khương Quỷ các ngươi nữa! Nếu như còn dám phản kháng, ta nhất định sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán!" Lúc này, người Linh tộc kia đã dừng công kích, giở giọng đe nẹt.
Nghe thấy ba chữ Quỷ Môn Quan mà tôi thầm hốt hoảng, chính bởi vì đám bác Diệp... đã bị đưa vào Quỷ Môn Quan! Hóa ra Quỷ Môn Quan này chính là cánh cổng để tiến vào thánh địa của tộc Khương Quỷ Ba Thục!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận