Nghe tiếng A Cẩu truyền đến từ bộ đàm, tôi vội vàng nhìn về phía miếu Thành Hoàng ở đối diện. Ánh trăng ảm đạm, chỉ có thể đại khái nhìn được đường nét của ngôi miếu, nhưng cũng không rõ ràng lắm chứ đừng nói là nhìn ra được hành tung của bọn A Cẩu.
Lúc này Trình Vũ Phi cũng sốc lại tinh thần, vốn dĩ còn đang mệt mỏi, ánh mặt đột nhiên lóe sáng, cười hi hi nói: "Sơ Cửu, chúng ta mau qua đó thôi!"
"Ừm." Tôi đồng ý, không tiếp tục hướng lên núi tìm kiếm nữa mà quay người chạy về phía miếu Thành Hoàng ở đối diện. Chúng tôi không thể trực tiếp đi xuyên qua chỗ ngôi miếu, chỉ có thể xuống núi trước rồi mới lại từ phía đối diện đi lên núi.
Vòng đi vòng lại như vậy loanh quanh hết tầm hai mươi phút. Đến khi chúng tôi sắp lên tới miếu Thành Hoàng, cũng suýt soát gần nửa tiếng đồng hồ. A Cẩu và Tử Long đang trốn trong rừng cây, không vào thăm dò tình hình trong miếu mà chờ chúng tôi tới cùng quyết định.
Sau khi tôi cùng bọn họ hội lại, chúng tôi xem xét đại khái tình hình ngôi miếu trước. Ban đầu khi ở dưới núi nhìn lên, chúng tôi cảm thấy quy mô của ngôi miếu không gọi là nhỏ. Nhưng bây giờ đến tận nơi nhìn mới thấy ngôi miếu không nhỏ thật, tường đỏ ngói bùn, điện chính nằm giữa, hai bên còn có không ít thiên điện. Cửa lớn của miếu Thành Hoàng đang đóng, nhìn tạo hình của các phòng, có lẽ mỗi một thiên điện thờ cúng một âm thi khác nhau.
Tôi nhớ trong lịch sử Đạo giáo có ghi chép cụ thể về miếu Thành Hoàng, không chỉ về tên gọi thiên điện của miếu, còn có đức Thành Hoàng và các âm thi được thờ cúng bên trong. Nhưng chúng tôi ít tiếp xúc với miếu Thành Hoàng, thế nên hiểu biết không nhiều, chỉ biết đại khái mà thôi.
Ngôi miếu Thành Hoàng trước mặt có phần cũ nát, chắc cũng đã nhiều năm rồi. Tôi lại nhìn một lượt địa hình phong thủy xung quanh, không phải là loại địa hình có thể đổ nền móng được. Nhưng lại cứ nhất quyết xây ngôi miếu này ở đây, e là trước kia nơi này không được yên ổn, có lẽ đã xảy ra nhiều chuyện linh dị tà ma.
Sau khi đại khái nắm bắt được tình hình ngôi miếu, tôi mới hỏi A Cẩu: "A Cẩu, vừa rồi bọn cậu mới phát hiện ra được điều gì?"
Tôi vừa hỏi, A Cẩu lập tức nhe răng cười đáp: "Anh Cửu, vừa rồi trên đường đi đến miếu Thành Hoàng, xung quanh đột nhiên nổi lên một trận gió âm kỳ lạ. Cơn gió âm đó trực tiếp thổi về phía ngôi miếu, sau đó biến mất không thấy đâu nữa cả!"
"Ồ!" Lời A Cẩu vừa nói khiến tôi nghi ngờ, gió âm là do hồn ma thổi ra gió, còn có luồng khí sinh ra khi hồn ma ngang qua. Mà ngôi miếu Thành Hoàng này lại là vật trấn tà, đừng nói là mấy oan hồn nhỏ bé, cho dù là quỷ vương trăm tuổi đi qua cũng chỉ có thể chọn vòng qua mà thôi, tuyệt đối không dám mạo phạm đến thần uy của miếu Thành Hoàng.
Nhưng tại sao cơn gió âm kia lại biến mất ở quanh miếu Thành Hoàng?
Chú Lưu ở nhà hỏa táng cũng từng nói, thời gian gần đây chỉ cần qua giờ Tý, khu vực xung quanh nhà hỏa táng sẽ nổi lên gió âm. Mà hướng gió âm thổi vừa khớp chính là ra nghĩa trang phía sau nhà tang lễ.
Trước đó tôi còn tưởng rằng là khu mộ ở phía sau nghĩa trang, nhưng bây giờ có thể thấy, ngọn nguồn của gió âm không phải ở chỗ những ngôi mộ, mà từ ngôi miếu Thành Hoàng cổ quái này!
Tử Long nhìn tôi trầm tư không nói gì, chủ động lên tiếng phân tích: "Anh cảm thấy, rất có thể tên Đoạt Phách đang ở trong miếu Thành Hoàng này! Mặc dù ngôi miếu có thần uy, nhưng đạo hạnh của Đoạt Phách cao thâm, không có tác dụng gì với hắn. Chỉ có điều rốt cuộc cơn gió âm kia là chuyện gì nữa đây?"
Nghĩ đi nghĩ lại, đại khái cũng chỉ là suy đoán, không có đáp án cụ thể. Nhưng trong lòng tôi biết rõ, những người có mặt ở đây đều muốn vào trong xem thế nào. Cân nhắc trước sau, cuối cùng tôi đưa ra chủ ý: "Ngôi miếu Thành Hoàng này có gì đó rất lạ, chúng ta vào trong một chuyến! Nhưng nhất định phải cẩn thận, nếu gặp phải chủ nhân của Đoạt Phách, không ai trong chúng ta có thể là đối thủ của hắn! Mục tiêu của chúng ta rất rõ ràng, thăm dò tình hình là thứ yếu, quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng!"
"Ừm!" Mấy người họ đều cùng gật đầu, sau đó tôi bắt đầu sắp xếp: "Tử Long, anh và A Cẩu đi tìm cửa sau, em và Trình Vũ Phi sẽ vào từ cửa trước. Còn các anh em 093, làm phiền mọi người ở lại đây cảnh giới tình hình xung quanh, đề phòng bị bọn chúng tập kích!"
"Được!"
Sau khi quyết định xong, chúng tôi cùng lúc tiến về phía miếu Thành Hoàng. Không biết tại sao, càng đến gần ngôi miếu, trong lòng tôi lại càng có cảm giác bất an. Một dự cảm chẳng lành chầm chậm dấy lên, dường như bên trong ngôi miếu có một thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang chờ đợi chúng tôi!
Khi đứng trước cửa miếu Thành Hoàng, A Cẩu và Tử Long nhân cơ hội đi tìm cửa sau của ngôi miếu. Tôi cũng không vội gõ cửa, chờ đợi khoảng chừng năm phút, thiết nghĩ Tử Long có lẽ đã vòng ra cửa sau ngôi miếu rồi, tôi mới đưa tay lên gõ cửa.
Cửa miếu Thành Hoàng được làm bằng gỗ, khi gõ cửa phát ra âm thanh vừa dày vừa nặng, tiếng gõ cửa cốc cốc nghe rất vui tai. Đây là lễ nghi gõ cửa của người tu đạo, gõ cửa hỏi người trước, rồi gọi cửa hỏi ma, nếu không có gì bất thường mới đi vào trong.
"Cốc... cốc..." Khi tôi gõ đến lần thứ ba, cánh cửa trước mặt đột nhiên vang lên tiếng cót két. Cánh cửa hé ra một khe hở, ánh đèn màu xanh từ khe cửa hắt ra ngoài.
Ánh đèn rất mờ mịt, vừa nhìn là biết đó là đèn dầu cải. Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi và Trình Vũ Phi đều nhìn thấy một gương mặt nhăn nheo vàng vọt. Trên mặt không thấy chút máu thịt nào, giống như một lớp vỏ cây khô héo dán lên mặt ông ta vậy.
Cảm nhận đầu tiên là người này ít nhất phải hơn bảy mươi tuổi. Nhưng nhìn đôi mắt của ông ta lại long lanh có hồn, vô cùng uy nghiêm, dường như bẩm sinh đã có một loại sức mạnh khiến người khác khiếp sợ.
Tôi sợ có nguy hiểm, chủ động đứng chắn trước người Trình Vũ Phi, đồng thời lùi lại sau một bước. Sau khi người đó mở hẳn cửa miếu ra, tôi mới nhìn rõ cách ăn mặc của ông ta.
Ông ta mặc một bộ đồ cũ nát, trên quần áo còn có không ít miếng vá, chân đi một đôi giày cỏ. Tôi không nhìn ra tuổi tác thực sự của ông ta, nhưng ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi đổ lên rồi. Có điều ông ta không cho cảm giác có vẻ gì là người già đến tuổi xế chiều, ngược lại khiến người khác có cảm giác càng già càng dẻo dai.
"Hai vị đêm khuya gõ cửa, không biết có chuyện gì?" Ông lão mở lời trước, giọng nói khàn khàn trầm thấp, không hề có vẻ bực dọc, mà còn tràn đầy năng lượng.
Tôi có thể nhìn ra, ông lão chắc chắn là một cao thủ!
Tôi lễ phép hành lễ trước, sau đó mới bày tỏ lý do đến đây: "Đêm khuya còn tới làm phiền, thật sự là do bất đắc dĩ, chỉ vì hai chúng tôi không biết đường, muốn tá túc nhờ một đêm, sáng mai sẽ rời đi. Mong ông cho phép, vô cùng cảm ơn!"
Tôi đã nói hết lời, nghĩ rằng ông lão cũng không từ chối được. Nhưng ai ngờ, ông lão lại từ chối mà đáp: "Xin lỗi, trước giờ miếu Thành Hoàng không tiếp đón người ngoài. Hãy cầm lấy ngọn đèn dầu này, đi tầm một tiếng đồng hồ sẽ thấy được nhà hỏa táng ở dưới chân núi. Đến lúc đó, tự khắc sẽ có người giúp các cậu!"
Trong lúc nói, ông lão đưa đèn dầu cho tôi. Tôi vờ đưa tay ngăn lại, vừa hay khiến tay chúng tôi đan nhau giằng co giữa không trung.
Tôi vừa chạm vào tay ông ấy, cổ tay ông ta đột nhiên phát lực. Lực đạo không nhỏ, hơi chiếm được ưu thế. Lúc này chúng tôi dường như đang bẻ cổ tay nhau, chỉ có điều là dùng cổ tay để cắt gọt trong không trung.
Sau khi cảm nhận được sức mạnh của ông lão, tôi cũng chầm chậm tăng lực. Vừa hay áp lại được khí thế của ông ta, ông lão vội vàng tăng sức lên cánh tay của mình. Cứ như thế giằng co qua lại một hồi, chúng tôi đều không ai chiếm được ưu thế.
Nhưng trong lòng tôi cảm thấy kinh hãi. Bởi vì thực lực của ông lão thật sự không đơn giản!
Tôi chủ động thu tay lại, nhưng không nhận đèn dầu của ông ấy, đây là muốn biểu đạt cho ông ấy hiểu, chúng tôi bắt buộc phải vào trong miếu. Ông lão thấy tôi không cầm lấy đèn dầu, lông mày khẽ nhíu lại, hàng lông mày bạc trắng vô tình khiến ông ta thêm phần giận dữ.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, cười hi hi nói: "Ông lão, nếu tôi không đoán sai, ông là người canh giữ ngôi miếu Thành Hoàng này phải không?"
Ông lão không trả lời tôi, ngược lại phân tích thân phận của tôi: "Cậu trai có sức mạnh khác với người thường, bước đi nhanh nhẹn, ưỡn ngực ngẩng đầu, rất có khí chất của bậc vương giả! Nhìn thủ pháp của cậu có lẽ là người tu đạo của Đạo giáo. Hiện giờ Đạo giáo đã thống nhất, người trẻ tuổi có được tu vi như cậu, chỉ đếm trên mười đầu ngón tay! Dựa theo độ tuổi phán đoán, nếu cậu không phải Lý Sơ Cửu, thì cũng là Triệu Tử Long, không biết tôi đoán có đúng không?"
Ông lão vừa nói xong, tôi bỗng cảm thấy chột dạ. Không ngờ ông lão này lại có thể đoán được thân phận của tôi. Nhưng điều này cũng chứng thực cho quan điểm của tôi, ông ta chính là người canh miếu!
Thân phận của chúng tôi bị bóc trần, tôi cũng không có ý tiếp tục che giấu, lập tức mỉm cười nói: "Người canh miếu thật có mắt nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Lý chưởng giáo quá khen, quá khen rồi!" Cuối cùng người canh miếu cũng thừa nhận thân phận của ông ta, chắp tay cười nói. Mỗi một ngôi miếu cổ đều có người canh miếu! Miếu còn thì người còn, miếu đổ thì người mất. Bọn họ canh giữ không chỉ đơn giản là ngôi miếu cổ, thứ bọn họ canh giữ là... lịch sử và bí mật của ngôi miếu!"
Nhưng nghi ngờ trong lòng tôi vẫn chưa được cởi bỏ, tại sao miếu Thành Hoàng lại xuất hiện gió âm? Nghĩ đến điều này tôi bèn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Người canh miếu, tôi muốn vào trong miếu cúng bái! Đây là quy tắc của người tu đạo chúng tôi, chỉ cần là hàng tiên mà Đạo giáo công nhận, gặp được nhất định phải bái lạy!"
Lần này người canh miếu không từ chối nữa, ông ta mỉm cười gật đầu, đưa tay ra hiệu: "Mời!"
Ông ta đi trước dẫn đường, tôi và Trình Vũ Phi theo sau. Sau khi đi vào điện chính của ngôi miếu, người canh miếu bảo chúng tôi ở lại đó, ông ta đi thắp đèn dầu chiếu sáng giúp chúng tôi!
Đèn dầu trong điện chính vừa thắp sáng, tôi lập tức nhìn thấy một cảnh tượng hết sức khó tin ngay trước mặt...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận