Tiếng rồng rít gào chấn động đến mức khiến tai mọi người ù đi, tâm thần hoảng loạn! Cho dù là tiếng hổ gầm lúc xuất sơn cũng không khí thế bằng một phần mười tiếng rồng ngân lúc này!
Mọi người vẫn chưa hiểu ra sao đã trông thấy phía sau lưng Vương Lỗi xuất hiện một bóng rồng màu đen! Bóng rồng đó bao trùm khí đen, chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ lại thành một con rồng đen to lớn!
Nhưng con rồng đen đó không phải là rồng thật, mà là long khí tích tụ thành. Đây là Hắc Long hung ác mà Vương Lỗi thu phục được tại thôn Tiểu Ngư nơi biên giới, trải qua một thời gian dài đã hoàn toàn bị Vương Lỗi thuần hóa, không còn là Hắc Long ngông cuồng hung ác trước đây nữa!
Hắc Long vừa xuất hiện, Câu Hồn, Đoạt Phách kinh sợ lùi lại mấy bước, còn chưa đứng vững thì Vương Lỗi đã tiến lên trước, đánh ra một chưởng, Hắc Long mạnh mẽ xông đến chỗ Câu Hồn, Đoạt Phách.
Nó há miệng lần nữa gầm lên đinh tai nhức óc, dùng móng vuốt chộp lấy, tóm gọn hai tên kia! Hắc Long bay lượn trên không trung một vòng, rồi đột ngột ném hai tên đó vào vách đá bên cạnh!
Nhìn sức mạnh kinh người kia, vốn tưởng rằng Câu Hồn, Đoạt Phách sẽ ngã bầm dập, nhưng hai tên đó còn chưa va vào vách núi đã biến thành hai luồng khí đen, điên cuồng lao về phía Hắc Long.
Mặc dù Hắc Long mạnh mẽ vô cùng, không gì thắng nổi, nhưng thân hình quá đỗi to lớn, nên bị hạn chế rất nhiều trong địa cung. Vừa hay chân thân của Câu Hồn, Đoạt Phách là tà khí của Ma vương, hiện giờ chúng đã hóa thành chân thân tới tấn công Hắc Long, tốc độ phản xạ đương nhiên cũng rất nhanh!
Hắc Long không cách nào tóm được chúng, đuôi rồng không ngừng quẫy mạnh trong không trung, dường như cả địa cung đều bị chấn động đến rung chuyển.
Vương Lỗi chau mày, lập tức hóa thành một tàn ảnh, nhảy vút lên, chớp mắt xuất hiện phía sau lưng Câu Hồn, Đoạt Phách. Câu Hồn mải đối phó với Hắc Long, hoàn toàn không phát giác ra sự xuất hiện của Vương Lỗi!
Đến lúc hắn phát hiện ra thì Vương Lỗi đã dùng hai tay tóm chặt lấy luồng khói đen tà ác của Câu Hồn! Không thấy rõ Vương Lỗi làm thế nào, thân hình của Câu Hồn lần nữa ngưng tụ lại!
Hắn vừa ngưng tụ lại thân hình, Vương Lỗi nhanh tay bóp chặt lấy cổ hắn, đánh từng quyền lên người đối phương, đồng thời giận dữ mắng chửi: "Đây là chuyện giữa tao và Thạch Minh Thánh Hàm, đám khốn kiếp chúng mày lại thích nhiều chuyện! Mày không phải hóa thân của tà khí Ma vương à? Hôm nay tao sẽ đánh đến cả mẹ mày cũng không nhận ra!"
Vương Lỗi càng nói càng phẫn nộ, từng quyền nối nhau đánh vào người Câu Hồn! Tên Câu Hồn hoàn toàn không có khả năng đánh trả, bị Vương Lỗi đánh cho kêu la thảm thiết. Ngay cả thân hình của hắn cũng càng lúc càng nhạt đi, giống như thân ma sắp sửa tiêu tan!
Đoạt Phách muốn tới cứu Câu Hồn, nhưng bất lực vì bị Hắc Long quấn lấy, không còn cách nào khác, chỉ đành giương mắt nhìn Câu Hồn bị đánh một trận nhừ tử! Lúc này Vương Lỗi giải phóng hết toàn bộ oán khí lên người Câu Hồn, sự phẫn nộ đáng sợ đó, trước giờ tôi chưa từng thấy!
Cho đến khi Câu Hồn không thể kêu gào được nữa, Vương Lỗi lại tung một quyền vào bụng hắn, rồi ném thẳng hắn vào lòng sông băng lạnh giá! Nhưng chỉ vài giây sau, thoáng cái Câu Hồn đã vọt ra khỏi mặt nước.
Nhưng hắn cố gắng né tránh Vương Lỗi, nhanh chóng nhảy đến chỗ Đoạt Phách, đồng thời nổi giận gào lên với Thạch Minh Thánh Hàm: "Tiểu thư Thạch, cô còn không ra tay, muốn chờ hắn đánh chết hai chúng tôi hay sao? Nếu chủ nhân biết được cô phản bội lại ngài ấy, chắc chắn sẽ móc tim cô ra, để cô biến thành con rối của ông ấy!"
Thạch Minh Thánh Hàm vẫn chưa ra tay, nghe thấy Câu Hồn nói vậy lập tức giận dữ đáp trả: "Ta làm thế nào không khiến ngươi phải dạy, ngươi chưa đủ tư cách để đe dọa ta!"
Thực ra trong lúc Vương Lỗi và Câu Hồn, Đoạt Phách đánh nhau, tôi vẫn luôn quan sát Thạch Minh Thánh Hàm. Vương Lỗi không muốn bọn tôi ra tay, bọn tôi cũng không ra tay. Nhưng Thạch Minh Thánh Hàm cũng không làm gì, nói thẳng ra, tôi thật sự không biết rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì?
Nhưng ngay khi tôi tưởng rằng cô ta sẽ do dự mà từ bỏ, thì ai ngờ tôi lại thấy cô ta giơ đao Trảm Long lên chém xuống đầu rồng dưới chân mình!
Chỉ nghe một tiếng "keng" chói tai, nơi đầu rồng bị đao Trảm Long chém vào, đốm lửa văng ra tung tóe. Tiếng kim loại va chạm vào nhau chát chúa, tiếng leng keng vang vọng khắp nơi, nghe rất khó chịu!
Thạch Minh Thánh Hàm đột ngột ra tay, mọi người hoàn toàn không kịp chuẩn bị! Tôi vừa hồi hồn, thấy đầu rồng dưới chân cô ta phát ra tiếng rồng gầm thét đau đớn.
Tiếng gầm thét đó còn kinh thiên động địa hơn tiếng gầm của Hắc Long, đến cả người có đạo hạnh và tâm cảnh như tôi cũng chao đảo tâm thần, khí huyết cuồn cuộn! Khi tôi quay lại nhìn đám người Lâm Tiêu, bọn họ đều đang dùng hai tay bịt chặt lấy tai, vẻ mặt đau đớn!
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là con Hắc Long đang quấn lấy Câu Hồn, Đoạt Phách lại như gặp phải thiên địch đáng sợ, ngay lúc đó nó trầm giọng kêu "u u", hoàn toàn không thấy khí thế mãnh long qua sông khi trước đâu nữa.
Sau khi kinh hãi lượn một vòng trên không trung, nó vội vàng chui lại vào trong người Vương Lỗi, chớp mắt biến mất tăm!
"Anh Cửu, nhìn kìa..." Tôi còn đang kinh ngạc, A Cẩu đột nhiên hô lớn. Tôi quay lại nhìn, trông thấy tay anh ta đang run rẩy chỉ về phía đầu rồng vàng nơi Thạch Minh Thánh Hàm đang đứng!
Nhìn sang hướng đó, tôi trông thấy một khung cảnh khiến mình thật sự khiếp sợ! Cột nước mà đầu rồng phun ra đã biến màu đỏ như máu tươi. Dường như một đao Thạch Minh Thánh Hàm vừa chém xuống thật sự đã làm bị thương đầu rồng.
"Khốn kiếp, đến tận bây giờ vẫn còn muốn lừa ta!" Lúc này Thạch Minh Thánh Hàm đột nhiên nhìn Vương Lỗi lớn tiếng mắng: "Suýt nữa bà đây đã tin ngươi, tưởng rằng long mạch thực sự chính là cây Long Linh kia! Long mạch Hoa Hạ của các ngươi không phải cây Long Linh đó, mà chính là chín cái đầu rồng này!"
Lúc này Thạch Minh Thánh Hàm trừng mắt nhìn Vương Lỗi, tức đến mức chỉ thiếu điều muốn giẫm chết đối phương! Còn tôi nghe được đáp án đó, mồ hôi lạnh tuôn ra, cạn lời với anh ta!
Tên khốn đó vừa nãy nói như thật, hóa ra là để đánh lạc hướng! Giờ là lúc nào rồi mà anh ta còn có thể giở trò như vậy? Diễn xuất vừa rồi của anh ta thật sự đã lừa được hết tất cả mọi người có mặt ở đây.
Anh ta làm như vậy, chắc có lẽ cũng muốn Thạch Minh Thánh Hàm nghĩ rằng long mạch chính là cây Long Linh kia! Nếu như cô ta đi chặt cây Long Linh kia, nói không chừng có thể bảo vệ được long mạch! Như vậy, Vương Lỗi cũng có thể không cần ra tay giết Thạch Minh Thánh Hàm!
Phải thừa nhận rằng chiêu này của Vương Lỗi quả thật cao tay! Đương nhiên điều này cũng hợp lý với trí tuệ khác người của anh ta!
Tôi nhìn Vương Lỗi, anh ta lúng túng gãi ót, cười hề hề nhìn tôi giải thích: "Anh Cửu, thật không dám giấu, trước đây từng có người đi tìm kiếm ngôi sao phát hiện ra Lỗi gia tôi! Người đó nói vẻ đẹp trai của tôi đã che đi khả năng diễn xuất, nhưng tôi đã chán ngán mọi người cứ tung hô vẻ đẹp trai của mình rồi, chỉ muốn trở thành phái thực lực thật sự thôi, nên mới muốn thử xem rốt cuộc kỹ thuật diễn của mình thế nào. Có điều, thực tế đã chứng minh, quả thật kỹ năng diễn xuất của tôi ngày càng vượt xa vẻ đẹp trai rồi!"
Nghe anh ta giải thích xong, tôi thật sự dở khóc dở cười. Bầu không khí căng thẳng thoáng chốc bị mấy lời nói xàm của anh ta làm cho nhẹ nhõm hơn nhiều!
Nhìn lại chỗ Thạch Minh Thánh Hàm, ánh mắt cô ta trừng trừng nhìn Vương Lỗi như muốn bắn ra lửa, tôi đoán có lẽ bây giờ cô ta chỉ muốn đập cho anh ta một trận thôi.
Vương Lỗi bị Thạch Minh Thánh Hàm làm cho chột dạ, nhưng vẫn nhanh trí hỏi vặn lại: "Cô đã tin cây Long Linh là long mạch phải không? Nhưng tại sao cô không chặt cây Long Linh mà lại cố tình chém vào đầu rồng?"
Tôi thật sự không đoán được suy nghĩ của Vương Lỗi, nhưng anh ta hỏi như vậy đã làm Thạch Minh Thánh Hàm cứng họng. Chỉ thấy cô ta đỏ bừng hai má, nhất thời câm nín, khóe môi khẽ giật giật rồi đột nhiên hung dữ quát lên: "Đồ khốn, đến lúc này anh còn dám lừa tôi! Vậy mà còn nói yêu tôi, chắc chắn cũng là giả dối! Xem ra anh cũng giống bao gã đàn ông khác, chỉ ngon ngọt ngoài miệng mà thôi!"
Ngón đòn của hai người này thật thú vị, lúc trước rõ ràng là Vương Lỗi đã bắt thóp được Thạch Minh Thánh Hàm, nhưng giờ lời Thạch Minh Thánh Hàm nói lại vừa khéo tóm ngược lại anh ta.
"Không phải! Lỗi gia tôi thật lòng! Cô nghe tôi giải thích đã..." Vương Lỗi vội vàng vớt vát.
Nhưng như vậy là anh ta thua rồi! Còn chưa nói hết, Thạch Minh Thánh Hàm đã lần nữa giơ đao Trảm Long lên...
Tôi không thể để Thạch Minh Thánh Hàm tiếp tục chém đầu rồng được, đang định tiến tới ngăn cản cô ta thì Vương Lỗi quay về phía tôi nói trước: "Anh Cửu, cậu dẫn người đối phó với Câu Hồn, Đoạt Phách đi! Thạch Minh Thánh Hàm giao cho tôi! Cậu yên tâm, chỉ cần có Vương Lỗi ở đây, nhất định không để cô ấy hủy hoại long mạch Hoa Hạ! Tai nạn lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi!"
Nhìn dáng vẻ Vương Lỗi, có lẽ lần này anh ta sẽ ra tay thật. Tôi vội gật đầu đồng ý, đồng thời gọi mấy người Tử Long: "Tử Long, Lâm đại ca, hai người cùng tôi đi đối phó với Câu Hồn, Đoạt Phách! Cẩn thận đấy, bọn chúng rất tà ác, chỉ cần cầm chân bọn chúng thôi, tuyệt đối không được liều mạng!"
Tôi vừa dứt lời, mấy người bọn họ đồng loạt rút pháp khí ra, cùng tôi xông lên chỗ Câu Hồn, Đoạt Phách! Nhưng vừa mới bao vây đối phương thì tất cả đã cảm nhận được một hơi thở áp bách ập đến, cùng với đó là khí tức tử vong nồng nặc!
Ngay khi cảm nhận được hơi thở chết chóc đó, tôi vội vã nhìn lại phía sau. Nhưng dường như Tử Long rất quen thuộc với luồng khí đó, còn phản ứng nhanh hơn tôi!
Lúc phát hiện vẻ mặt anh ấy trầm xuống, tôi cũng nhìn thấy một bóng đen dịch chuyển tức thời vọt tới chỗ chúng tôi. Trong chớp nhoáng, bóng đen đó đã bay thẳng tới, tốc độ nhanh đến kinh người. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một giọng nói khản đặc vang lên: "Hay lắm, cuối cũng dụ được ba anh em các ngươi đến núi Côn Lôn này!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận