Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 239: Mộ tổ đẫm máu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tượng thần U Đô mà tộc Khương Quỷ Ba Thục cung phụng!
Tôi cũng giật mình không thôi. Trước đó tôi vẫn còn cho rằng lời ông lão chèo thuyền kể chỉ là lời đồn truyền miệng, nhưng không ngờ, bộ lạc thần bí kia thật sự đã tới nơi này!
Nói cách khác, châu báu ngọc ngà trong truyền thuyết cũng là thật!
Tôi sợ cậu ta nhìn nhầm, bèn quay sang hỏi lại: "Cậu không nhìn lầm chứ?"
"Không đâu anh Cửu, bình thường em thích đọc các ghi chép, truyền thuyết của Đạo môn, pho tượng này em đã được thấy ở trong một quyển nào rồi ấy, chính là tượng thần U Đô Thổ Bá. Thổ Bá chính là người cai quản U Đô đầu tiên, nhưng cũng là một Tà thần!" Cậu đệ tử Diệp gia đó nói rất chắc chắn: "Với lại, anh Cửu, anh nhìn chỗ lỗ hổng của dãy núi kìa! Vốn là một dãy núi hoàn chỉnh, nhưng giống như bị người khác cố ý chém một nhát. Ở trong phong thủy thì cái này là tối kỵ, nhưng trùng hợp là chỗ hổng này lại xuất hiện nguồn nước. Chẳng những không phá hỏng phong thủy dãy núi mà còn thay đổi kết cấu phong thủy nơi đây. Nhìn kĩ có thể phát hiện ra được phong thủy nơi đây có kết cấu là song long đoạt châu. Mai táng ở chỗ này có thể hấp thu linh khí của thiên địa, là nơi phong thủy cực tốt. Tên Vương Kiến Vĩ kia có thể phất lên chính là bởi vì được mộ tổ phù hộ đấy!"
Tôi thật sự rất giật mình, tên nhóc này không phải dạng vừa nha, ban nãy còn ra tay đánh Vương Kiệt, đúng là chính khí đầy người. Đệ tử Diệp gia không ít, nhưng toàn là hạng hời hợt tầm thường, không có nhân tài nào nổi trội.
Tên nhóc này có năng lực quan sát rất tốt, hơn nữa cũng tự học được không ít thứ, ngay cả lĩnh vực phong thủy cũng nghiên cứu qua. Tôi thì không hiểu phong thủy, vừa nãy còn chưa biết cách đột phá như thế nào. Hiện giờ có cậu nhóc này, đúng là đã cho tôi nhìn thấy ánh sáng hi vọng.
Tôi nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu tên gì?"
"Anh Cửu, em là Vương Kỳ Bằng, đệ tử của Tử Vân quan núi Tử Vân! Sau vì đạo quan xuống dốc, không còn khách hành hương, nên cũng không còn kế sinh nhai. Sư phụ để em xuống núi, lại vừa hay nghe được chiến tích anh dũng của anh, nên em đã chạy đến Diệp gia, chỉ muốn theo anh Cửu, làm chút chuyện cho Đạo môn!" Vương Kỳ Bằng lễ phép cúi đầu hành lễ với tôi.
"Khá lắm!" Tôi vui mừng gật đầu, "Tôi không phải anh hùng gì cả, nếu là cậu, gặp phải tình cảnh đó cũng sẽ quyết không lùi bước. Có cậu ở đây, tôi thấy an tâm hơn nhiều rồi! Đi cùng cậu, tôi còn có thể học được vài điều về thuật phong thủy nữa nha! Chờ tôi cứu được bạn tôi ra, tôi sẽ để cậu đi theo anh ta, anh ta mới là người am hiểu thuật phong thủy nhất!"
"Anh Cửu, anh đừng nói vậy, em không dám nhận đâu! Được anh Cửu coi trọng là trong lòng em đã cảm kích lắm rồi!" Vương Kỳ Bằng rất lễ phép, trưởng làng thấy chúng tôi vẫn còn đang nói chuyện, tưởng là chúng tôi phát hiện ra chuyện gì, bèn hớt hải hỏi: "Này chú em, có phải các cậu nhìn ra được thứ gì rồi phải không?"
Trưởng làng sợ, mà bà vợ của Vương Kiến Vĩ đứng sau lưng ông ta lại càng sợ hãi hơn.
Tôi lắc đầu, hỏi ông ta: "Trưởng làng, các ông cho tìm hết vùng này rồi hả? Đều không tìm được bọn họ ư?"
"Đúng vậy!" Trưởng làng đáp, "Trời vừa sáng là tôi đã cho người trong làng đi tìm. Tìm hết cả cái vùng này một lượt rồi mà vẫn không thấy bóng dáng họ đâu. Mà chúng tôi đều quen thuộc với vùng này, chỗ có thể giấu người thật sự rất ít. Họ có đến chừng mười người, thế mà cứ như biến mất vào trong không khí vậy, chẳng để lại manh mối gì."
Trong lòng tôi cũng bắt đầu thấy nặng nề hơn, tôi tin đạo hạnh của bác Diệp, cả tính cách nếu gặp phải nguy hiểm sẽ lựa chọn né tránh của bác ấy nữa. Trừ phi gặp phải tình huống cực kì nguy cấp, bác ấy mới không kịp để lại manh mối gì.
Tôi trầm tư một thoáng rồi hỏi: "Trưởng làng, ông có biết pho tượng được khắc trên vách núi này không?"
"Không biết!" Trưởng làng cười, "Theo lời của ông nội tôi kể lại thì pho tượng này cũng phải có đến mấy trăm năm lịch sử rồi. Nhưng chẳng có ai nhận ra pho tượng này là gì, nên người ở làng Phượng Hoàng chúng tôi cũng coi những pho tượng này thành tượng sơn thần, hàng năm đều cung phụng tế bái, cầu khấn sơn thần phù hộ cho bản làng chúng tôi mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt!"
Nghe lời nói của trưởng làng tôi có thể cảm giác được, bọn họ thật sự không biết tượng thần Thổ Bá này. Nói cách khác, trước khi người ở làng Phượng Hoàng này xuất hiện, tượng thần Thổ Bá cũng đã được tạc ở trên vách đá rồi.
Lại thêm những điều lúc trước Sư Tư Triết kể cho tôi nghe, tôi đã nghĩ ngay tới chuyện thiên sư Trương Đạo Lăng đến Ba Thục để trừ ma vệ đạo. Nhưng đó là chuyện xảy ra từ sau những năm cuối thời Đông Hán rồi, tính ra cũng phải đến hơn một ngàn năm lịch sử rồi còn gì.
Tôi có thể khẳng định một điều, tộc Khương Quỷ Ba Thục đã từng đến đây, nhưng tôi cũng không hề nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của Đạo giáo hay miếu chùa của đạo quan. Sau khi ra khỏi huyện Phong Đô, trong phạm vi của núi Phượng Hoàng này thực sự không hề thấy bất cứ thứ nào.
Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, nhất định năm đó giữa thiên sư Trương Đạo Lăng và tộc Khương Quỷ Ba Thục đã nảy sinh chuyện gì đó, chỉ là hiện giờ tôi vẫn còn chưa biết mà thôi.
Nghĩ vậy, tôi quay sang hỏi trưởng làng: "Trưởng làng, trước đây núi Phượng Hoàng của các ông có đạo quan hay chùa miếu gì không?"
"Trước đây thì có đấy!" Trưởng làng gật đầu, "Tôi nhớ thế hệ trước từng nói, thời cổ đại, trấn Long Hà có nhiều đạo quan lắm! Còn có cả một giáo phái rất lợi hại, tên là Ngũ Đấu Mễ giáo. Nhưng sau này người tin tưởng Đạo giáo càng ngày càng ít, đặc biệt là sau khi trải qua cuộc vận động Ngưu Quỷ Thần Xà (cách gọi châm biếm cho cách mạng văn hóa Trung Quốc), Ngũ Đấu Mễ giáo đã hoàn toàn biến mất!"
Ngũ Đấu Mễ giáo? Chính là giáo phái do thiên sư Trương Đạo Lăng sáng tạo ra, sau này đổi thành Thiên sư đạo. Chuyện này thì tôi cũng có biết, vậy xem ra mấy chuyện này có liên quan đến nhau. Chỉ cần là nơi Trương Thiên sư từng sinh sống, chắc chắn sẽ có đạo thuật mà ông ấy để lại.
Nếu như có thể tìm được, tôi có thể mượn thần uy của Thái Ất chân nhân, mở ra phong ấn của Địa ngục Cửu U, cứu lấy Vương Lỗi.
Sau khi đã lên kế hoạch sơ qua trong đầu rồi, tôi xem lại giờ giấc, mặt trời đang lúc gay gắt, có lẽ đã quá trưa. Dương khí lúc này là mạnh nhất, âm hồn và những thứ tà ma cũng phải kiêng kỵ, nên đây cũng là thời điểm ra tay tốt nhất.
Nhưng đây là sườn khuất nắng, không có ánh nắng chiếu tới, nên rất râm mát, ở lâu còn cảm giác hơi lành lạnh. Nhưng tôi phải nương ánh nắng mặt trời mới có thể ra tay được. Cũng vì vậy, tôi đã bảo hai đệ tử Diệp gia, "Hai người các cậu đứng ở phía ánh nắng có thể chiếu đến, dùng kính Càn Khôn phản xạ ánh mặt trời qua bên này!"
"Dạ vâng, anh Cửu!" Hai người đệ tử Diệp gia chạy đến nơi có ánh nắng, cầm kính Càn Khôn làm theo đúng lời tôi dặn.
Thế nhưng ánh nắng vừa phản xạ đến bên trên mộ tổ của Vương Kiến Vĩ thì ngôi mộ bỗng bốc ra khí đen ngùn ngụt, trông quỷ quái vô cùng. Đặc biệt là cái hố mà bác Diệp lúc trước đào, khí đen bốc lên lại càng đậm.
"Mộ tổ bốc khói xanh, đời sau thăng chức nhanh! Mộ tổ bốc khói đen, đời sau không còn con cháu!" Vương Kỳ Bằng sợ hãi kêu lên.
Nghe vậy, vợ của Vương Kiến Vĩ hốt hoảng quỳ xuống, không ngừng dập đầu về phía mộ tổ, giọng nghẹn ngào: "Các cụ ơi, Vương Kiến Vĩ là con cháu của các cụ, nhà họ Vương của các cụ giờ công thành danh toại, con cháu đầy đàn. Cụ không thể hại con cháu của nhà họ Vương được, cụ phải phù hộ cho nhà họ Vương chúng ta. Chúng con hàng năm đều sẽ đến thắp hương tế bái cho các cụ, các cụ cần gì con đều dâng lên hết!"
Bà Vương bị dọa cho bật khóc, nói được đến nửa sau thì giọng cũng đã run rẩy. Lúc này tôi mới nhìn xung quanh mộ tổ, cỏ dại mọc rất cao, chỗ đất sụp lở xung quanh ngôi mộ cũng chưa được sửa sang.
Nhìn thấy vậy, tôi hơi bực mình, hỏi: "Các bà bình thường có phải không hay đến tế bái mộ tổ không?"
Tôi vừa hỏi, vợ của Vương Kiến Vĩ mới từ từ đứng dậy, nhưng sắc mặt bị dọa cho trắng bệch, "Đạo trưởng, chồng tôi ngày thường bận làm ăn, làm gì có thời gian đâu?"
"Hỗn xược!" Nghe thấy bà ta đáp vậy, tôi tức giận quát lớn: "Mộ tổ phù hộ cho nhà họ Vương ăn nên làm ra. Mấy người thì được lắm, không đến thăm mộ tổ nhà mình, cũng không làm việc thiện. Rơi vào kết cục như hiện tại, là do các người đáng đời! Nếu như không phải do người của Diệp gia gặp chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không giúp các người!"
Vợ Vương Kiến Vĩ sợ hãi quỳ xuống đất, dập đầu với tôi không ngừng: "Đạo trưởng, cầu xin cậu cứu chồng tôi với, cậu cần bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cậu, chỉ cần cậu cứu chồng tôi thôi!"
"Nói thẳng, tôi thèm vào mấy đồng tiền bẩn của các người! Tôi cũng không muốn giúp loại người như mấy người, nhưng tôi là người tu đạo, không thể thấy chết mà không cứu!" Tôi cắn răng hậm hực.
Sau đó tôi nhìn về phía đệ tử Diệp gia, hô: "Đào!"
Đệ tử Diệp gia vâng lời, bao quanh lấy ngôi mộ, bắt đầu đào từ phía mộ tổ. Vừa mới bổ được vài cuốc, một người trong số đệ tử bỗng dừng lại, quay đầu nhìn tôi nói: "Anh Cửu, hình như ngôi mộ tổ này từng bị người khác đào hay sao ấy, đất rất bở, không giống như mộ được chôn lâu rồi!"
Thấy cậu ta nói vậy, tôi cũng ngó qua lớp bùn đất mà họ vừa đào lên. Quả nhiên như lời cậu ta nói, đất rất tơi xốp, hơn nữa còn có cỏ dại bị cuốc đứt nén ở bên dưới.
Như vậy có nghĩa là mộ tổ này đã từng bị người khác đào lên, chỉ là bị người khác lấp kĩ lại. Nhưng lúc nãy đến đây, việc tôi để ý đến đầu tiên là mộ tổ bị đào ra một cái hố, lúc đó còn tưởng là đám bác Diệp mới chỉ đào được cái hố đó xong thì xảy ra chuyện.
Nhưng tôi đã nhầm, mộ tổ này đã bị người khác giở trò rồi!
Tôi còn chưa định thần lại, đệ tử đào mộ lại kinh hãi hét lên: "Anh Cửu, có máu, ngôi mộ tổ này đang rỉ máu!"

Bình Luận

0 Thảo luận