Lão quỷ cười rất xảo quyệt, nhìn dáng vẻ của ông ta thì hẳn là ông ta nhận định bà lão và thằng bé kia có vấn đề. Chỉ có điều đến giờ ông ta vẫn dám khẳng định được hoàn toàn, nên mới bảo chúng tôi tùy cơ ứng biến.
Bàn bạc xong xuôi, chúng tôi bèn quay về miếu Hải Thần. Mới chưa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương thơm lừng, tôi đưa mắt nhìn quanh, trông thấy bên trên chiếc bàn vuông đã cho đặt một nồi canh cá.
Nguyên liệu hầm canh chính là những con cá hun khói treo trên bếp, ngoài ra còn có một vài loại hải sản khô khác, đầy cả một cái nồi to, chứ chẳng có tí rau dưa nào.
Ba người chúng tôi ngồi xuống ghế xong, bà lão bắt đầu khách sáo nói: "Chúng tôi chỉ có mấy thứ này, hi vọng mọi người đừng để bụng. Sáng mai hai bà cháu chúng tôi sẽ đi kiếm chút hải sản tươi sống, lên trên trấn đổi lấy chút thịt."
"Bà lão, bà khách sáo quá, chúng tôi cũng là người nhà quê, không khảnh ăn vậy đâu. Hơn nữa, chúng tôi quanh năm rong ruổi bên ngoài, bụng đói quen rồi. Có đồ ăn là chúng tôi đã cảm kích vô cùng rồi, không dám kén ăn đâu! Vậy để tôi nếm thử tay nghề của bà trước nhé!" Lão quỷ nói trêu một hồi rồi bắt đầu gắp một miếng cá.
Vốn dĩ tôi còn tưởng ông ta cho vào trong miệng, nhưng mới đưa đến bên mép thì miếng cá đã bị rơi xuống đất. Lão quỷ phản ứng rất nhanh, vội vàng nói câu xin lỗi rồi cúi đầu nhặt miếng cá dưới đất.
Tốc độ của ông ta rất nhanh nhưng không tránh thoát khỏi ánh mắt của tôi. Lúc ông ta cúi đầu nhặt miếng cá lên, tôi đã trông thấy ông ta lấy một chiếc kim bạc từ trong tay áo ra, sau khi kiểm tra nhanh chóng thì lại vội vã cất cây kim bạc đi.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong vài giây, e là ngay cả Lạc cũng không nhận ra được. Lão quỷ trước đây vẫn hay trà trộn vào trong giang hồ Đạo môn, nên không cần phải nghi ngờ kinh nghiệm sinh tồn của ông ta. Có lẽ cũng bởi vì tính tình cẩn thận và kinh nghiệm giang hồ phong phú mà ông ta vẫn có thể sống được đến bây giờ.
Lão quỷ nhặt miếng cá dưới đất để lên trên bàn, sau đó lại gắp một miếng cá khác, há to miệng ra rồi cho thẳng vào, vừa ăn vừa tán thưởng: "Tay nghề của bà lão đây khá lắm, đây chắc chắn là món cá ngon nhất mà tôi từng được ăn đấy!"
Lão quỷ bắt đầu ăn, chứng tỏ cá không có vấn đề. Thấy ông ta không buông đũa, tôi và Lạc cũng bắt đầu và cơm ăn. Tôi là người lớn lên ở khu vực Tây Nam, cách khá xa biển, nên chưa từng được ăn hải sản bao giờ.
Vốn dĩ tôi còn tưởng mình có thể ăn được, nào ngờ mới cắn một miếng mới phát hiện mùi cá quá tanh, thật sự là không thể nào nuốt xuống được, nên bất đắc dĩ chỉ đành nhìn họ ăn cơm, còn mình thì ăn một ít lương khô mang theo người.
Lão quỷ và người nuôi thi tên Lạc kia quả thật đã đói mềm rồi, nên ăn khá nhiều. Mà chắc lão quỷ cẩn thận quá thôi, chứ hai bà cháu kia cũng ăn không ít, một nồi hải sản khô gần như bị họ ăn hết sạch.
Ăn uống xong xuôi, hai bà cháu vội vàng rửa bát thu dọn. Lão quỷ thấy sắc trời đã không còn sớm nên để hai bà cháu đi nghỉ ngơi. Trong miếu Hải Thần chỉ có hai chiếc giường đá, Tử Long đã chiếm mất chiếc giường to rồi, nên tôi đành để hai bà cháu kia chịu khổ, chen nhau ngủ trên chiếc giường nhỏ.
Lúc mới đầu bà lão kiên quyết không chịu, muốn nhường giường cho chúng tôi, còn họ thì ra hang núi phía sau ngủ. Lão quỷ phải khuyên nhủ một hồi, hai bà cháu ấy mới chịu ngủ trên giường đá.
Lão quỷ phụ trách ở lại chăm sóc Tử Long, tôi và Lạc gác đêm ở bên ngoài. Tôi không rời khỏi miếu Hải Thần ngay lập tức sau khi xác định họ đã ngủ thiếp đi xong mới cùng Lạc đi ra khỏi thôn.
Vầng trăng tròn treo giữa bầu trời đêm, ánh trăng rất sáng, chiếu sáng toàn bộ bãi cát trắng. Tôi và Lạc ngồi bên bờ biển, đưa mắt nhìn về biển cả, Lạc châm một điếu thuốc rồi nói: "Sơ Cửu, mai là đêm trăng rằm rồi, cậu cảm thấy người của Linh tộc có xuất hiện không?"
"Có chứ!" Tôi đáp lại không một chút do dự. Thật ra thâm tâm tôi cũng không chắc chắn được như thế, nhưng chỉ có an ủi bản thân như thế thì trong lòng tôi mới dễ chịu hơn đôi chút.
"Ừ, tôi cũng tin là vậy!" Lạc cũng ngây ngô gật đầu.
Nói thật thì Lạc khó ở chung hơn so với A Cẩu trước đây, anh ta thuộc kiểu người mà nếu bạn không bắt chuyện thì anh ta tuyệt đối sẽ không chủ động tìm bạn để nói chuyện vậy. Cũng chỉ sau khi quen thân được mấy hôm nay thì anh ta mới nói nhiều hơn một chút.
Tôi bị lời anh ta nói chọc cười, cảm thấy anh ta không còn xa lạ như lúc trước nữa, nên tôi cũng nói luôn mối nghi hoặc trong lòng mình ra: "Lạc đại ca, anh thích Lý Tiêu Vũ đúng không?"
Nghe thấy tôi hỏi vậy, thân hình Lạc bất giác run lên một hồi, anh ta không dám nhìn thẳng tôi, chỉ nhìn đăm đăm về phía mặt biển đen kịt phía xa, cắn răng trầm giọng nói: "Sơ Cửu, đừng đùa loạn. Gia chủ là chủ nhân cả đời của tôi, cũng là người tôi tôn kính nhất. Tôi không hề có bất cứ suy nghĩ quá phận nào với cô ấy, cả đời chỉ muốn bảo vệ cô ấy chu toàn mà thôi."
Những lời Lạc nói rất chính trực, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào tôi. Sau đó, anh ta cũng lạnh lùng hẳn lên, lúc tôi tán gẫu, anh ta chỉ ậm ừ đáp vài tiếng qua loa chứ không nói nhiều thêm một chữ, thậm chí có vài chủ đề anh ta còn lựa chọn trầm mặc không trả lời luôn.
Tôi tự nói chuyện một mình cũng thấy nhạt nhẽo, nên dứt khoát nằm luôn trên bờ cát, nghe tiếng thủy triều lên, ngắm nhìn bầu trời sao. Sau đó chúng tôi không nói chuyện gì nữa, canh gác đến tận hừng đông cũng chẳng thấy có chuyện gì xảy ra.
Bà lão kia tỉnh dậy còn sớm hơn chúng tôi, mới sớm tinh mơ đã làm xong đồ ăn sáng cho chúng tôi. Nhà bà ta không có gạo, chỉ có ít ngô vụn, nên bà ta vẫn dùng cá hun khói để làm cho chúng tôi một bát cháo hải sản.
Tôi chẳng có khẩu vị gì, lại không ăn quen hải sản kiểu này nên vẫn chỉ ăn lương khô mang theo. Mà hôm nay là ngày quan trọng nhất, sau khi ăn uống xong xuôi, lão quỷ bắt đầu đi ra ngoài chuẩn bị cho việc ra biển.
Thôn Trường Thọ có một vài chiếc thuyền đánh cá cũ nát, tuy không có gì đáng ngại nhưng không thể đi xa được. Lão quỷ lên trên trấn, có lẽ là muốn tìm một nhà đò đưa chúng tôi ra biển. Lạc cũng không nhàn rỗi, lúc này anh ta đang giám sát tình hình xung quanh đảo Trường Thọ, đồng thời liên hệ Lý Tiêu Vũ.
Lý Tiêu Vũ xuất phát trước bọn tôi, với trí thông minh của cô ta, nhất định có thể tìm được đến nơi này. Thế nhưng đến giờ cô ta vẫn chưa xuất hiện, tôi e là cô ta đã xảy ra chuyện. Điều tôi lo lắng nhất hiện tại chính là chủ nhân của Câu Hồn Đoạt Phách cũng sẽ âm thầm bám theo.
Kẻ áo đen kia đương nhiên không hi vọng Tử Long xảy ra chuyện, bởi vì hắn còn phải dựa vào Tử Long để mở phong ấn địa ngục Cửu U. Chỉ khi thả Minh Vương ra, hắn mới có cơ hội nuốt chửng Minh Vương.
Cho nên, nhất định hắn sẽ đến ngăn cản chúng tôi. Chỉ có điều đến bây giờ bọn hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi sợ Lý Tiêu Vũ sẽ gặp phải họ. Nếu như cô ta rơi vào trong tay họ, thì ngay cả cơ hội để đánh trả cũng sẽ không có.
Còn cả người phụ nữ gửi thư cho tôi nói Thạch Minh Thánh Hàm vẫn còn sống nữa, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể xác định cô ta là địch hay là bạn. Nói chung, những người xuất hiện bên cạnh chúng tôi hiện giờ chắc chắn không phải hạng người tầm thường.
Cả ngày tôi đều bảo vệ Tử Long, thâm tâm cũng thấy phiền muộn không sao tả xiết. Cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể đợi buổi tối đến. Đêm này là đêm trăng rằm, phải xem xem người của Linh tộc có xuất hiện hay không rồi.
Quá trưa, hai bà cháu kia đã đi bắt cá. Nước biển khá nông, nhưng hải sản vẫn khá dồi dào, coi như đi dọc bãi biển hay ven bờ cũng có thể tìm được không ít hải sản tươi sống.
Tôi ở trong miếu một mình buồn chán nên chạy thử ra biển xem họ bắt cá. Lúc tôi ra đến nơi thì trông thấy hai bà cháu họ đang dùng lưới đánh cá quây quanh một khe hẹp, có vẻ bắt được không ít hải sản tươi ngon.
Thằng bé kia lội xuống biển, bên hông còn cột một chiếc giỏ trúc, giờ đã đựng được hơn một nửa. Lúc mới đầu tôi rất tò mò, nhìn một lúc sau mới phát hiện thằng bé kia đang mặc nguyên quần áo mà xuống nước.
Quần áo của nó đã ướt nhẹp hoàn toàn, vải dính sát lên trên người, liếc mắt cũng có thể trông thấy xương sườn hai bên hông, đúng là gầy như que củi.
Tôi nhìn một lúc rồi hỏi: "Anh bạn nhỏ, sao em không cởi quần áo ra?"
Thằng bé ngẩng đầu nhìn tôi một thoáng, ánh mắt bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, hệt một vũng nước đọng. Đúng lúc ấy thì bà lão đỡ lời: "Cháu tôi bị bệnh ngoài da, không thể để mặt trời chiếu vào được, nên không thể cởi quần áo."
Nghe thấy bà lão giải thích như vậy, tôi lập tức nói câu xin lỗi, sau đó xem thêm một lúc rồi trở về miếu Hải Thần. Lúc tôi trở về, lão quỷ và Lạc vẫn chưa về.
Khoảng chừng mười phút sau, bà lão và thằng bé mới quay về miếu với giỏ cá đầy ắp. Vốn dĩ bà lão muốn lấy hải sản tươi sống này để đổi thịt cho chúng tôi ăn, nhưng thâm tâm tôi áy náy, nên đành ngăn họ lại không cho họ đi.
Bà lão không cố chấp bằng tôi, nên cuối cùng cũng phải từ bỏ ý định lên trấn đổi cá lấy thịt. Nhưng bà ta nghĩ tôi không ăn quen hải sản, nên dẫn theo đứa cháu đi lên đảo tìm giúp tôi chút rau xanh.
Tôi thật sự không thể nào từ chối được tấm thịnh tình của bà ta, nên chỉ có thể nói lời cảm tạ. Sau khi họ ra ngoài không lâu, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Thằng bé kia hình như vẫn chưa thay quần áo, vẫn còn mặc bộ quần áo sau khi bắt cá trở về. Bộ quần áo đó đã ướt nhẹp từ lâu, cơ thể nó lại yếu ớt, tôi lo lắng thằng bé sẽ bị ốm, nên vội vã cầm một chiếc áo khoác của mình đuổi theo hai bà cháu. Tôi chạy ra khỏi thôn, đúng lúc trông thấy hai bà cháu họ đang đi vào bên trong đống đá vụn bên bờ biển.
Tiếng sóng biển rất lớn, tôi gọi mấy tiếng mà họ không nghe thấy. Bất đắc dĩ tôi đành vội vã đuổi theo. Ngay khi đuổi đến chỗ đống đá vụn, tôi bỗng trông thấy thằng bé kia đang thay quần áo.
Bộ quần áo đó hình như là họ âm thầm mang ra ngoài, bởi vì tôi nhớ rất rõ rằng lúc họ đi chỉ cầm theo một chiếc giỏ trúc, chứ chẳng cầm thêm thứ gì khác.
Tôi sinh nghi, quyết định không gọi họ nữa mà lặng lẽ trốn ở sau lưng tảng đá quan sát tình hình. Thằng bé đưa lưng về phía tôi, sau khi nó cởi quần áo xong, tôi suýt giật nảy mình, không kìm được phải hít vào một hơi vì kinh hãi.
Bởi vì làn da trên người thằng bé trông giống hệt vỏ của một cái cây khô héo, chứ chẳng giống thân thể của một đứa trẻ chút nào. Đây rốt cuộc là bệnh ngoài da gì, có thể khiến cho thân thể thằng bé già nua như thế? Tôi nhìn mà lòng ê ẩm, chỉ cảm thấy thằng bé này đáng thương vô cùng.
Ngay khi tôi đang sầu muộn vì thằng bé, đúng lúc này nó lại đột ngột quay người sang, khiến tôi trông được làn da trên lồng ngực của nó. Ngay sau đó, thứ trên lồng ngực của nó khiến cả người tôi như hóa đá ngay tại chỗ, tim cũng ngừng đập, bần thần cả nửa ngày mà không hồi hồn về lại được...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận