Cóc trấn áp quan tài?!
Nghe Vương Kỳ Bằng nói vậy tôi cũng giật mình. Nhưng khi thấy hai con cóc không di chuyển, tôi mới hỏi: "Kỳ Bằng, cóc trấn áp quan tài là gì?"
Vương Kỳ Bằng hít sâu một hơi, bình tĩnh giải thích: "Anh Cửu, hầu hết khi chôn cất mồ mả đều chú ý đến điểm huyệt phong thủy. Từ long huyệt để làm lăng mộ hoàng đế đến những mộ huyệt cho người bình thường. Những vị trí huyệt mộ có phong thủy tốt thì có thể thu hút động vật. Bọn chúng ở lại trên huyệt mộ nhằm trộm long tráo phụng. Sau một thời gian dài, khi chúng đã hấp thụ phong thủy trong mộ huyệt thì có thể thành tinh hóa linh! Nhưng cóc thì khác, chúng không hấp thụ phong thủy trong huyệt. Con cóc là độc vật, cũng là tà vật, chúng chỉ trấn áp phong thủy trong huyệt. Theo thời gian, huyệt Phong Thủy sẽ biến thành huyệt ác, những người bị chôn trong đó cho dù không biến thành cương thi thì cũng trở thành tà ma! Anh Cửu, anh còn nhớ không?"
Vương Kỳ Bằng nói đến đây thì hỏi ngược lại tôi. Tôi nhìn anh ta, ra hiệu anh ta nói tiếp.
Vương Kỳ Bằng gật đầu, tiếp tục nói: "Vợ của Vương Kiến Vĩ đã nói, lúc trước Vương Kiến Vĩ mời một cao nhân đến xem qua cho. Nhưng sau khi cao nhân đó điểm huyệt thì mắt bị mù, không bao lâu sau thì phát điên! Vừa nãy chúng ta đào ngôi mộ tổ này cũng không thấy trong đó có cóc. Chắc là trong ngôi mộ tổ này có lối thông. Chúng chạy qua lối đó, vào trong mộ trấn áp quan tài, ngăn chúng ta đào quan tài lên! Điều này cho thấy thứ trong quan tài đã trở thành một mối đe dọa thực sự rồi. Lý do tại sao người cao nhân đó bị mù và phát điên, chắc là do điểm trúng huyệt Thiềm Thừ (cóc)!"
"Anh Cửu, anh xem phong thủy bên trên, cả một dãy núi hoàn chỉnh là vậy, thế mà lại bị khuyết mất một mảnh ở phía trên. Ngôi mộ cổ này nằm ngay dưới khoảng trống, cũng chính là vị trí mà song long hí châu nhả ra khí rồng, vốn là huyệt báu phong thủy tuyệt vời. Nhưng con cóc có thể nuốt linh khí của trời đất. Sau khi cắn nuốt long khí, phong thủy sẽ thay đổi, trở thành đất dữ! Chẳng trách Vương Kiến Vĩ đột nhiên xuống dốc nhanh như vậy, thì ra chính là vì lý do này! Càng để lâu, nhà họ Vương chắc chắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không chết thì cũng điên!"
Phong thủy thật sự rất đáng sợ, tiếc là tôi không rành cho lắm. Sau khi nghe những lời này của Vương Kỳ Bằng, tôi đã rất giật mình.
Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc, vội hỏi tiếp: "Nhưng Kỳ Bằng, bọn bác Diệp đi đâu rồi? Nơi này không có chỗ nào để giấu người, ngoại trừ con suối ở bên cạnh. Trưởng thôn bọn họ đã đưa người đến tìm qua, bọn họ rất quen thuộc với nơi này, không thể nào không tìm thấy người."
"Anh Cửu, tôi cũng không rõ. Phong thủy ở nơi này quá kì lạ, có cái tôi còn chưa từng nghe qua. Tôi chỉ biết khi có cóc trấn áp quan tài, chúng sẽ nuốt chửng khí vận của phong thủy, thậm chí còn hại người!" Vương Kỳ Bằng cũng bất lực lắc đầu, dường như đang tự trách bản thân học hành chưa tới nơi tới chốn.
Trong lòng tôi lúc này có chút bùi ngùi. Nếu Lỗi gia ở đây, với bản lĩnh về phong thủy của anh ấy, e là đã sớm nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.
"Nhưng mà anh Cửu, nhóm bác Diệp biến mất rất có khả năng liên quan đến cặp cóc này. Cóc xuất hiện ở đây thì chắc là có lối thông, có khi nào bọn họ đang ở..." Vương Kỳ Bằng đột nhiên nhắc nhở tôi, tôi lập tức có quyết định, nói: "Dùng dây thừng đỏ dệt lưới, bắt cặp cóc này trước đã. Không thể đợi trời tối, nếu không sẽ dễ có chuyện xảy ra!"
Nghe theo lời sắp xếp của tôi, các đệ tử nhà họ Diệp nhanh chóng lấy ra dây thừng đỏ trên người họ, đem tất cả kéo thẳng ra rồi bắt đầu đan chéo các sợi dây lại với nhau rồi thắt nút. Trong vòng chưa đầy năm phút, họ đã đan thành một tấm lưới màu đỏ.
Tấm lưới màu đỏ này có kích thước vừa bằng ngôi mộ, có thể miễn cưỡng bao phủ ngôi mộ này.
"Mọi người cẩn thận, con cóc này rất quái lạ. Các cậu cố gắng chặn kín huyệt mộ là được, để tôi dụ cóc nhảy lên!"
"Vâng, anh Cửu!"
Sau khi sắp xếp xong, những người này đã phủ tấm lưới đỏ lên đỉnh phần mộ, vừa vặn che kín hết cả ngôi mộ.
Cặp cóc này có vẻ như thật sự có linh tính. Khi tấm lưới đỏ vừa được phủ lên, chúng trở nên lo lắng bất an, không ngừng kêu. Tiếng kêu rất gấp gáp, khiến người nghe cảm thấy da đầu tê dại.
Tôi bảo bọn họ bình tĩnh, đừng hoảng sợ. Sau đó, tôi lấy ra một nắm tiền Ngũ Đế, tổng cộng là bảy đồng. Sau khi nhắm chuẩn con cóc thì tôi thẳng tay ném qua.
Bảy đồng tiền Ngũ Đế của tôi không trúng người cóc, chỉ rơi bên cạnh chúng. Tôi không dám tùy tiện đến gần con cóc này, nhất là khi tôi nhìn thấy cơ thể đỏ tươi của chúng, tôi biết nó chắc chắn là cực độc.
Ngay cả bọn bác Diệp cũng gặp chuyện, tôi nhất định phải cẩn thận đối phó với chúng, vì vậy tôi đã chọn sử dụng phương pháp này.
"Khặc khặc... khặc khặc..."
Lúc này, cặp cóc trông rất khó chịu, chúng cứ kêu liên tục khiến người nghe buồn bực trong lòng. Tôi vội vàng chắp hai tay vào nhau, đánh thủ ấn rồi chỉ thẳng về phía con cóc, tiền Ngũ Đế rơi xung quanh con cóc lập tức dựng thẳng lên theo lệnh của tôi, vừa hay vây quanh cặp cóc.
Tôi sử dụng tiền Ngũ Đế tạo thành một trận pháp nhỏ để bao vây chúng. Sau khi chúng bị nhốt trong trận pháp, tôi lập tức lấy gương càn khôn ra, cắn rách đầu ngón tay lấy máu để vẽ bùa trấn tà lên mặt gương càn khôn!
Vào lúc này, ánh sáng mặt trời vẫn bị che mất. Không thể mượn ánh sáng mặt trời, tôi lấy bùa ra, vẩy tay một cái, lá bùa lập tức bùng cháy.
Ánh lửa từ lá bùa bốc cháy ngay lập tức rọi sáng gương càn khôn! Bùa trấn tà trên gương càn khôn tỏa ra một ánh sáng vàng mờ nhạt, tôi vội vàng nhắm vào cặp cóc bị nhốt trong trận pháp.
Ngay khi ánh sáng của lá bùa chiếu đến, cặp cóc ngay lập tức kêu lên, âm thanh rên rỉ vô cùng thảm thiết. Đặc biệt là cơ thể của chúng đang bắt đầu bị thiêu đốt bởi ánh sáng của bùa chú, không ngừng phát ra những tiếng xì xì.
Trên cơ thể của chúng cũng bốc ra khí đen. Ngay sau đó, cặp cóc lại kêu một tiếng đầy đau đớn rồi nhảy vọt lên. Khi chúng nhảy lên thì vừa hay chạm vào tấm lưới kết bằng dây đỏ.
Chúng vừa chạm vào lưới đỏ thì co giật đùng đùng giống như chạm phải lưới điện, chúng kêu thảm thiết, lại sắp nhảy lại xuống hố.
Tôi thấy vậy lập tức quát lên: "Thu lưới!"
Đệ tử nhà họ Diệp cầm lưới đỏ ở phía bên kia lập tức nhảy xuống huyệt mộ, đồng thời nâng lưới đỏ lên, vừa vặn kẹp cặp cóc vào trong lưới.
Các đệ tử nhà họ Diệp đứng ở đầu kia của ngôi mộ cũng phối hợp rất tốt. Sau khi nhảy xuống huyệt mộ, họ nhanh chóng nhảy đến vị trí của đối phương, khiến tấm lướt đan chéo vào nhau, cuốn cặp cóc vào trong lưới đỏ.
"Khá lắm, phối hợp rất tốt! Ra ngoài rèn luyện một phen có tác dụng hơn các cậu khổ tu nửa năm!" Trong lòng tôi vẫn rất hài lòng khi thấy trình độ của họ.
"Anh Cửu quá khen rồi!" Nghe tôi khen ngợi, các đệ tử nhà họ Diệp trong mộ cũng mỉm cười ngượng ngùng. Nhưng khi tôi định gọi họ thì đột nhiên thấy cặp cóc trong lưới đang giãy giụa dữ dội.
Hơn nữa, những cục mụn trên lưng chúng dường như sắp vỡ tung.
"Mau tránh ra!" Tôi giật mình khi thấy sự thay đổi của cặp cóc, ngay lập tức gọi bọn họ. Khi nghe tôi gọi, bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng. Tôi vội vàng tóm lấy hai đệ tử đứng cạnh mộ kéo mạnh họ ra phía sau.
Gần như chỉ trong chớp mắt, cặp cóc trong lưới đột nhiên nổ tung. Không phải thật sự nổ tung, mà là những cục mụn trên lưng của chúng nổ tung. Vô số huyết tương bắn tung tóe ra xung quanh.
Các đệ tử trong huyệt mộ không tránh kịp đều bị bắn trúng. Chỉ có Vương Kỳ Bằng nhanh nhẹn nhảy lên tránh được! Các đệ tử của nhà họ Diệp đứng cạnh mộ cũng phản ứng có hơi chậm. Ngoại trừ hai người tôi kéo ra, những người còn lại đều bị huyết tương từ mụn trên lưng con cóc bắn trúng.
Khi bọn họ nhảy ra xa tránh thì để rơi tấm lưới xuống đất. Con cóc to hơn đã chui được ra khỏi lưới, nó kêu lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi huyệt mộ!
Tôi thấy con còn lại cũng muốn thoát ra, ngay lập tức ném qua hai lá bùa, đốt cháy lưới đỏ. Cùng với tiếng lách tách, con cóc còn lại trong lưới đã bị đốt cháy.
Tôi thấy con kia đã trốn thoát thì cầm lấy thước Trấn Hồn đuổi theo. Mặc dù nó phồng to như quả bóng, nhưng nhảy rất nhanh, một bước nhảy mà xa đến vài mét.
Tốc độ của tôi cũng không chậm, chẳng mấy chốc đã sắp bắt kịp nó. Nhưng ai ngờ lúc này nó đã nhảy đến mép con suối, quay đầu nhìn tôi một cái đầy dữ tợn rồi nhảy xuống suối.
Khi tôi đuổi đến bên dòng suối thì chỉ có thể nhìn thấy mặt nước đang chảy cuồn cuộn, còn bóng dáng con cóc thì không thấy đâu nữa!
"Chết tiệt! Rốt cuộc vẫn để nó chạy thoát mất!" Tôi giận dữ chửi thề, nhưng nhớ đến những đệ tử nhà họ Diệp nên vội vàng chạy về.
Khi tôi quay trở lại, lưới đã bị đốt xong, con cóc bên trong cũng bị cháy rụi, nhưng mụn trên lưng nó vẫn đang rỉ máu.
Tôi thấy họ vẫn còn đang lau huyết tương trên cơ thể và khuôn mặt, hỏi: "Thế nào rồi? Không sao chứ?"
"Anh Cửu, tôi không... không..." Đệ tử nhà họ Diệp mỉm cười, nhưng còn chưa nói xong, sắc mặt đột nhiên đen sì. Cậu ta trợn trừng mắt, cứ thế ngã xuống đất, miệng thì không ngừng sùi bọt mép, cơ thể co giật dữ dội, trông vô cùng đau đớn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận