Thấy Diệp Đường đã buồn phiền lắm rồi, tôi cũng không nói thêm mà nói sang chuyện khác: "Diệp Đường, chúng ta đi thăm các đệ tử gặp chuyện trước đã. Vong nhi chui vào trong cơ thể của bọn họ, chúng ta phải nghĩ cách đẩy chúng ra, nếu không một khi những vong nhi này sinh ra, hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi!"
Tôi hiểu được nỗi lo lắng của Diệp Đường, cũng biết rõ sự thật về thói đời ấm lạnh. Trước kia, lúc cha Diệp Đường chưa xảy ra chuyện, các môn phái phụ thuộc vào nhà họ Diệp rất nhiều. Thế nhưng cha cô ấy vừa bị hại chết, lại thêm Thần Tiêu môn không ngừng công kích, tất cả những người đó đều trốn tránh, duy trì trạng thái trung lập, hiển nhiên là không định ra tay giúp đỡ.
"Ừ." Diệp Đường cũng hiểu, bây giờ không còn người nào đáng tin cậy nữa, cô ấy cũng đã giao sự sống còn của nhà họ Diệp cho tôi. Tôi bảo Vương Kỳ Bằng nhốt những đệ tử kia lại ở một chỗ. Lúc chúng tôi đi qua đó, Vương Kỳ Bằng đang dẫn người đứng canh trước cửa.
Vương Kỳ Bằng mở cửa, nói: "Anh Cửu, tổng cộng có hai mươi chín đệ tử. Em dùng dây Trấn Hồn trói bọn họ lại, cũng đặt rất nhiều pháp khí trấn áp vào trong."
"Ừ, khá lắm!" Hiệu suất làm việc của Vương Kỳ Bằng rất khá. Sau khi vừa vào cửa, chúng tôi nhìn thấy hơn hai mươi đệ tử nhà họ Diệp đều bị trói trên ghế.
Một hàng ngay ngắn, người nào người nấy cũng hai mắt vô hồn, không có chút thần thái nào. Những cái bụng của bọn họ đều đã căng phồng, trông rất là khó chịu. Xung quanh phòng đặt tượng của Tam Thanh tổ sư gia và một số pháp khí trấn tà như kiếm gỗ đào.
Bác Diệp nhìn một lúc mới nói: "Sơ Cửu, những người này bị vong nhi nhập vào người, để bác thử xem có thể đuổi chúng ra ngoài không."
"Được!" Tôi khẽ gật đầu. Bác Diệp đi đến trước mặt một đệ tử. Đầu tiên là lấy la bàn Bát Quái ra, sau khi mở ra thì đặt sát cái mặt đại diện cho phần âm lên bụng của người đệ tử, còn lại thì tay của bác ấy cầm mặt đại diện cho phần dương của la bàn Bát Quái.
La bàn Bát Quái tuân theo học thuyết âm dương, một đen một trắng. Bác ấy vừa đặt mặt âm của la bàn lên bụng của cậu đệ tử, tôi thấy đệ tử nhà họ Diệp đó đột nhiên mở mắt ra. Có vẻ như cậu ta cảm nhận được sự uy hiếp, cho nên cả người không ngừng run rẩy.
Đôi mắt cậu ta trợn ngược, vẻ mặt thống khổ. Bác Diệp đứng thế tấn, một tay cầm mặt dương của la bàn Bát Quái, sau đó cắn rách đầu lưỡi, tay chấm máu nơi đầu lưỡi của mình, vẽ lên la bàn một đường, sau đó mới đọc thần chú đuổi quỷ.
Bác ấy vừa đọc thần chú, phản ứng của cậu đệ tử này càng thêm kịch liệt. Đôi mắt đang trợn ngược của người này đột nhiên nhìn thẳng vào bác Diệp, sau đó cậu ta còn nhe răng nhếch miệng gầm gừ với bác ấy.
Cũng chỉ khoảng mười giây sau, sắc mặt của người đệ tử này đã trở nên trắng bệch. Tiếp đó, từng tia máu từ từ hiện lên trên mặt cậu ta, giống như có một tấm mạng nhện máu vô cùng dữ tợn và khủng bố đang dần dần bao trùm.
Cả khuôn mặt của cậu ta trở nên âm trầm và khủng bố.
Bác Diệp niệm xong thần chú, lập tức quát to: "Súc sinh, còn không mau cút ra đây, nếu không ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, ngay cả tư cách để đầu thai cũng không có!"
"Khặc khặc... Khặc khặc..."
Mà bác Diệp vừa mới quát xong, cậu đệ tử đột nhiên cười khằng khặc, trong miệng không ngừng chảy ra nước dãi. Giọng nói kia không phải của cậu ta mà là tiếng cười của trẻ con, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.
"Không sợ vong nhi khóc, chỉ sợ vong nhi cười! Xem ra ngươi không định ra ngoài rồi! Được, vậy cũng đừng trách ta ra tay độc ác!" Bác Diệp gầm nhẹ một tiếng, hai tay cùng nắm lấy mặt dương của la bàn Bát Quái. Ngón tay của bác ấy gẩy nhẹ một cái, la bàn Bát Quái đã lật ngược lại, sau đó bác ấy đột nhiên giật ngược, âm dương hút nhau.
Tức thì, bụng của đệ tử nhà họ Diệp chợt ưỡn ra, phồng to đến mức như sắp nổ tung. Đầu của cậu ta ngửa lên, miệng há hốc, không ngừng thở ra, giống như đang giải phóng sự thống khổ.
Mà cậu đệ tử đó cựa quậy quá kịch liệt nên sắp làm đứt cả dây Trấn Hồn. Tôi liếc mắt ra hiệu cho Vương Kỳ Bằng, cậu ta lập tức xông lên, ghì chặt vai của cậu đệ tử từ phía sau, không cho cậu ta làm đứt dây Trấn Hồn.
"Cút ra đây!" Mà lúc này, bác Diệp lại quát thêm một tiếng, thế tấn càng hạ thấp xuống, hai tay giơ la bàn Bát Quái, bước từng bước về sau, hòng tạo lực để hút vong nhi trong bụng cậu đệ tử ra ngoài.
Ngay sau tiếng quát của bác Diệp, tôi thấy cái bụng của cậu đệ tử đó mấp máy rất rõ, như thể có thứ gì đó sắp chui ra. Tôi tập trung quan sát, đúng lúc thấy một cái đầu máu me chui ra từ trong bụng cậu ta, chính là bé gái sơ sinh mà linh miêu tống tử đưa đến.
Nhưng đây không phải là thực thể, vẫn chỉ là hồn thể. Những thứ chui vào trong bụng của đám đệ tử đều là hồn thể, đợi sau khi ở trong cơ thể mẹ đủ bảy ngày để được luân hồi thì sẽ hóa thành thực thể là thi anh rồi chui ra khỏi bụng của cơ thể mẹ.
Hiển nhiên vong nhi này không muốn chui ra khỏi bụng của cậu đệ tử, cho nên nó liều mình chống cự. Mà cái la bàn Bát Quái được gí sát vào bụng cậu đệ tử thì giống như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Thấy thế, tôi định đi lên hỗ trợ, song xung quanh lại không có chiếc đũa nào, chỉ thấy trước mặt tượng của Tam Thanh tổ sư gia có mấy cành đào. Tôi bèn lấy một cành đào, bẻ thành hai đoạn không được đều cho lắm, rồi dùng nó để thay cho chiếc đũa.
Đũa quá âm, đây là biện pháp quê mùa nhất, nhưng cũng là hữu hiệu nhất. Lúc ở thôn Tiểu Nghĩa, Tuyết Mai bị bảy vong nhi chui vào bụng, cuối cùng cũng nhờ biện pháp dùng đũa quá âm để ép chúng ra ngoài.
Tôi cầm theo hai đôi đũa bằng cành đào, bước ngay đến trước mặt cậu đệ tử, sau đó dùng đũa gắp lấy ngón giữa của cậu ta. Tôi vừa kẹp chặt đôi đũa, cậu đệ tử đó đã gào lên đau đớn.
Trong tiếng kêu thảm thiết của cậu ta còn xen lẫn tiếng cười khặc khặc đầy âm hiểm của vong nhi. Tôi cắn răng, trợn trừng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đã hiện đầy tia máu của cậu ta rồi quát lên: "Cút ra đây!"
Cơ thể cậu ta lại bắt đầu co giật. Đầu của vong nhi đang nhô ra đột nhiên chui lại vào bụng. Ngay tức khắc, cái la bàn Bát Quái đang dán sát vào bụng đệ tử nhà họ Diệp kia liền rơi xuống.
"Đúng là một vong nhi ngoan cường!" Thấy cảnh này, tôi cũng phải tặc lưỡi thán phục. Những đứa trẻ vừa ra đời đã bị cha mẹ vứt bỏ, bị chôn sống vì không phải là con trai có oán niệm sâu đậm như vậy đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tôi.
Tôi nhanh chóng xé rách áo của cậu đệ tử, lấy đại ấn Huyền Chân ra, đặt lên bụng cậu ta. Ngay khi đại ấn vừa chạm vào bụng, cậu ta liền giãy giụa một cách điên cuồng, ngón giữa của cậu ta bị tôi kẹp chặt bằng đũa cành đào không ngừng vung vẩy muốn rút về.
Thế nhưng pháp lực của đại ấn Huyền Chân mạnh mẽ biết bao? Tuy rằng cậu ta đang giãy giụa, thế nhưng vong nhi trong bụng cậu ta vẫn dần dần di chuyển thuận theo cánh tay cậu ta. Khi mà tôi thấy nó đã sắp chui ra từ chỗ ngón giữa, nào ngờ cậu đệ tử nhà họ Diệp này lại đột ngột đứng dậy, cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Miệng cậu ta mở rộng, dòng máu đỏ tươi không ngừng trào ra. Yết hầu của cậu ta rung rung, phát ra một giọng nói đầy oán độc của trẻ con: "Ta không ra đâu, ta muốn hắn sinh ta ra. Ta hận các ngươi, những người đã vứt bỏ chúng ta. Chờ sau khi chúng ta sinh ra, ta sẽ ăn sạch tất cả các ngươi, cả xương cũng không chừa! Khặc khặc..."
Tôi nghe được âm thanh oán độc này cũng phải rùng mình một cái, không dám ép nó ra ngoài nữa. Nếu cưỡng chế ép nó ra ngoài thì sẽ chỉ hại chết cậu đệ tử này luôn thôi.
Tôi vừa buông lỏng ngón giữa của cậu ta ra, vong nhi kia lập tức chui về lại trong bụng của cậu ta. Mà cậu đệ tử đó cũng trợn mắt lên rồi hôn mê. Chỉ là miệng của cậu ta vẫn không ngừng có máu chảy ra.
"Sơ Cửu, oán niệm của những vong nhi này quá mạnh mẽ, đã hòa vào làm một với thân thể của bọn họ. Nếu cưỡng ép bọn chúng ra ngoài thì chỉ là hại chết những người này thôi! Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà chúng nó đã có thể mở miệng nói chuyện rồi!" Bác Diệp lại đây khuyên tôi.
Tôi không nhịn được, suýt chút nữa đã vạch trần bác ấy. Rõ ràng bác ấy cũng biết, chúng tôi không ép cho những vong nhi này chui ra được là do chúng đã hút nhang thi tống tử.
Tôi không ngờ những vong nhi mà tiếp âm bà dùng linh miêu đưa đến lại lợi hại như vậy. Nhang thi tống tử chính là mồi câu, tồn tại trong cơ thể của các đệ tử nhà họ Diệp, tựa như những con ròi bọ bám lấy xương cốt, hoàn toàn không thể nào ép cho chúng nó ra ngoài được.
Cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ chết. Sau bảy ngày ở trong cơ thể mẹ, những vong nhi này sẽ sinh ra. Với oán niệm sâu đậm của bọn chúng, e rằng chỉ cần là người sống, chúng nó tuyệt đối đều sẽ không bỏ qua.
Hai mươi chín người, hai mươi chín mạng sống!
Tôi vừa nghĩ đến đây, lửa giận lại bùng lên trong lòng. Nếu không vì phải chú ý đến đại cục, tôi sẽ là người đầu tiên giết bác Diệp.
Tôi cắn răng, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng xuống, cười dặn dò Vương Kỳ Bằng: "Kỳ Bằng, cậu phụ trách chăm sóc cho những đệ tử này. Trời sáng thì đưa bọn họ ra ngoài tắm nắng, nhìn xem có thể kéo dài thời gian không. Tôi sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ chết đi!"
"Anh Cửu, anh yên tâm đi, cứ giao cho em, không thành vấn đề!" Vương Kỳ Bằng gật đầu lia lịa.
Mà đúng lúc này, một đệ tử trông cửa đột nhiên chạy tới, nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt sợ hãi. Cậu ta run tay đưa một tờ giấy ra, nói: "Gia chủ, anh Cửu, đây là thư do Thần Tiêu môn sai người đưa tới!"
"Hử..." Tôi hơi sửng sốt, nhận lấy tờ giấy. Mới đầu tôi cho rằng nó làm bằng giấy bình thường, thế nhưng cầm vào tay thì mới phát hiện, đó là một mảnh da người.
Trên mảnh da người kia viết một dòng chữ bằng máu rất bắt mắt: "Vong nhi đã đưa tới cửa, trong vòng ba ngày, hoặc chết hoặc hàng! Quy thuận Thần Tiêu môn của ta thì sống! Cứng đầu cứng cổ, chết!"
Đây là chiến thư da người mà Thần Tiêu môn đưa đến, chiến thư da người, hoặc là chiến đấu, hoặc là đầu hàng! Xem ra lần này phải ra tay thật rồi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận