Khi Tử Long nhắc tới Mười tám tầng địa ngục, tôi mới chợt liên tưởng đến điều này. Bên trong Mười tám tầng địa ngục nhốt toàn ác quỷ, đối với phân thân của Ma Vương mà nói, đây đúng là một sức mạnh khổng lồ có thể lợi dụng.
Nhưng tôi nhớ rằng Minh Vương ở địa ngục Cửu U từng nói rằng, một khi phân thân của Ma Vương hợp nhất, trở thành ma vương thực thụ, vậy thì yêu ma quỷ quái trong tam giới chủ động đi theo hắn ta, trước nay chúng không cam lòng khi bị loài người trấn áp. Nhưng chúng không có vận số này, chỉ còn cách đi theo Ma Vương mới làm chủ được tam giới.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà trong đầu tôi bất chợt này ra suy nghĩ to gan lớn mật kia: mục đích thực sự của chủ nhân Đoạt Phách không phải Mười tám tầng địa ngục, mà là muốn cắn nuốt Minh Vương của địa ngục Cửu U.
Tôi đưa ra suy nghĩ của bản thân khiến tất cả mọi người giật mình, qua một lúc lâu cũng không ai lên tiếng. Sững sờ trong chốc lát, Tử Long mới nói: "Trông có vẻ như trận chiến giữa ba phân thân của Ma Vương đã bắt đầu rồi."
"Không sai." Tôi gật gật đầu, "Khi em quay về từ Âm Dương đạo, Lỗi gia nói với em, thông qua vòng quay số mệnh, anh ấy thấy kiếp nạn Ma Vương đã bắt đầu rồi. Anh ấy còn nói với em rằng, ba phân thân của Ma Vương đã giáng thế. Bây giờ chúng ta mới biết được chủ nhân của Đoạt Phách và Minh Vương ở Cửu U, còn phân thân lợi hại nhất của Ma Vương thì không ai biết rốt cuộc hắn ta là ai. Không chỉ có chúng ta không biết, đến cả chủ nhân của Đoạt Phách cũng không biết. Thế nên, có lẽ vậy còn cơ hội đối đầu với phân thân mạnh nhất chưa từng xuất hiện của Ma Vương. Đúng vậy, nhất định là như thế. Chúng không hề coi chúng ta ra gì, bây giờ kế hoạch của chúng là cắn nuốt lẫn nhau. Đến lúc đó, khi chúng hợp nhất thành Ma Vương lớn mạnh nhất trong tam giới, không một ai có thể ngăn cản chúng được nữa."
Càng nghĩ càng thấy khiếp hãi, bây giờ tôi cho rằng có lẽ đây mới là bí mật sau cùng của chủ nhân tên Đoạt Phách kia.
Nghe xong phân tích của tôi, Tử Long cũng nghiến răng nghiến lợi, "Xem ra việc chúng ta có thể làm... là ngăn chúng cắn nuốt lẫn nhau. Hay nói cách khác, hợp lực phong ấn chúng lại. Tiếc rằng Lỗi gia không ở đây, nếu không, ba anh em chúng ta liên thủ lại chưa biết chừng sẽ có cơ hội."
Bây giờ tôi cũng thấy hối hận vì không dẫn Vương Lỗi tới đây, ban đầu chỉ muốn đi điều tra những người và thi thể đã "bốc hơi", nào ngờ từng bước lần theo manh mối mà đi tới giai đoạn này. Lối đi trong địa cung đã bị bít lại rồi, chúng tôi không thể nào lần theo nó để quay về, Vương Lỗi cũng không thể tới giúp chúng tôi.
Thế nên, chỉ có thể dựa vào bản thân chúng tôi.
Sau khi suy ngẫm trong chốc lát, tôi đành quyết định: "Các vị, nếu như hướng phân tích ban nãy của tôi là chính xác, vậy thì sắp tới đây có khả năng chúng ta sẽ phải đối mặt với hai phân thân của Ma Vương cùng một lúc. Thật sự không giấu gì, với sức lực hiện giờ của tôi và Tử Long, đến một tên cũng không đánh nổi. Nhưng chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, nhất định dù liều chết cũng phải ngăn cản được chúng. Cho dù hi sinh hai người chúng tôi mà chỉ giải quyết được một tên, chúng tôi cũng không hề do dự. Nhưng mọi người nhớ lấy, nhất là A Cẩu, nếu thấy tình hình không ổn, nhất định phải dẫn họ quay về dương gian an toàn."
"Không!" A Cẩu mỉm cười lắc đầu, kiên định đáp trả: "Anh Cửu, A Cẩu này cả đời chỉ công nhận hai người, một người là sư phụ có ân nghĩa nuôi dạy với tôi, một người nữa là anh. Bất kể gặp phải chuyện gì, A Cẩu sẽ là người đầu tiên theo chân anh Cửu vào sinh ra tử, không chút nề hà."
Nghe thấy câu nói của A Cẩu, tôi cũng rất cảm động, đám anh em của tôi toàn là quan hệ sống chết có nhau. Họ là những người đàn ông hiếu chiến, không sợ hi sinh, Lý Sơ Cửu tôi tự biết mình nhờ có họ sát cánh suốt cả chặng đường mới đi được đến bước đường này. Rất nhiều lúc tôi không giỏi bằng họ, cũng không dũng cảm bằng họ.
Nhưng điều may mắn nhất là tôi đã gặp được những người như họ.
Tôi nhìn A Cẩu, cắn răng nói: "A Cẩu, có chịu nghe lời tôi không? Bảo vệ họ, rời khỏi đây an toàn, cậu có làm được không?"
"Anh Cửu!" Đôi mắt của A Cẩu hơi ươn ướt, khi gọi tên tôi, cậu ta không ngừng lắc đầu.
Tôi gào lên lần nữa: "A Cẩu, tôi còn chưa đi, cậu đã không nghe lời tôi rồi hả?"
Tôi vừa nói xong thì A Cẩu nhắm tịt hai mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn ra khỏi khóe mắt. Cậu ta không dám mở mắt ra nhìn tôi, chỉ nặng nề gật đầu, lớn tiếng đáp lại, "Anh Cửu, em nghe lời anh mà, nhất định sẽ bảo vệ họ an toàn."
Tôi cười cười, sau đó mới nhìn về phía Tử Long: "Anh à, lần đầu tiên chúng ta xông vào âm tào địa phủ hình như là chuyện của vài năm trước rồi nhỉ. Không ngờ ngược xuôi ngang dọc, chúng ta vẫn quay về với điểm xuất phát, lại phải xông vào âm tào địa phủ lần nữa. Chỉ không biết lần này có quay trở về được hay không thôi."
Tử Long mỉm cười xán lạn, để lộ hàm răng trắng bóc của mình. Anh ấy vỗ vai tôi và nói: "Núi đao biển lửa, chảo dầu địa ngục, anh sẽ mãi bảo vệ em!"
Nghe Tử Long nói thế, chẳng hiểu sao tôi thấy xót xa, nhưng vẫn cố nén lại, gắng gượng duy trì nụ cười trên mặt, lớn giọng đáp: "Khi những thi thể này mở mắt, khi những người còn thoi thóp kia tỉnh lại, họ nhất định sẽ tới âm tào địa phủ. Mà hôm nay, hai anh em ta sẽ làm người dẫn đường cho họ, nhân lúc họ vẫn chưa tỉnh táo, đưa họ từ âm phủ về dương gian nào."
Tử Long mỉm cười với tôi, khóe mắt ươn ướt. Anh ấy thở ra một hơi thật dài rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, hét thật to với phần nóc của địa cung: "Sư phụ ơi, đệ tử Triệu Tử Long, đệ tử Lý Sơ Cửu, chúng con không làm mất mặt sư phụ! Sư phụ ở trên trời có thiêng xin hãy phù hộ cho chúng con."
Tử Long hét xong rồi nhìn về phía tôi, mỉm cười ấm áp, "Sơ Cửu, đi thôi nào."
"Được!"
Chúng tôi gật đầu đầy ăn ý rồi cùng nhau bật nhảy lên không trung, vừa vặn đáp xuống bả vai của một cỗ thi thể trong số đó. Địa cung không có đường vì thi thể và người sống bị điều khiển "chiếm đóng" hết, chúng tôi chỉ có thể giẫm lên vai họ mà đi về phía âm tào địa phủ.
Tốc độ của chúng tôi gần bằng nhau, liên tục đi thẳng tới vực sâu ở đối diện. Địa thế bắt đầu dốc xuống, vực sâu đen ngòm như không có điểm tận cùng vậy. Trên nền đất không có chỗ đặt chân, chúng tôi chỉ có thể giẫm lên vai họ mà tiến tới.
Khi chúng tôi vừa xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới thì A Cẩu đột nhiên hét lên, "Anh Cửu, anh Long, phải sống đấy nhé, nhất định phải sống!"
Tôi không quay đầu lại, tôi sợ mình mà quay đầu thì sẽ mềm lòng. Tử Long hô to đáp lại "được" rồi chúng tôi tiếp tục đi xuống dưới. Tôi không biết lối đi này liệu có điểm kết thúc hay không, chỉ biết đi xuống, dường như liên thông tới nhiều tầng.
Mà tôi cũng âm thầm đếm và ghi nhớ số lượng của thi thể và người sống trong lối đi này, chí ít cũng phải hàng nghìn người. Vả lại, đây mới chỉ là phần mà chúng tôi nhìn thấy. Bây giờ chúng tôi chưa đến điểm cuối, không thể biết được số lượng chính xác.
Nhưng bây giờ chúng tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là nhân lúc họ chưa tỉnh, dẫn họ từ âm phủ quay về dương gian. Nếu họ tỉnh dậy, chắc chắn chúng tôi không thể điều khiển được. Thế nên mới nói, đây là cơ hội cuối cùng của chúng tôi.
Mà làm người dẫn đường cho bao nhiêu thi thể và người sống dở chết dở thế này thì phải dùng tuổi thọ của chúng tôi làm chất dẫn. Tôi kế thừa thọ nguyên từ người nuôi thi tên Lạc, chắc vẫn trụ được một thời gian. Nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất là Tử Long không thể gượng nổi trong thời gian dài như thế. Bởi vì không ai trong chúng tôi biết rằng lối đi nối liền âm dương này dài đến đâu.
Không biết đã đi bao lâu, nhưng chúng tôi cứ đi xuống mãi. Tôi nhớ rằng khi đi khoảng mười lăm phút gì đó, chúng tôi mới nhìn thấy lối đi ở phía trước trống rỗng, không có người hay thi thể nào.
Nhìn thấy điều này, tôi và Tử Long mừng như bắt được vàng, vội vàng lao về phía trước, đồng thời nhảy xuống mặt đất. Quay đầu nhìn lại, cảnh tượng hoành tráng tới cỡ nào? Cả thông đạo ngoằn ngoèo toàn là người bị điều khiển và thi thể, dày đặc như kiến. Chí ít cũng phải có vài nghìn người, càng nghĩ càng thấy chấn động.
Sau khi hoàn hồn, Tử Long âm thầm hít thở sâu rồi nói: "Sơ Cửu, chúng ta bắt đầu thôi."
"Vâng." Tôi gật gật đầu, sau đó cả hai đồng thời trở tay tạo kết ấn. Ban đầu là ấn Thái Cực, sau đó hai tay đan vào nhau, duy trì đạo chỉ. Đợi khi thủ ấn hình thành, chúng tôi đồng thanh niệm chú ngữ.
"Đệ tử Đạo giáo Triệu Tử Long, đệ tử Đạo giáo Lý Sơ Cửu, hôm nay dùng dương thọ mời thần uy của tổ sư gia. Mong tổ sư gia chứng giám cho chúng con kiên trì với chính nghĩa mà ban cho chúng con pháp lực vô thượng, để chúng con làm người dẫn đường ở Hoàng Tuyền, dẫn người sống về với dương gian, đưa người chết trở lại âm phủ, vùi thây vĩnh viễn dưới lòng đất. Ngô phụng tổ sư gia cấp cấp như luật lệnh, chú thành lệnh hành, khởi!"
Chú ngữ của chúng tôi vừa đọc xong, chỉ qua khoảng một hai giây gì đó, tôi cảm nhận rõ ràng có cơn gió trong lành đang thổi về phía chúng tôi, mang theo hơi ấm dịu dàng, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Khi cơn gió thổi qua, tôi cảm thấy sức sống trong cơ thể mình đang mất đi, từng chút từng chút một. Cảm giác này cực kỳ rõ rệt, giống như chiếc ấm đựng đầy nước, nhưng ở dưới đáy xuất hiện một lỗ hổng và đang rỉ nước ra ngoài.
Tôi biết rằng tuổi thọ của chúng tôi đang dần biến mất, người dẫn lối ở Hoàng Tuyền dùng thọ nguyên để duy trì. Có thể duy trì được bao lâu phải xem thọ nguyên của chúng tôi lâu đến đâu. Hành tẩu hai cõi âm dương vốn đã ngược với lẽ trời, tước đi thọ nguyên là hình phạt của ông trời.
Tử Long ngoái đầu nhìn sang phía tôi mà mỉm cười, chúng tôi gật đầu ăn ý, sau đó sải bước về phía sâu hơn của thông đạo. Chúng tôi vừa nhúc nhích, đám thi thể và người bị điều khiển dày đặc phía sau cũng di chuyển theo.
Lúc này họ còn chưa tỉnh lại nên bị chúng tôi dùng đạo thuật dắt đi. Việc họ dịch chuyển cùng lúc đã khiến toàn bộ lối đi này rung lắc như đang gặp phải động đất vậy.
Tốc độ của tôi và Tử Long càng lúc càng nhanh, bởi vì chúng tôi cũng không muốn chết. Nhưng tệ hại ở chỗ, lối đi nối liền âm dương này dường như không có điểm tận cùng, chúng tôi không thấy ánh sáng của hi vọng xuất hiện...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận