Khi chúng tôi định thảo luận kế hoạch tiếp theo thì lão quỷ có vẻ đa tâm, sợ chúng tôi vẫn còn nghi ngờ ông ta, nên chủ động đề nghị ra ngoài trông chừng.
Tôi đã định để ông ta cùng thảo luận, nhưng tôi cũng lo lắng kẻ địch có thể tìm thấy nơi đây bất cứ lúc nào nên đành để ông ta đi ra canh chừng.
Sau đó, mấy người chúng tôi mới ngồi xuống, mặc dù sắc mặt ai nấy cũng đều trông bình tĩnh dị thường, song chúng tôi đều biết, tất cả đều đang rất khó chịu trong lòng.
Chỉ có điều, cảm xúc không thể thay đổi được thực tế. Càng vào những lúc như thế này, chúng tôi càng cần tỉnh táo, lý trí.
Tử Long nhìn tôi mở lời trước: "Sơ Cửu, ấn quỷ Phong Đô còn trong tay em không?"
"Còn."
Tôi gật đầu, rồi lấy ấn quỷ Phong Đô từ trong túi càn khôn ra. Nhưng tôi không ngờ, tôi vừa lấy ra, Tử Long không nói gì mà cầm ngay lấy nó, cất vào túi mình.
Tôi hoàn toàn ngơ ngác, còn chưa kịp nói thì anh ấy đã nói trước:
"Lần này tôn chủ Linh tộc ra lệnh truy sát em, mục đích chính là muốn lấy được ấn quỷ Phong Đô. Em cầm nó sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Để anh giữ, ít nhất em vẫn còn hi vọng giữ được mạng sống! Không tìm được ấn quỷ Phong Đô, tôn chủ Linh tộc sẽ không dám giết em!"
Tôi hiểu ý đồ của Tử Long, vậy cũng là một cách, nhưng Vương Lỗi không tin anh ấy. Anh ta nhìn Tử Long bằng ánh mắt đầy hàm ý, nói:
"Anh Long, có đôi khi, có những chuyện mà anh không cần một mình gánh vác. Anh nên nhớ, phía sau anh còn có anh Cửu và Lỗi gia tôi!"
Tôi cảm nhận được trong lời nói của Vương Lỗi có chứa hàm ý nào đó, nhưng lúc này không phải là lúc để hỏi. Tử Long thì đã cười, đáp: "Lỗi gia yên tâm, tôi biết mà!"
Sau đó, Diệp Chu Tinh mới hỏi tôi:
"Sơ Cửu, giờ cậu định làm thế nào? Người của Thần Tiêu môn và Diệp gia cùng đi tìm cậu, mà Diệp Đường thì... Diệp gia lại biết mọi chuyện của cậu. Cậu nhất định phải tìm được một nơi an toàn, vậy mới có thời gian để tính toán tiếp! Lúc đầu tôi nghĩ đưa cậu tới bộ phận Đặc biệt, nhưng nguyên tắc của bộ phận Đặc biệt là không can dự vào chuyện của Đạo môn, cho nên họ đã từ chối yêu cầu của tôi!"
Với tính chất của bộ phận Đặc biệt, tôi cũng đã ngờ tới kết quả đó. Linh tộc ra tay, chứng tỏ Đạo môn đã rối loạn. Nhưng bọn họ là tổ chức chính phủ, chắc chắn sẽ không ra tay giúp. Nếu họ làm vậy sẽ gây nên sự hỗn loạn và phiền phức không cần thiết.
Thực ra vừa nãy tôi đã nghĩ ra được chỗ để đi, bèn nói luôn: "Giờ tôi không còn nơi nào để đi nữa, nơi duy nhất có thể chỉ còn trại Cổ Miêu thôi!"
Lâm Y Y đã trở về trại Cổ Miêu, trốn tới nơi đó, không biết chừng còn cơ hội.
Nhưng Tử Long lập tức bác bỏ: "Sơ Cửu, không được. Lần trước chúng ta tới trại Cổ Miêu cũng là vì Diệp Đường..."
Tử Long vô tình nhắc tới Diệp Đường, Diệp Chu Tinh tức thì kéo tay anh ấy một cái, ý bảo anh ấy đừng nhắc tới cái tên đó trước mặt tôi. Tôi hiểu bọn họ đang quan tâm tới tôi, bèn cười nói:
"Không sao, dù gì cũng là chuyện đã qua. Hơn nữa, kỳ lạ là, em đã rất bình tĩnh đối với việc Diệp Đường bán đứng mình. Lúc trước đúng là hơi khó chịu, có lẽ đó là sự khó chịu do bị bạn bè bán đứng. Em có cảm giác giống như mình vừa nằm mơ, giờ tỉnh dậy, đương nhiên biết là phải đối mặt với hiện thực. Không buồn không vui, có lẽ đây mới là cảm giác chân thực nhất trong lòng em!"
Ở trước mặt họ, tôi có thể nói ra hết suy nghĩ trong lòng, không cần che giấu cái gì. Tôi không hiểu về tình yêu, không thể nào mô tả tỉ mỉ thứ tình cảm vi diệu này.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được suy nghĩ chân thực nhất trong nội tâm, hình như đối với Diệp Đường, tôi không hề đau lòng như trong tưởng tượng. Điều duy nhất tôi không cam tâm là việc bị người mà mình tin tưởng bán đứng, đúng là khó chịu!
"Được đấy, Sơ Cửu, đây chính là sự trưởng thành về nội tâm! Lỗi gia tôi thấy, cậu còn hợp vào cửa Phật hơn cả tôi đấy. Lần sau nếu lão hòa thượng Địa Tạng Vương lại tìm tôi nói về chuyện quy y Phật môn, cậu có thể chủ động tìm ông ta để mà đàm đạo!"
Nghe Vương Lỗi nói, tôi và Tử Long không nhịn được bật cười. Hóa ra anh ta vẫn luôn canh cánh lời của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Tử Long cười, nói đùa: "Lỗi gia, hóa ra anh cũng sợ rồi à?"
"Sợ? Lỗi gia tôi có gì mà phải sợ, tôi đây trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ sau này không có thịt để ăn, không có vợ để cưới thôi!"
Vương Lỗi vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận suy nghĩ trong nội tâm, may mà chúng tôi cũng đã quen nên không tiếp tục dây dưa đề tài này. Tử Long quay trở lại chuyện chính, nói:
"Sơ Cửu, em không thể tới trại Cổ Miêu được. Lần trước chúng ta tới trại Cổ Miêu cũng là vì muốn tìm nấm quan tài để cứu người. Vì vậy, đương nhiên Diệp Đường sẽ biết chúng ta tới trại Cổ Miêu. Hiện tại chúng ta không khác gì sao chổi, bất luận đi đâu cũng đều sẽ là hại người khác!"
Tử Long nói không sai. Nhưng hiện tại, thực sự tôi không còn nghĩ ra được nơi nào khác để đi nữa.
Tử Long vẫn không từ bỏ việc biết về thân phận của Vương Lỗi. Nhân cơ hội này, anh ấy bèn chuyển chủ đề về phía anh ta:
"Lỗi gia, anh thần bí như vậy, chắc chắn thế lực sau lưng anh cũng rất thần bí, đến ngay cả tôn chủ Linh tộc cũng không biết. Hay là anh đưa chúng tôi tới nhà anh đi, như vậy thì không ai có thể tìm thấy được chúng ta!"
"Ha... Ha..."
Vương Lỗi trợn mắt nhìn Tử Long, cười khan hai tiếng, tiếp tục thở dài, rồi làm bộ nghiêm túc, cao thâm, nói:
"Lỗi gia tôi bốn biển là nhà, một mình lưu lạc, không có gia đình! Có điều, các anh có thể học theo tinh thần của Lỗi gia tôi, chỉ cần trong tim có nhà thì cả địa cầu này đều là nhà của Lỗi gia tôi đây!"
Lại bắt đầu ăn nói linh tinh, nhưng tôi biết anh ta nói như vậy là vì không muốn để lộ thân phận. Tử Long nhìn tôi nhún vai, ra chiều đã bó tay với Vương Lỗi!
Nhưng khi chúng tôi hết cách thì Diệp Chu Tinh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: "Tôi nghĩ ra một nơi, chỉ là không biết các cậu có thể tìm được tới ngọn núi đó hay không thôi!"
Diệp Chu Tinh nói vậy, tôi lập tức nghĩ tới một nơi, bèn tiếp lời cô ấy: "Diệp Chu Tinh, chỗ cô nói có phải là Long Hổ tông không?"
"Đúng vậy, chính là Long Hổ tông!"
Diệp Chu Tinh gật đầu, nói:
"Trước đây Long Hổ tông chính là thống lĩnh của Đạo môn. Nhưng từ sau khi họ phong núi thì không còn ai biết được vị trí tông môn của họ nữa. Nếu có thể tìm được Long Hổ tông, chưa biết chừng chúng ta vẫn còn cơ hội!"
Năm đó, sau cuộc chiến với Linh tộc, Long Hổ tông đã hoàn toàn phong bế ngọn núi, có lẽ họ đã bị tổn thất nặng nề sau cuộc chiến đó. Nhưng tôi thật sự không hiểu, vì sao họ lại không chịu mở cửa tông môn trở lại.
Hơn nữa, vì sao năm đó Long Hổ tông lại đại chiến với Linh tộc? Thực ra điều tôi nghi ngờ nhất là, rốt cuộc tôi và Long Hổ tông có mối liên quan thế nào? Thanh Long, hộ pháp của Linh tộc, người từng nhận ơn của mẹ tôi, đã đoán ra thân phận của tôi, chỉ có điều khi đó anh ta chưa kịp nói ra thì đã phải rời đi. Nếu có thể gặp lại anh ta, không chừng tôi có thể biết được về thân phận của tôi.
Tôi còn đang suy nghĩ thì Tử Long đã đặt câu hỏi:
"Tinh Tinh, Long Hổ tông đã phong bế ngọn núi! Mà khắp Hoa Hạ có đến cả mười vạn ngọn núi, chúng ta phải làm sao mới có thể tìm thấy ngọn núi của họ. E rằng chưa kịp tìm ra thì chúng ta đã bị nanh vuốt của Linh tộc bắt mất rồi!"
Diệp Chu Tinh rất ít khi mỉm cười hiền dịu như vậy, nhưng cũng chỉ dành cho Tử Long mà thôi. Cô ấy cười nói:
"Trong khoảng thời gian em tìm anh, em đã nhờ Sư Tư Triết điều tra tung tích của Long Hổ tông, nhưng anh ta không tìm ra được, chỉ có mấy manh mối thôi. Anh ta nói, có vẻ Long Hổ tông nằm ở bốn ngọn núi lớn là cái nôi của Đạo giáo gồm: núi Tề Vân ở An Huy, núi Vũ Đương ở Hồ Bắc, núi Thanh Thành ở Tứ Xuyên, núi Long Hổ ở Giang Tây! Ngoài bốn ngọn núi này, còn có năm ngọn núi nữa gồm, núi Thái Sơn ở Đông Nhạc, núi Hoa Sơn ở Tây Nhạc, núi Hành Sơn ở Nam Nhạc, Hằng Sơn ở Bắc Nhạc, Tung Sơn ở Trung Nhạc! Nhưng đây là những ngọn núi sau này mới quy về Đạo giáo. Chắc chắn đạo quan của Long Hổ tông sẽ không nằm ở những ngọn núi này. Chắc hẳn sẽ ở một trong bốn ngọn núi chính kia."
Diệp Chu Tinh vừa nói xong, Vương Lỗi cũng bổ sung một câu:
"Diệp Chu Tinh nói không sai, ngoài Long Hổ tông thống lĩnh Đạo môn, còn có ba giáo phái chính của Đạo giáo! Khi đó mỗi bên chiếm cứ một đỉnh núi, có một thời còn là đại diện cho sự hưng thịnh của Đạo môn. Phái Phù Lục, Huyền Chân, cùng với phái Luyện Đan thần bí, thêm Long Hổ tông nữa, vừa hay đối ứng với bốn ngọn núi. Theo như tôi biết, phái Phù Lục mà anh Long kế thừa nằm trên núi Thanh Thành ở Tứ Xuyên, được sáng lập bởi hậu duệ của Trương Thiên Sư, nên mới có tín vật chưởng môn là bút Thiên Sư! Phái Huyền Chân mà anh Cửu kế thừa có nơi bắt nguồn hẳn là từ núi Tề Vân ở An Huy. Còn phái Luyện Đan có lẽ là núi Vũ Đương ở Hồ Bắc. Cứ thế loại trừ, Long Hổ tông có lẽ nằm trên núi Long Hổ ở Giang Tây.
Đợi anh ta nói xong, tôi mới nói tiếp: "Theo như ý của Lỗi gia, lần này chúng ta phải tới núi Long Hổ ở Giang Tây rồi?"
"Giờ vẫn chưa phải lúc!"
Vương Lỗi lắc đầu, nói:
"Long Hổ tông đã phong bế cả ngọn núi, ắt là có lý do riêng của họ, nếu không họ cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ như vậy. Hơn nữa, núi Long Hổ rộng lớn như vậy, cũng không dễ tìm ra được đạo quan của họ. Chúng ta chỉ có thể lẳng lặng đi tìm. Nhưng đông người quá sẽ dễ bị phát hiện. Vì vậy, mọi người cứ tới trại Cổ Miêu đợi tôi, hiện tại tôi vẫn chưa thể tới đó cùng mọi người!"
Nghe Vương Lỗi nói vậy, tôi và Tử Long ngạc nhiên, lẽ nào Vương Lỗi định đi ngay lúc này sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận