Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 874: Địa phủ gặp nạn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Bên trong Quỷ Môn quan là con đường Hoàng Tuyền thẳng tắp, hai bên trồng đầy hoa bỉ ngạn. Qua hết con đường này sẽ đến cầu Nại Hà, lục đạo luân hồi, sau cùng là Thập Điện Diêm La.
Đưa mắt nhìn ra, tất cả những nơi mà tầm mắt có thể chạm tới đều yên lặng đến đáng sợ, không cảm nhận được chút sức sống nào. Âm tào địa phủ không phải nơi ở của người sống, đáng ra không có sức sống, nhưng vì quỷ hồn và âm binh hoạt động liên tục nên trông cũng náo nhiệt hơn.
Nhưng bây giờ nơi này không hề có chút dấu hiệu hoạt động nào: không thấy nổi một cô hồn dã quỷ, cũng không thấy bất kỳ âm binh hay quỷ sai, giống như âm tào địa phủ biến thành một tòa thành trống hoác vậy.
"Sơ Cửu, không ổn! Chỉ e âm tào địa phủ cũng xảy ra chuyện rồi!" Tử Long nhắc nhở tôi.
"Ừm." Tôi gật gật đầu, "Âm tào địa phủ chuyên quản lý người chết, nhưng không quản được phân thân của Ma Vương. Em lo là... phân thân của Ma Vương đã ra tay với nơi này rồi."
Tử Long nhíu chặt hàng lông mày, anh thở dài, "Nếu đúng là như thế thì ai giải quyết được đống rắc rối sau lưng chúng ta đây? Nếu âm tào địa phủ mất thật, vậy thì toi đấy!"
"Tạm thời đừng cuống cuồng lên." Tôi thở dài một tiếng, nhìn Tử Long và nói: "Tử Long, anh cứ trấn giữ họ đã, em vào trong thám thính tình hình rồi sẽ trở ra nhanh thôi!"
"Ừ." Tử Long đồng ý, nhưng không quên nhắc nhở tôi: "Sơ Cửu, nhớ cẩn thận đấy, gặp phải chuyện gì thì gọi anh ngay."
"Vâng." Tôi gật gật đầu rồi tiến vào bên trong Quỷ Môn quan, nền đất ở chỗ này toàn là cát vàng, giẫm chân lên đó bỗng thấy cảm giác hoang vu khó nói nảy ra trong lòng.
Xung quanh quá im lìm, không có gió, cũng không có bất kỳ tiếng động nào, giống như tiến vào một tòa thành cổ bị bỏ phế đã lâu, im lìm đến mức hoảng hốt.
Tôi đi xem điện Âm Ti trước, cửa lớn mở toang, bên trong cũng không có lấy một âm binh hay quỷ sai, hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có thể trông thấy mấy dụng cụ hành hình dùng để trừng phạt oan hồn vẫn còn treo trên cột.
Sau đó tôi đi xem xét rất nhiều nơi, đâu đâu cũng mở cửa, nhưng không nhác thấy một âm binh hay quỷ sai nào. Tôi càng tìm càng thấy hoảng, cảm giác này chẳng những quỷ dị mà còn khiến người ta ớn lạnh không rõ nguyên do.
Âm tào địa phủ vốn là một nơi ồn ào đến mức nào, bây giờ bỗng biến thành một tòa thành rỗng. Diêm Vương gia, âm binh, quỷ sai, thêm cả những oan hồn bị bắt nhốt, họ đi đâu hết rồi?
Tôi không dám tưởng tượng hậu quả khi không còn âm tào địa phủ, nếu âm tào địa phủ mất rồi, không biết bao nhiêu oan hồn sẽ phiêu đãng tới nhân gian, càng không biết sẽ hại chết bao nhiêu người sống.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được sự khủng khiếp của phân thân Ma Vương, chúng vô tình vô nghĩa, mạng người trong mắt chúng cũng chỉ như cỏ rác. Chúng bất chấp chuyện sống chết của người ta, đối với chúng mà nói, âm dương mất cân bằng, lợi nhiều hơn hại.
Nếu âm phủ mất đi, quỷ hồn chắc chắn sẽ làm loạn dương gian. Đến lúc đó, những người bị oan hồn quấn riết sẽ khiến oán khí trong cơ thể bộc phát ra. Ma do tâm sinh, oán niệm của người sống càng mạnh mẽ thì sức mạnh của Ma Vương càng đáng sợ.
Kiếp nạn Ma Vương quả nhiên là kiếp nạn lớn nhất của tam giới.
Tâm trạng của tôi lúc này còn nặng hơn khi đi viếng mộ, lục tìm hết phòng ốc và đại điện xung quanh, nhưng vẫn không có phát hiện gì cả. Bây giờ chỉ còn một chỗ mà tôi chưa lục soát, đó là Thập Điện Diêm La - nơi Diêm Vương ở.
Sau khi đi qua cây cầu đá trước mặt, mười điện Diêm La xếp hàng xuất hiện trước mặt tôi. Điều khiến tôi kích động là cửa lớn của điện Diêm La vẫn còn đóng chặt.
Chẳng lẽ, họ ở ngay trong Thập Điện Diêm La?
Suy xét tới điều này, tôi bèn hắng giọng hô to một tiếng: "Diêm Vương gia, tiểu nhân cất công tới âm tào địa phủ bái kiến, mong Diêm Vương gia hiện thân một lần."
"Ai ở bên ngoài điện? Mau xưng tên tuổi ngay!" Mà tôi vừa dứt lời, một giọng nói hồn hậu vọng ra từ bên trong điện Diêm La.
Vừa nghe thấy giọng nói này, tôi lập tức mừng rỡ, bởi vì chắc hẳn đây là giọng của phán quan.
"Diêm Vương gia, tôi là Lý Sơ Cửu của Đạo giáo. Hôm nay cất công tới xin gặp ông, vì cần ông giúp đỡ. Nếu không được ông giúp sức, tam giới sẽ đại loạn." Tôi to tiếng đáp trả.
"Lý Sơ Cửu, là cậu hả! Thế mà cậu vẫn còn sống..." Phán quan trước nay có thù hằn với tôi, ông ta chỉ muốn rút lấy linh hồn của tôi, nhưng trước kia từng bị chúng tôi lừa một lần nên vẫn luôn ghi thù trong lòng. Bây giờ nghe thấy ông ta nói như vậy, tôi cũng có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, tôi không thể chấp nhặt mấy chuyện này, chỉ có thể cúi đầu, dùng lời ngon tiếng ngọt. Nhưng điều khiến tôi không ngờ là tôi còn chưa kịp cúi đầu thì phán quan đã lên tiếng lần nữa: "Lý Sơ Cửu, cậu vẫn còn sống, thật tốt, tôi cũng mừng thay cho cậu."
Hai chữ "thật tốt" sau cùng của phán quan bỗng chốc khiến tôi hóa đá tại chỗ. Tôi nhận ra được, giọng điệu của ông ta không hề giả dối, mà là khi thấy tôi sống sót, ông ta thực sự mừng cho tôi.
Chúng tôi từng là kẻ thù một mất một còn, rất nhiều lần ông ta muốn hại chết tôi. Câu nói ấy của ông ta bỗng khiến tôi cảm thấy xót xa mà chẳng hiểu sao. Không phải khó chịu gì đâu, mà là cảm động.
Tôi nghẹn ngào không nói lên lời, lắc đầu cười cười, sau khi hít thở thật sâu, tôi mới mỉm cười đầy cảm kích, "Phán quan gia, cảm ơn ông."
Tôi nghe thấy tiếng cười của phán quan, nhưng không thấy ông ta đáp lời. Qua vài giây, phán quan mới thở dài nặng nề rồi nói: "Lý Sơ Cửu, bây giờ địa phủ không giúp nổi cậu đâu, tự nó còn không bảo vệ được mình. Con đường còn lại chỉ có thể dựa vào cậu thôi."
Nghe thấy câu này, tôi bất giác nhíu chặt hàng lông mày, vội vàng gặng hỏi: "Phán quan gia, rốt cuộc địa phủ đã xảy ra chuyện gì?"
"Ôi!" Phán quan lại thở dài thêm lần nữa, chậm rãi giải thích: "Từ ba ngày trước, toàn bộ miếu thành hoàng trên dương gian đã bị ma giáo khống chế. Tà khí thông qua thông đạo của miếu thành hoàng tiến vào địa phủ, oan hồn trong địa phủ một khi bị tà khí quấn lấy sẽ lập tức trở nên cực kỳ nóng nảy, chúng ra tay phản kháng. Đến cả âm binh trong địa phủ cũng bị tà khí của Ma Vương điều khiển. Bất đắc dĩ, Diêm Vương gia đành đưa chúng tôi tới Thập Điện Diêm La, đóng chặt cửa lớn. Những người như chúng tôi không thể xảy ra chuyện gì được, nếu chúng tôi gặp bất trắc, ngày sau không còn ai có thể duy trì vận hành địa phủ được nữa. Địa phủ không thể đi bắt bớ linh hồn, bây giờ e rằng dương gian đã tràn ngập oan hồn rồi. Chúng tôi cũng không dám ra ngoài, chỉ cần thò đầu ra, chắc chắn Ma Vương sẽ không tha cho Diêm Vương gia."
Nghe thấy đáp án này, lòng tôi chấn động vô cùng. Đúng như dự đoán trước đó của tôi, phân thân của Ma Vương đã ra tay với âm tào địa phủ rồi. Người bên trong Thập Điện Diêm La toàn là nhân vật cốt cán của địa phủ. Họ không thể gặp chuyện được, một khi họ xảy ra vấn đề gì, địa phủ sẽ thực sự biến mất.
Nhưng tôi vẫn còn ngờ vực nên hỏi thêm: "Phán quan gia, ông nói rằng tà khí của Ma Vương đã bắt hết oan hồn và âm binh làm nô dịch. Nhưng địa phủ trống hoác thế này, họ đi đâu cả rồi?"
Khi tôi nhắc đến vấn đề này, phán quan tỏ ra khá ngạc nhiên, "Sơ Cửu, đáng ra cậu phải biết họ đã đi đâu rồi chứ! Cậu là người thông minh mà, không có chuyện cậu không nghĩ đến điều này được."
Nghe phán quan nhắc nhở, tôi lập tức nghĩ đến một địa điểm nên buột miệng hô lên: "Phán quan gia, ông nói là họ tới Mười tám tầng địa ngục à?"
"Đúng thế!" Phán quan gia gật đầu, "Bên trong Mười tám tầng địa ngục nhốt toàn ác quỷ, một khi chúng bị thả ra, đủ để hủy diệt trời đất. Vả lại, mục đích thực sự của Ma Vương là mượn sức mạnh từ thi khí, âm khí và oán khí của người sống, kết hợp chúng lại để phá vỡ phong ấn địa ngục Cửu U. Kiếp nạn Ma Vương đã bắt đầu rồi, ba phân thân nhất định sẽ nghĩ cách để cắn nuốt lẫn nhau. Sơ Cửu, xin lỗi, chúng tôi không giúp gì cho cậu được, chúng tôi phải giữ lấy nguồn lực cuối cùng của địa phủ. Diêm Vương gia cũng mong cậu giải quyết kiếp nạn này."
Phán quan là nhân vật huênh hoang cỡ nào, có thể nói rằng ông ta điều khiển sinh tử của người sống; nhưng bây giờ giọng điệu của ông ta giống như một ông lão bất lực, chỉ thấy toàn bất đắc dĩ và cay đắng.
Dự đoán trước đó của tôi cũng chính xác, Đoạt Phách chôn những người còn sống và đống thi thể này là để đối phó với Minh Vương ở địa ngục Cửu U. Nhưng tôi không thể ngờ rằng hắn ta muốn dùng cách này để phá phong ấn.
Nếu nói như thế thì phương án mở địa ngục Cửu U không phải chỉ mỗi dùng quỷ tỉ của phong đô và cửu đầu sư. Nhưng cách thức mà Đoạt Phách sử dụng quá tàn nhẫn khi phải hi sinh biết bao nhiêu người, âm hồn và thi thể. Nếu đổi lại là người bình thường, chẳng thể nào làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy.
Bây giờ thái độ của âm tào địa phủ rất rõ ràng, họ không giúp được tôi, cũng sẽ không mở phong ấn của Thập Điện Diêm La. Khi không được họ giúp sức, tôi và Tử Long chỉ có thể dẫn thi thể và người sống quay lại dương gian. Nhưng đường xa như thế, tôi sợ thọ nguyên của tôi và Tử Long không thể cầm cự nổi. Chúng tôi cũng không biết bao giờ họ sẽ tỉnh, chỉ có thể cảm thấy thất vọng.
Hao tổn bao nhiêu thọ nguyên mới tới được âm tào địa phủ, vốn tưởng rằng địa phủ có thể giúp sức, nào ngờ bây giờ đến cả âm tào địa phủ cũng khó giữ nổi mình. Nhưng tôi không thể trách họ, bởi vì đây là lựa chọn của chúng tôi.
Thực sự không thể nghĩ ra phương pháp nào khác, tôi mới chuẩn bị quay về tìm Tử Long. Trước khi đi, tôi hô lên thật to với Thập Điện Diêm La: "Diêm Vương gia, phán quan gia, cả các vị âm binh quỷ sai của âm tào địa phủ nữa. Lý Sơ Cửu hứa với các vị, tôi nhất định sẽ dẫn dắt đệ tử Đạo giáo đối đầu với kiếp nạn Ma Vương. Nhưng tôi cũng hi vọng đến lúc đó các vị sẽ tha cho các đệ tử chết trận, tha cho người tu đạo từng hi sinh vì tam giới, để họ được đi đầu thai, kiếp sau xin chọn cho họ một gia đình tốt. Lý Sơ Cửu xin cảm tạ các vị!"
Tôi nói dứt lời, một âm thanh hồn hậu bỗng vang lên: "Lý Sơ Cửu, bản vương hứa với ngươi. Nếu họ chết trận, bổn vương nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với họ. Kiếp sau, nhất định sẽ cho họ cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, gia đình hòa hợp vui vầy, an hưởng tuổi già, tuyệt đối không phải là cô nhi hay là kẻ lang thang bị vứt bỏ."
Giọng nói này là của Diêm Vương gia, nghe được lời hứa của ông ấy, tôi mới nở nụ cười yên tâm. Người tu đạo đa số là trẻ mồ côi hoặc từng bị bỏ rơi, từ nhỏ đã khổ sở không nơi nương tựa, chịu đủ mọi nhục nhã tủi hờn của nhân gian, toàn là người số khổ. Bây giờ có được lời hứa của Diêm Vương gia, vậy thì người dẫn đầu như tôi cũng được coi như đã làm chuyện tốt vì họ.
Sau khi nói cảm ơn thêm lần nữa, tôi bèn trở ra tìm Tử Long.
Nhưng nào ngờ, tôi vừa tiến vào đường Hoàng Tuyền đã nghe thấy tiếng hô gấp gáp của Tử Long: "Sơ Cửu, không ổn rồi, họ... sắp tỉnh dậy rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận