Vị trí của tôi hiện giờ xem như là vùng giao nhau giữa thành phố và nông thôn, cách huyện Miêu Vương không xa lắm. Đây cũng được coi là vùng dân cư tập trung đông đúc, cho dù là buổi tối vẫn có thể nhìn thấy không ít quán mở cửa kinh doanh.
Nhưng có lẽ bạn sẽ không thể tượng tưởng được khung cảnh hiện tại, lúc này là buổi đêm, còn chưa vào giờ Tý nhưng trên vỉa hè, dưới lòng đường đâu đâu cũng có thể bắt gặp những nhóm người sống về đêm.
Nhà nào nhà nấy thắp đèn sáng trưng, cả một khu đèn rực rỡ, hoàn toàn náo nhiệt hơn cả họp chợ ban ngày. Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ cảm thấy tê cả da đầu. Bởi vì những người đó đều bị ma nhập, bọn họ đều nhón chân bước đi, hai vai giương lên, cổ rụt lại đầu cúi xuống, tất cả đều đang thẫn thờ du đãng.
Đôi mắt của họ vô hồn, trống rỗng ngây dại, biểu cảm trên mặt u ám đáng sợ, thỉnh thoảng lại mỉm cười âm hiểm, giống như những cái xác đang dạo chơi, khiến người ta nhìn mà nổi cả da gà.
Tôi mở Thiên nhãn, vừa hay có thể nhìn thấy phía sau lưng họ đều có một âm hồn kề sát. Những người dương khí yếu, âm hồn kề sát phía sau lưng đã sắp nhập vào trong người bọn họ, rõ ràng muốn ép ba hồn bảy vía của bọn họ rời đi, để mượn xác hoàn hồn!
Còn những người có dương khí tương đối mạnh, âm hồn chỉ có thể khống chế được cơ thể của bọn họ. Nhưng cứ kéo dài thế này, ba hồn bảy vía của họ cũng sẽ bị bóp chết, oan hồn cũng sẽ triệt để chiếm hữu cơ thể.
Không ngờ chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày, dương gian đã loạn đến mức này. Hiện giờ tất cả quỷ sai của âm tào địa phủ đều đã trốn đi, miếu Thành Hoàng cũng hoàn toàn bị phá hủy. Oan hồn của người chết không có người đưa tới âm tào địa phủ, nên bọn chúng mới lưu lại dương gian, gây hại cho chúng sinh.
Đây mới chỉ là một khu vực tôi thấy được ngay lúc này mà thôi, tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng còn bao nhiêu nơi nữa đã biến thành thế này. Âm dương mất cân bằng, chắc chắn nhân gian sẽ đại loạn.
Trong lúc còn đang cảm khái, tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ. Đó là những người bị âm hồn khống chế, dường như bọn họ đều đang vây quanh một ngôi nhà cũ, vây chặt kín ngôi nhà đó.
Tôi vội vàng thả ra khí tức, quả nhiên phát hiện trong ngôi nhà cũ đó có hơi thở của người sống. Xem ra bọn họ đang bị bao vây.
Nghĩ tới đây, tôi vội vã ẩn giấu khí tức trên người, nhanh chóng tiếp cận ngôi nhà cũ đang bị bao vây đó. Đến khi lại gần tôi mới phát hiện ra trên cửa sổ của ngôi nhà cũ đó được dán rất nhiều bùa trừ tà. Nhìn phương pháp này có lẽ là người của Đạo giáo.
Ngôi nhà cũ bị chắn kín, tôi không thể nào vào từ cửa lớn được, chỉ đành chọn nóc nhà. Tôi vận khí nhảy lên, trực tiếp vọt lên nóc ngôi nhà cũ. Nhưng tôi vừa dùng chân khí Huyền Chân, những người bị âm hồn khống chế ở xung quanh lập tức phát hiện ra, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn tôi!
Hàng trăm đôi mắt oán thán cứ vậy nhìn chằm chằm vào mình, cho dù là người đã trải qua sóng to gió lớn như tôi cũng cảm thấy ớn lạnh. May bọn họ không có cách nào trèo lên được nóc nhà, nên tôi cũng không cần lo lắng nhiều.
Tôi dùng một chưởng đánh vỡ gạch ngói trên nóc nhà, đồng thời nhảy vào bên trong. Tôi vừa đáp xuống đất đã có bảy tám đệ tử Đạo giáo xung quanh xông tới, tất cả đều cầm kiếm gỗ đào, vây lấy tôi.
Tôi còn chưa kịp nói rõ thân phận, đệ tử cầm đầu đã nhận ra: "Mọi người mau dừng tay, là chưởng giáo Lý Sơ Cửu."
Người đó vừa lên tiếng, những đệ tử khác lập tức thu kiếm gỗ đào lại, tất cả chắp tay hướng về tôi hành lễ: "Đệ tử tham kiến Lý chưởng giáo!"
"Mọi người không cần đa lễ!" Tôi xua tay trực tiếp hỏi: "Các cậu gặp chuyện gì vậy? Tại sao lại bị âm hồn bao vây?"
Tôi nhìn đồ bọn họ mặc trên người, là đệ tử của Hoàng Tự môn. Đệ tử Đạo giáo thân thành bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng, đệ tử của Hoàng Tự môn coi như là thấp nhất, cũng chính là những đệ tử vừa gia nhập Đạo môn, hoặc vừa mới bắt đầu tu đạo.
Đệ tử cầm đầu chắp tay trả lời: "Bẩm Lý chưởng giáo, chúng tôi phụng mệnh xuống núi bắt quỷ trừ tà. Nhưng không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, oan hồn ở dương gian lại ngày càng nhiều thêm. Bọn chúng còn khống chế cơ thể người sống, chúng tôi không dám mạnh tay. Chúng tôi đã dùng hết bùa chú và pháp khí đem theo rồi, bất đắc dĩ mới phải trốn vào trong căn nhà cũ này. Lý chưởng giáo, chỉ trách chúng tôi vô dụng, làm mất mặt Đạo giáo!"
Tôi lắc đầu an ủi: "Cậu không cần tự trách, các cậu đã làm rất tốt rồi. Đây là kiếp số của dương gian, bất cứ ai dám đứng ra đều là anh hùng của Đạo giáo chúng ta! Mọi người cũng đừng nôn nóng, cứ ngồi xuống từ từ nói."
"Vâng thưa Lý chưởng giáo!"
Bọn họ thắp lửa trong phòng, bên đống lửa còn có ba đệ tử Đạo giáo đang hôn mê, cơ thể được bọc kín bởi chăn bông dày, sắc mặt xanh lét, vừa nhìn là biết do quỷ hồn làm bị thương.
Thấy tôi quan sát mấy người đó, đệ tử cầm đầu giải thích ngay: "Lý chưởng giáo, mấy sư đệ này bị quỷ hồn đánh bị thương. Chúng tôi không có pháp khí nên không cách nào trị thương cho bọn họ được."
"Ừm." Tôi gật đầu không nói gì, kiểm tra vết thương của bọn họ trước, phát hiện trên vai và cổ của mấy người họ đều có dấu răng cắn và vết móng tay. Máu thịt trên bề mặt vết thương đã chuyển thành màu đen, máu chảy ra cũng là màu đen, hiển nhiên là do quỷ hồn làm bị thương mà thành.
Nếu không kịp thời cứu chữa, họ chắc chắn sẽ chết. Tôi bảo mấy đệ tử kia đỡ bọn họ dậy, sau đó chắp tay thành đạo chỉ điểm vào huyệt Bách Hội của bọn họ. Chân khí thuần dương của tôi nhanh chóng truyền sang cơ thể họ, chỉ trông thấy bọn họ run lên một hồi, miệng vết thương lại chảy ra máu đen.
Sau khi máu đen đó dần dần chuyển về lại thành màu máu đỏ tươi, tôi mới tiếp tục chữa trị cho đệ tử khác. Vài phút sau, tôi đã xử lý xong vết thương trên người họ.
Đệ tử cầm đầu thấy vậy vội vàng cảm kích nói: "Cảm ơn Lý chưởng giáo đã ra tay cứu giúp, nếu không gặp được người, chắc chắn bọn họ không cầm cự nổi nữa!"
Tôi xua tay: "Cậu không cần khách sáo, tôi là chưởng giáo của mọi người. Các cậu gặp nạn, đương nhiên tôi phải là người đầu tiên đứng ra! Bây giờ âm khí trong người bọn họ đã được ép ra ngoài, cứ để bọn họ nghỉ ngơi, có thể sáng ngày mai sẽ tỉnh!"
Đệ tử kia gật đầu, không nói thêm gì nữa. Sau khi bảo bọn họ ngồi xuống tôi mới hỏi: "Tình hình ở núi Miêu Vương bây giờ thế nào? Và cả tình hình ở dương gian nữa, kể tỉ mỉ lại cho tôi nghe xem!"
"Vâng." Đệ tử cầm đầu chầm chậm nói: "Mấy ngày trước, dương gian đột nhiên xuất hiện không ít cô hồn dã quỷ, chưởng giáo Lâm Tiêu cho người đi điều tra, sau đó phát hiện ra miếu Thành Hoàng đã bị phá hủy nên định tới âm tào địa phủ thông báo cho Diêm Vương gia. Nhưng ai ngờ, cửa âm của âm tào địa phủ đã bị đóng, chưởng giáo Lâm Tiêu không có cách nào vào được địa phủ để tìm hiểu tình hình. Để bảo vệ chúng sinh Tam giới, chưởng giáo Lâm Tiêu đã phái đệ tử Hoàng Tự môn và Huyền Tự môn chúng tôi xuống núi bắt quỷ. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, nhưng nào ngờ oan hồn ngày càng nhiều, phần lớn người sống đều bị âm hồn nhập xác. Từ lúc chúng tôi xuống núi đến bây giờ đã mất liên lạc với núi Miêu Vương và các đội khác. Hiện giờ Lỗi gia đang trấn giữ trên núi Miêu Vương. Còn về tin tức gần đây, chúng tôi không biết nữa."
Trong lúc đệ tử kia kể lại, tôi cũng đang thầm suy nghĩ. Đệ tử Đạo giáo ở núi Miêu Vương xấp xỉ trên nghìn người, đệ tử nòng cốt tất nhiên là Thiên Tự môn và Địa Tự môn, Vương Lỗi giữ bọn họ ở lại núi Miêu Vương có lẽ là muốn dùng bọn họ bảo vệ khu căn cứ cuối cùng.
Hiện giờ oan hồn càng lúc càng nhiều, bọn họ cũng không dám tùy tiện xuống núi cứu người. Đến lúc đó nếu như đại bản doanh trống không, toàn quân rất dễ bị diệt! Đối với đệ tử Huyền Tự môn và Hoàng Tự môn, mặc dù không đành lòng nhưng tôi cũng mong bọn họ có thể sống sót được sau nhiệm vụ lần này.
Điều này cũng liên quan đến cách tu luyện hàng ngày của bọn họ, nếu lúc bình thường chăm chỉ chịu khó, xác suất sống sót sẽ lớn hơn nhiều. Ngược lại, nếu bình thường lười nhác, đương nhiên xác suất sẽ thấp hơn một chút.
Đây là kiếp nạn lớn nhất của Tam giới, chắc chắn phải hy sinh không ít người tu đạo. Nhưng tôi chỉ hy vọng, sự hy sinh của bọn họ đều đáng giá.
Nghĩ tới đây, tôi lại hỏi: "Gần đây ngoại trừ việc dương gian xuất hiện oan hồn ra, còn có chuyện kỳ lạ gì nữa không?"
Đệ tử cầm đầu suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Bẩm Lý chưởng giáo, ngoại trừ việc quỷ hồn xuất hiện, không còn chuyện gì kỳ lạ nữa. Chỉ có điều, số lượng quỷ hồn ngày càng nhiều. Tôi lo sớm muộn gì người sống ở dương gian cũng sẽ bị bọn chúng khống chế!"
"Đừng lo lắng, từ xưa đến nay tà không thắng được chính, nhất định có cách tiễn bọn chúng về lại âm tào địa phủ!" Tôi an ủi, nhưng trong lòng cũng nặng nề vô cùng. Bởi vì bọn họ không biết còn điều đáng sợ hơn nữa, đại quân Ma Vương sắp sửa kéo đến Tam giới rồi!
Trong đại quân Ma Vương đều là ác quỷ gian tà, nếu như bọn chúng tới dương gian, đương nhiên sinh linh sẽ lâm vào cảnh lầm than, yêu ma quỷ quái lộng hành! Thế nên tôi phải nhanh chóng quay về núi Miêu Vương tìm Vương Lỗi bàn bạc!
Sau khi đã đưa ra được quyết định, tôi mới sắp xếp: "Các cậu hãy cõng những đệ tử bị thương kia, tôi đưa các cậu quay về núi Miêu Vương!"
"Đa tạ Lý chưởng giáo!" Những người này vốn dĩ đã hoàn toàn tuyệt vọng, tới bước đường cùng, nhưng tôi xuất hiện vào lúc này vô tình đem lại hy vọng cho bọn họ.
Sau khi bọn họ cõng ba đệ tử bị thương lên, tôi đi trước dẫn đường, vừa mở cửa lớn của ngôi nhà cũ, từng luồng gió âm từ bên ngoài ập vào mãnh liệt, lạnh đến mức run cầm cập!
Quan sát lại tình hình ngoài cửa, những người bị âm hồn khống chế kia đứng chắn kín cả lối ra vào. Ở phía sau bọn họ còn lơ lửng không ít oan hồn đang tìm người sống mà tá túc.
Vừa nhìn thấy chúng tôi đi ra, đám oan hồn lập tức phát ra tiếng quỷ mừng rỡ điên cuồng, thật sự khó nghe đến chói tai, cảm giác giống như sẽ lập tức chiếm lấy thân thể của chúng tôi vậy...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận