Tôi không hề nghi ngờ thực lực của Vương Lỗi một chút nào. Với bản lĩnh của anh ta, tuyệt đối có thể đánh bại gã Câu Hồn này.
Nhưng nào ngờ, Câu Hồn bỗng nở nụ cười khinh thường: "Quả thực tao không phải đối thủ của anh ta, nhưng vẫn còn chủ nhân. Trong tam giới này, không một ai là đối thủ của chủ nhân. Đứng trước mặt chủ nhân thì Vương Lỗi cũng chỉ là con kiến thôi."
Hắn ta vừa mới lên tiếng, tôi đã túm ngay được sơ hở. Tuy rằng thực lực của tên Câu Hồn này rất đáng sợ, nhưng suy nghĩ không quá khôn ngoan. Tôi không lên tiếng vạch trần ngay mà nhân cơ hội này, bắt đầu thăm dò hắn ta: "Câu Hồn, mày nói rằng trong tam giới này không ai là đối thủ của chủ nhân ngươi, thế tại sao ban nãy mày lại kiêng dè ba anh em bọn tao? Tao nhớ rất rõ, mày từng nói rằng, chỉ cần ba anh em tao chết đi, chủ nhân của các người mới có thể làm chúa tể tam giới. Tao thì không đánh giá cao bản thân mình đâu, tao chỉ có một ý nghĩ kỳ quặc, phải chăng chủ nhân của các ngươi sợ ba anh em bọn tao liên thủ lại với nhau?"
Trong lúc nói chuyện, tôi vẫn luôn quan sát ánh mắt của Câu Hồn. Tuy tôi không thể nhìn thấy mặt mũi cũng không thể quan sát được biến hóa cảm xúc trên gương mặt hắn ta, nhưng vì những lời nói như vậy nên tôi thấy đôi mắt của hắn ta bất giác nheo lại. Ánh mắt hắn ta rất lạnh lùng, đồng thời cũng lóe lên một thứ cảm xúc phức tạp, như thể đang hối hận vì nói nhiều vạ miệng.
Thấy hắn ta không nói gì, tôi lập tức bật cười ha hả, tự tin mà khẳng định rằng: "Câu Hồn, xem ra suy đoán của tao là đúng rồi nhỉ. Chủ nhân của các ngươi dù lợi hại đến đâu cũng sẽ có khắc tinh. Mà ba anh em chúng tao chính là khắc tinh của chủ nhân nhà các ngươi, đúng không nào?"
Thực ra lòng tôi cũng không dám chắc, bất kể tôi đoán đúng hay không, cũng chỉ muốn nhân cơ hội này để đả kích hắn ta. Cái này mất đi thì cái khác sinh ra, đả kích khí thế của hắn ta cũng chính là tăng thêm khí thế cho tôi.
Đồng thời, sự chú ý của tôi cũng luôn giám sát nhất cử nhất động của Thạch Minh Thánh Hàm và Đoạt Phách, hai người họ đứng ngay trước bức tượng Thái Thượng Lão Quân, lúc thì nhìn bức tượng, lúc lại nhìn hình vẽ kỳ lạ trên đỉnh đại điện.
Trông bộ dạng của họ thì chắc hẳn vẫn chưa tìm ra được cơ quan của đại điện này.
Mà khi tôi đang âm thầm quan sát hai người kia thì Câu Hồn vốn im lặng cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ta nheo mắt, sẵng giọng nói: "Cho dù ba anh em mày là khắc tinh của chủ nhân, nhưng các ngươi cũng không có khả năng làm việc đó. Bởi vì trước hết, tao sẽ giết chết mày!"
Câu Hồn vừa dứt lời, tôi đã biết hắn ta thực sự có ý đồ đó. Quả nhiên, hắn ta đột nhiên nhảy vọt lên không trung, hình dáng con người hoàn chỉnh nhanh chóng biến thành vô số luồng tà khí đen ngòm, ùn ùn bắn về phía tôi.
Từ khoảng cách rất xa, tôi cũng cảm nhận được hơi thở chết chóc. Nhất là khi loại đè nén đó hoàn toàn được sinh ra từ chính nội tâm, đến cả kiếm Long Uyên đang trôi lơ lửng trước mặt tôi cũng phát ra tiếng "tút tút" đầy bất an.
Tôi không dám sơ suất, vội vàng dùng hai tay nắm chặt lấy kiếm Long Uyên khổng lồ, nhún mình nhảy lên, đột ngột chém mạnh về phía làn khói đen đang lao tới. Vì động tác chém của tôi mà kiếm Long Uyên lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả đại điện bằng màu vàng kim loại.
Bầu không khí xung quanh cũng phát ra tiếng xèo xèo của dòng điện, như thể tôi đã chém nứt không gian vậy. Chỉ trong một chớp mắt, kiếm Long Uyên của tôi đã chém ngay vào đống khói đen đang ùn ùn ập tới.
Hai loại hơi thở mạnh mẽ lập tức va chạm với nhau, hai màu sắc một đen một vàng, hai loại hơi thở một chính một tà bỗng chốc phát ra tiếng nổ cực vang, làn khói đen tà ác kia cũng tan đi khá nhiều vì chấn động, quả thực đã đả thương được Câu Hồn.
Nhưng tôi cũng không thể nào điều khiển được sức mạnh bị dội ngược trở về nên bay lộn ra ngoài. Chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng, cơ thể tôi nặng nề va vào bức tường băng trong đại điện.
Tôi có cảm giác như khí huyết trong cơ thể đang đảo lộn, vừa há miệng đã thấy máu tươi phun ra, mà bức tường băng sau lưng tôi cũng xuất hiện thêm vô số vết nứt: "răng rắc" lan ra xung quanh.
Chỉ dừng khựng khoảng một giây, tôi lập tức rơi xuống từ trên tường băng, nặng nề đáp đất. Dù rất muốn đứng dậy, nhưng tôi vừa cử động thì xương cốt toàn thân giống như đã gãy hết ra vậy, đau đến mức tôi không thể nào dồn sức nổi.
Nhất là hơi thở trong cơ thể tôi không có cách nào ổn định được, nó cuộn trào mãnh liệt, chỉ cần thở mạnh thì máu tươi sẽ òng ọc tuôn ra. Ban nãy chỉ mới trong thoáng chốc mà tôi đã giải phóng hết toàn bộ chân khí trong cơ thể.
Có thể nói rằng, đây là đòn tấn công mạnh mẽ nhất của tôi, nhưng đòn tấn công càng mạnh thì phản phệ càng đáng sợ; không chỉ bị phản phệ mà còn bị sức mạnh dội ngược chấn động đến mức trọng thương.
Khi nhìn sang Câu Hồn, khói đen của hắn ta đã tản đi khá nhiều, cũng phải mất mấy giây mới dùng chỗ khói đen còn lại để ngưng tụ ra hình dáng con người, nhưng lần này hoàn toàn cách biệt với lúc trước.
Hình bóng của hắn ta hiện tại cứ như quỷ hồn vậy, rất mờ nhạt, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ tan hết. Tôi có thể nhìn thấy cơ thể hắn ta đang run rẩy rất khẽ, đoán được rằng hắn ta cũng bị thương nặng.
Nhưng tóm lại, tôi vẫn thất bại rồi, suy cho cùng tôi vẫn không phải đối thủ của hắn.
Ánh mắt Câu Hồn nhìn tôi có vẻ kinh ngạc, hắn ta nói: "Nếu cho mày thêm một chút thời giờ nữa, tao không phải đối thủ của mày. Mày quả thực rất khó đối phó, có lẽ bởi vì mày không sợ chết. Chết trong tay tao, mày sẽ không thấy tủi đâu!"
Khi hắn ta nói chuyện, tôi lặng lẽ nuốt hết mấy viên đan dược còn lại. Lý Tiêu Vũ từng cảnh cáo tôi rằng tuy đan dược mà cô ta đưa cho tôi có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh, nhưng mỗi lần chỉ có thể dùng một viên. Dược tính của đan dược này quá mạnh, nếu nuốt hết, chỉ sợ cơ thể tôi không chịu nổi.
Bây giờ tôi không nghĩ được nhiều đến thế, nhất định phải giúp bản thân mình có sức chiến đấu tiếp. Mà tôi vừa nuốt mấy viên đan dược, dược tính lập tức xuất hiện. Ban đầu vị trí đan điền giống như bị lửa đốt, sau đó toàn thân bắt đầu nóng rực lên, giống như nhốt tôi vào trong phòng kín với nhiệt độ cực cao vậy.
Chỉ trong vài phút, tôi nhìn thấy làn da của mình bắt đầu trở nên đỏ thẫm, cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt dường như sắp xé rách làn da của tôi vậy.
Tôi không biết nhiệt độ trên cơ thể mình bây giờ cao đến mức nào chỉ cảm thấy lớp băng trên nền đất đã bị tôi nung chảy thành khói lạnh. Chân khí của tôi quấn quanh cơ thể, toàn lực bảo vệ cho xác thịt.
Nhưng dược tính mạnh mẽ ban nãy nhanh chóng sinh ra phản ứng trong cơ thể tôi, khiến nó như sắp nổ tung vậy. Nhất là mạch máu, thậm chí nó còn truyền tới cảm giác đau đớn châm chích.
Á! Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, đau đớn đến mức hô lên, hai mắt tối thui, chỉ thiếu điều chết ngất đi.
Mà lúc này đây, khát khao sống của tôi cũng đã bùng nổ, tôi cắn chặt khớp răng, hít thở thật sâu, thực sự không chịu nổi, tôi phải gắng gượng cắn rách đầu lưỡi mình.
Cho dù tôi cắn rách đầu lưỡi cũng không cảm nhận được cơn đau kịch liệt kia nữa, mồ hôi vã ra như mưa, toàn thân như sắp bị thiêu trụi.
Dược tính của đan dược quả thực quá mãnh liệt, nhưng có một điều tốt là tôi cảm nhận được hơi thở của mình đang dần dần hồi phục.
Câu Hồn không hề nhìn ra được tôi vừa mới nuốt đan dược, hắn ta vẫn luôn tưởng rằng tôi bị phản phệ nên cười khẩy, chậm rãi đi về phía tôi: "Lý Sơ Cửu à, kết thúc đi thôi, để tao tiễn mày lên đường nhé!"
"Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, trận pháp trên đỉnh đại diện này chính là trận cửu cung bát quái!" Mà ngay khi Câu Hồn định giết tôi thì giọng nói của Thạch Minh Thánh Hàm đột ngột vang lên.
Thạch Minh Thánh Hàm vừa lên tiếng, Đoạt Phách lập tức gọi Câu Hồn: "Câu Hồn, đừng giết nó vội! Đợi khi vòng quay số mệnh xuất hiện rồi giết nó cũng không muộn."
"Ừ. Bây giờ nó chỉ như một con chó thôi, không có cơ hội phản kháng nào, thế thì cứ để cho nó thoi thóp sống thêm lát nữa." Câu Hồn gật đầu rồi lạnh lùng đảo mắt nhìn tôi, sau đó hướng về phía của Thạch Minh Thánh Hàm và Đoạt Phách.
Lúc này tôi cũng đang nhìn chúng, Thạch Minh Thánh Hàm mỉm cười: "Càn khôn của đại điện này nằm ngay trên trận cửu cung bát quái trên đỉnh. Trước đó chúng ta không nhìn ra có trận cửu cung bát quái này vì trận pháp bị ngược. Thông thường phải là cửu cung ở trước, bát quái ở sau, mà trận pháp này lại đặt bát quái ở trước, cửu cung ở sau. Nếu không nghĩ tới cảnh mặt trời mọc ở hốc Côn Lôn thì tôi cũng không nghĩ đến điều này."
Lúc này Thạch Minh Thách Hàm rất kích động, nhưng Câu Hồn Đoạt Phách và cả tôi đều không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta.
Thạch Minh Thánh Hàm cười cười rồi giải thích: "Trước kia, khi ở miếu cổ, tôi từng thấy mặt trời mọc ở hốc Côn Lôn. Mặt trời mọc ở đằng Đông, lúc đó tôi còn tưởng rằng hốc Côn Lôn là đằng Đông. Nhưng chúng ta lại quên mất một điều đơn giản rằng, hốc Côn Lôn chính là nơi gần phía Tây nhất của núi Côn Lôn, làm sao mặt trời mọc ở đằng Tây được? Không chỉ riêng điều này, thêm cả tiên nhân chỉ đường của Thái Thượng Lão Quân, ban đầu tôi tưởng rằng người này chỉ bức vẽ bên trên đại điện, trên thực tế không phải, người này chỉ thẳng về hướng Đông. Nếu chúng ta nhìn ngược lại, vừa vặn có thể nhìn ra trên đỉnh đại điện chính là trận pháp cửu cung bát quái."
Khi Thạch Minh Thánh Hàm giải thích cho chúng tôi, tôi cũng đang nhìn bức vẽ kỳ lạ trên đỉnh đại điện. Cô ta giải thích như thế, tôi mới nhìn ra, đúng là trận cửu cung bát quái.
Thế nhưng, khi thứ tự bị ngược thì trông có vẻ như bức vẽ này rất phức tạp, giống như trận pháp mà cũng giống như biểu đồ tinh tú. Nhưng bây giờ xoay ngược trình tự lại, trùng hợp sao, là một trận cửu cung bát quái hoàn chỉnh.
"Ha ha!" Lúc này Đoạt Phách cũng nhìn ra đây là trận cửu cung bát quái nên lập tức cười ầm lên: "Ánh mắt của chủ nhân quả nhiên quá lợi hại, biết ngay Thạch tiểu thư không phải người bình thường. Lựa chọn hợp tác cùng Thạch tiểu thư, đây đúng là phúc phần của chúng tôi. Giống như lời chủ nhân đã nói, vòng quay vận mệnh ở ngay cung Ngọc Hư! Chỉ cần phá được trận cửu cung bát quái này, tôi tin rằng không chỉ tìm được vòng quay vận mệnh mà còn tìm được cơ quan dẫn tới long mạch."
Thạch Minh Thánh Hàm "ừ" một tiếng rồi nói luôn: "Muốn phá giải trận pháp này thì một mình tôi không đủ sức, cần sự giúp đỡ của hai vị. Chỉ cần chúng ta liên thủ, chắc chắn có thể phá được trận cửu cung bát quái này."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận