Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 380: Tổ sư gia hiển linh

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Hiện giờ tôi đã bị dồn tới góc hang, không còn đường để lùi thêm. Cũng đến lúc này, tôi mới chuẩn bị xong tâm lý để liều mạng với ông ta.
Ngay khi ông ta giơ Thước Trấn Hồn lên, sắp sửa chém xuống, tôi không hề né tránh mà vận chuyển chân khí Huyền Chân trong cơ thể, tập trung hết vào tay trái, sau đó tóm chặt lấy Thước Trấn Hồn.
Vừa chạm vào cây thước, tôi có cảm giác như mình đang cầm một thanh sắt đã bị nung nóng đỏ. Pháp lực to lớn của cây thước như muốn xé nát bàn tay tôi. Cơn đau đó đã khiến tôi phải toát mồ hôi, song tôi vẫn cắn chặt răng nhẫn nhịn, cố gắng không để mình thốt ra một tiếng kêu đau nào.
Chiêu này của tôi đã khiến bác Diệp giật mình. Ông ta nhíu mày, mất một giây ông ta mới kịp phản ứng, nói: "Đúng là tên điên, cậu không cần bàn tay này nữa sao? Được, tôi sẽ chặt đứt nó giúp cậu!"
Ông ta vừa dứt lời, tôi cũng cảm nhận được sức mạnh của Thước Trấn Hồn tăng lên không ít. Chân khí Huyền Chân mà tôi ngưng tụ trên tay bị đánh tan, tức thì lòng bàn tay tôi cũng bị Thước Trấn Hồn cứa rách, máu tươi phun trào.
Ông ta không để tâm tới bàn tay còn lại của tôi đang làm gì, vẫn đang cười đầy điên cuồng. Nhưng khi thấy tôi mỉm cười, ông ta không khỏi hoảng hốt, định rút Thước Trần hồn lại.
Dù thế cũng đã quá muộn, khi ông ta phát hiện ra sự bất thường thì tôi đã đâm cán cây phất trần vào bụng ông ta. Phần lông của cây phất trần đã bị ông ta chém đứt hết, ông ta đã quá sơ suất khi cho rằng cây phất trần không còn pháp lực gì nữa.
Nhưng ông ta đã quên một điều, phần cán phất trần được làm bằng gỗ táo từng bị sét đánh, và nó hoàn toàn có thể gây tổn thương cho ông ta. Lần này, tôi dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình, cán phất trần đâm thủng bụng của ông ta.
Bác Diệp bị đâm trúng, theo phản xạ tung một chưởng trúng vào vai tôi. Một tiếng "rắc" của tiếng khớp xương bị trật khớp vang lên, cả người tôi lại đập mạnh lên vách hang đá. Tôi đứng không vững, chưa kiên trì được mấy giây đã trượt người ngồi sụp xuống đất.
Tay trái của tôi tê rần, giữa lòng bàn tay là một vết cắt cực sâu, máu tươi be bét. Da thịt quanh miệng vết thương đã bị pháp lực của Thước Trấn Hồn đốt cháy đen, tôi còn loáng thoáng ngửi thấy có mùi thịt cháy.
Bả vai tôi cũng bị cú đánh vừa rồi của bác Diệp làm cho trật khớp, tay phải không còn tý sức lực nào. Cũng may trong người tôi vẫn còn dư lại một chút thần uy hộ thể của tổ sư gia, nếu không bả vai của tôi cũng đã bị đánh cho vỡ xương.
Tôi cố gắng cầm lấy một góc áo bằng tay phải, răng cắn lấy một đầu khác, sau đó dùng sức, xé lấy một mảnh vải áo. Cũng bởi vì tay phải không dùng sức được mấy nên tôi vẫn cắn lấy một đầu của mảnh vải, gian nan quấn quanh miệng vết thương trên bàn tay trái.
Miệng vết thương không được băng chặt, chẳng mấy chốc mảnh vải đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Tôi dựa lưng vào vách hang đá, ngẩng đầu nhìn về phía bác Diệp. Cán cây phất trần vẫn đang cắm ở chỗ bụng ông ta. Tôi thấy ông ta cầm chặt lấy đầu cán chìa ra ở bên ngoài, tiếp đó rút thật nhanh, một tia máu tươi cũng theo đó bắn ra.
Tôi để ý thấy một chuyện, đó là ánh sáng vàng trên người ông ta đang dần biến mất, có vẻ như kim thân của ông ta đã bị tôi phá vỡ. Và sức mạnh kim thân, đang biến mất nhanh chóng.
Thấy cảnh đó, tôi cười phá lên: "Bác Diệp, cuối cùng thì ông cũng không thể có được sức mạnh của tổ sư gia nữa. Ông chỉ là một kẻ phản bội phái Huyền Chân, còn làm biết bao việc ác, sao tổ sư gia có thể truyền lại sức mạnh của người cho ông được? Đây là số mệnh của ông, tính kế cả đời, cuối cùng lại chỉ là một giấc mộng xuân thu. Đúng là người tính không bằng trời tính. Ha ha ha..."
Nói thật, tôi cũng không ngờ đoạn cán gỗ của cây phất trần lại có thể phá vỡ được kim thân của tổ sư gia. Mãi đến sau này tôi mới biết được, cây phất trần đó có tên là phất trần Tam Chung quan âm. Đây là pháp khí mà am ni cô đã tặng cho tổ sư gia khai sơn lập phái, cũng vì thế nó mới phá được kim thân của tổ sư gia.
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, ngũ hành tương sinh tương khắc. Nếu tổ sư gia còn ở đây, chắc chắn là cây phất trần Tam Chung quan âm này sẽ không thể khiến người bị thương. Nhưng kẻ có được kim thân lúc này chính là bác Diệp, tu vi của ông ta còn quá kém, vậy mà còn dám nhận truyền thừa sức mạnh của tổ sư gia, cho nên mới khiến cho cây phất trần có được khả năng phá vỡ kim thân của ông ta.
Hiện giờ bác Diệp đã hoàn toàn nổi giận, ánh sáng vàng trên người ông ta thì đã sắp biến mất. Lửa giận cháy phừng phừng trong đôi mắt ông ta, giống như muốn đốt cháy tôi thành tro bụi.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi buông lời uy hiếp: "Dù cho như vậy, cậu vẫn sẽ chết trong tay tôi mà thôi. Chờ tu vi của tôi đạt đến yêu cầu, tôi sẽ quay trở lại nhận truyền thừa kim thân. Đến lúc đó, Đạo môn vẫn sẽ là của tôi."
Lúc ông ta chìm trong cơn tức giận, tôi liếc thấy ánh vàng trên người ông ta từ từ bay lên giữa không trung, đồng thời một lần nữa rọi sáng cả hang động. Mà điều thần kỳ hơn là, luồng ánh vàng này từ từ ngưng tụ lại thành một hình người.
Người đó ngồi khoanh chân giữa không trung. Tôi có thể thấy được mơ hồ dáng dấp của người đó, đấy là một thiếu niên anh tuấn. Tóc người đó rất dài, để rũ sau lưng. Đường nét khuôn mặt góc cạnh, hai mắt khép hờ tựa như đang ngủ say.
Nhìn thoáng qua thì tôi và người đó giống nhau đến bảy, tám phần. Điều bất đồng duy nhất là, tôi để tóc ngắn và da màu mật ong.
Bác Diệp cũng không biết tổ sư gia của phái Huyền Chân chúng tôi trông như thế nào, cho tới khi ông ta thấy được ảo ảnh hình người giữa không trung. Ông ta giật mình khiếp sợ, bật thốt: "Lẽ nào, Lý Sơ Cửu là chuyển thế của ngài? Tôi từng xem được phần sót lại của một bản ghi chép trong phái Huyền Chân. Trong đó có viết ngài không được xếp vào hàng tiên, cũng không nằm trong bảy mươi hai động tiên. Thì ra là ngài đã chết. Ngài nhìn ngài đi, sở hữu tu vi nghịch thiên, vậy mà không chịu tập trung tu đạo thành tiên. Với thực lực của ngài, cho dù không đứng được vào hàng tiên thì cũng sẽ có được tư cách bước vào bảy mươi hai động tiên. Nhưng ngài lại lựa chọn sống già chết già, hóa ra ngài vẫn không thể buông bỏ được con hồ yêu kia!"
Bác Diệp không có vẻ gì là kính sợ tổ sư gia. Ông ta càng nói lại càng tức giận, còn chỉ thẳng tay vào tượng thần của tổ sư gia, quát: "Phái Huyền Chân rơi vào tình trạng hiện tại đều do ngài. Cho tới giờ, công phu của đệ tử Huyền Chân đều là từ thần uy của tổ sư gia Tam Thanh cùng với Thái Thượng Lão quân, chứ không phải từ ngài. Ngài chưa được ban hàng tiên, cho nên sẽ không có thần uy. Ngài là thiên tài tu đạo trăm năm cũng khó gặp, sáng lập nên phái Huyền Chân, sáng tạo ra một con đường tu luyện chân khí. Nhưng ngài quá ích kỷ, chỉ vì một con hồ yêu mà không truyền thừa lại đạo thuật học được suốt một đời. Ngài đã khiến đệ tử Huyền Chân ngày càng yếu kém, bị người ta sỉ nhục. Ngài có tài đức gì, có tư cách gì để trở thành người sáng lập nên phái Huyền Chân chúng ta? Hãy trao thiên phú của ngài cho ta, ngài ở lại đây cũng sẽ chỉ là nỗi sỉ nhục mà thôi. Hãy để ta sử dụng thiên phú của ngài, đưa phái Huyền Chân quay trở lại đỉnh cao!"
Bác Diệp nói xong, tôi thấy hai tay ông ta kết ấn rất nhanh, đồng thời ông ta khoanh chân ngồi xuống. Khi ông ta kết ấn, niệm chú ngữ, tôi cảm nhận được một sức mạnh kỳ quái dần xuất hiện trên người ông ta.
Luồng sức mạnh đó chính là chân khí Huyền Chân yếu ớt của ông ta. Ngay khi chân khí của ông ta xuất hiện, ảo ảnh tổ sư gia được ngưng tụ từ ánh sáng vàng bỗng bắt đầu dao động, tựa như bị gió thổi qua.
Ban đầu tôi không hiểu, nhưng đến lúc này thì tôi đã hoàn toàn ngộ ra. Kim thân của tổ sư gia đã thực sự bị tôi phá hỏng, còn ảo ảnh giữa không trung kia là hồn thức của người, cũng là hơi thở cuối cùng mà người để lại trong đất trời này.
Hơi thở này của người không khủng bố như chân khí Huyền Chân kia, nhưng lại ẩn chứ thiên phú tu đạo đầy biến thái của tổ sư gia, cùng với đạo thuật mà người đã tạo ra được trong cả một đời.
Bác Diệp làm như vậy nhằm hấp thu hồn thức của tổ sư gia, từ đó có được thiên phú và cả những đạo thuật mạnh nhất của người.
Khi mà tôi hiểu thấu được điều này thì cũng là lúc ảo ảnh kia đã bắt đầu có dấu hiệu tan rã. Mà khi hồn thức hoàn toàn tan rã, chắc chắn sẽ bị bác Diệp hấp thu ngay.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng, cắn răng dựa lưng vào vách hang đá, từ từ đứng dậy. Tay trái của tôi đã gần như bỏ đi, bả vai cũng bị gãy xương, không dùng lực được mấy.
Ban nãy đánh nhau với bác Diệp, chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi cũng đã tiêu hao gần hết. Nhưng chỉ cần còn một cơ hội có thể ngăn cản ông ta, tôi quyết sẽ không bỏ qua.
Tôi vẫn đứng dựa lưng lên vách hang đá, từ từ chìa tay phải ra, duỗi về phía Thước Trần Hồn. Tôi phóng chân khí ra, song bởi vì chân khí đã rất yếu, tôi gần như không còn cảm ứng được Thước Trấn Hồn nữa.
Mãi cho đến khi tôi phóng ra luồng chân khí Huyền Chân cuối cùng, Thước Trấn Hồn cũng chỉ có chút phản ứng. Tôi đã không thể nào không chế nó đi tấn công bác Diệp nữa.
Cuối cùng, tôi đành bỏ cuộc. Xem ra, tôi chỉ có thể tự mình ngăn cản bác Diệp.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi bước về phía bác Diệp. Ông ta cũng đã phát hiện ra, híp mắt nhìn tôi, cất giọng đầy lạnh lùng: "Lý Sơ Cửu, cậu không ngăn cản tôi được đâu! Chờ khi tôi hấp thu được hồn thức của tổ sư gia rồi, tôi sẽ giết chết cậu đầu tiên. Tôi sẽ rút hồn phách của cậu ra, giữ lại bên người, để cậu nhìn tôi tu luyện, chỉ mấy năm nữa thôi, tôi sẽ là người đứng đầu cả Đạo môn này! Ha ha ha..."
"Thuần Phong, ta tới rồi đây, không ai có thể đưa chàng đi! Chàng là của ta, không kẻ nào có thể đưa chàng đi! Kẻ nào dám mang chàng đi, ta sẽ giết chết kẻ đó!" Đúng vào lúc này, một giọng nói quái dị song lại mang theo sự u buồn vang lên ngay phía bên ngoài cửa hang.
Tôi nghe thấy giọng nói này mà không khỏi rợn tóc gáy. Bởi vì, giọng nói này không phải của ai khác mà chính là của lão thầy bói Hà thiên sư.

Bình Luận

0 Thảo luận