Cà Lăm là người của Long Dương, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại xông ra giúp đỡ chúng tôi!
Vừa nghe được tiếng của anh ấy, chúng tôi vội vàng quay người nhìn lại. Tôi thấy ngay được anh ấy với cái thân hình to con của mình đang lao đến chỗ chúng tôi.
Mà người đi cùng anh ấy là Diệp Chu Tinh. Tên đệ tử Vu giáo kia đang định cản bọn họ lại, thế nhưng đã bị Cà Lăm vặn gãy cổ.
Sau khi xông vào cái lồng chắn, Cà Lăm cười hì hì, nói: "Xin... xin lỗi... nhiều. Là do... Long Dương ngăn cản... ngăn cản tôi. Nếu... không phải như vậy... tôi... tôi đã sớm... đến... đến rồi! Cái tên... khốn kiếp đó tham... sống sợ chết, không... không dám đến... cứu!"
Nghe anh ấy nói quả thật rất mệt, thế nhưng anh ấy có thể đến giúp đỡ vào lúc này thì tôi đã rất cảm kích. Tôi cười nói: "Cà Lăm, tôi thay mặt Đạo môn cảm ơn anh!"
"Anh... Anh bạn, nói... nói gì vậy, đây... đây là... điều tôi... nên làm. Tôi... tôi cũng là người... tu đạo!" Cà Lăm gãi đầu, nở nụ cười hồn hậu.
"Tử Long!" Mà lúc này, Diệp Chu Tinh cũng đã đỡ Tử Long lên, không biết nên nói gì đành chỉ gọi tên anh ấy. Thế nhưng đôi mắt của cô ta đã đỏ hoe, tôi cảm nhận được rất rõ rằng cô ta thực sự quan tâm Tử Long.
Tử Long khẽ lắc đầu, cười đáp: "Tôi không sao!"
"Ừm." Diệp Chu Tinh mím môi, tiếp đó nhìn về phía tôi, cắn răng nói: "Lý Sơ Cửu, không phải bọn tôi không muốn giúp đỡ, là do Long Dương vẫn luôn dùng thân phận bắt ép bọn tôi. Xin lỗi!"
Lúc Diệp Chu Tinh nói ra lời xin lỗi, tôi chợt ngẩn ra, người lạnh lùng kiêu ngạo như cô ta mà cũng nói lời xin lỗi.
Tôi cười lắc đầu, đáp: "Diệp Chu Tinh, không cần nói xin lỗi, chúng ta là một phe mà! Đúng rồi, Y Y và thằng bé Hoàng đâu rồi?"
"Cậu không cần phải lo cho hai người họ, vốn dĩ Long Dương lấy bọn họ để uy hiếp bọn tôi, thế nhưng lúc nãy Cà Lăm đã đánh nhau với anh ta, anh ta bỏ chạy rồi. Tôi nhờ bác Diệp dẫn hai người họ đi trước, cũng để bác ấy đi báo tin cho người của nhà họ Diệp đến đây giúp đỡ!" Diệp Chu Tinh trả lời.
"Được, như vậy là tốt rồi!" Tôi rất khâm phục Diệp Chu Tinh, cho dù đã đến thời điểm sống còn nhưng cô ta vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh.
Để bác Diệp đi gọi cứu viện đến, mang cho chúng tôi hy vọng cuối cùng. Chỉ cần chúng tôi có thể kéo dài thời gian thì vẫn còn cơ hội sống sót. Thế nhưng khoảng cách thực sự quá xa, không biết chúng tôi có thể cầm cự được đến lúc đó hay không.
Tôi liếc mắt nhìn đám trẻ mà người dân làng bỏ lại, cha mẹ bọn nhỏ đã chết vì chúng tôi, cho dù thế nào thì chúng tôi cũng phải dốc hết sức bảo vệ bọn nhỏ.
Ý thức được điều này, tôi nhìn sang Diệp Chu Tinh, nói: "Diệp Chu Tinh, lát nữa chị bảo vệ những đứa bé kia! Cha mẹ bọn chúng đã chết để bảo vệ bọn tôi, nếu đến lúc thực sự không thể làm gì được nữa, bọn tôi sẽ ở lại cản địch, chị hãy dẫn bọn nhỏ chạy đi!"
Diệp Chu Tinh không phải Lâm Y Y, Lâm Y Y rất cảm tính, nếu đổi lại là cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không đi mà đòi ở lại với chúng tôi.
Diệp Chu Tinh do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, tôi nhất định sẽ làm hết sức!"
"Tốt lắm, đều đến cả rồi! Tiếc là ít người quá, nếu có nhiều người hơn thì mới càng thú vị chứ!" Nhìn thấy có người đến giúp chúng tôi, Quỷ Vương cười lạnh, nói: "Nếu đã đến thì ở lại đây hết đi!"
Tôi thấy lão lại định ra tay nên nói ngay với Cà Lăm: "Cà Lăm, Quỷ Vương chính là người khống chế tà thuật. Nếu có thể giết lão thì cái lồng chắn tà thuật này sẽ bị phá vỡ!"
Cà Lăm nhìn về phía Quỷ Vương, nhướng mày cười nói: "Được... Được, anh... anh bạn, cứ giao... lão cho... cho tôi. Xem... xem tôi... đây!"
Giọng Cà Lăm vừa dứt, tôi đã thấy thân thể của anh ấy run rẩy mạnh một cái, sau đó anh ấy gào lên một tiếng như thú dữ xông ra khỏi lồng, khiến người ta cũng bị kích thích, sục sôi theo.
Hai tay của anh ấy cũng đột nhiên run lên, chỉ trong phút chốc, tôi nhìn thấy trên cánh tay của anh ấy từ từ xuất hiện những hoa văn kỳ quái.
Hoa văn kia giống như nổi lên từ dưới da của anh ấy vậy, hơn nữa còn có màu đỏ như máu. Chỉ trong chớp mắt, hoa văn hoàn toàn hiện lên, gần như phủ kín cánh tay của anh ấy!
Cánh tay xăm hình bình thường và cánh tay Kỳ Lân của anh ấy hoàn toàn là hai kiểu khác nhau. Bởi vì trên hình xăm của anh ấy là màu đỏ như máu rất quỷ dị.
Đợi đến lúc hoa văn trên cánh tay anh ấy hiện ra hết, tôi mới nhìn rõ hình dạng của hoa văn, đó là hai con Kỳ Lân trông rất mạnh mẽ. Hoa văn kéo dài từ cánh tay đến tận cổ tay, nhìn rất sinh động và chân thực, trông y như thật.
Sau khi hình xăm Kỳ Lân xuất hiện, khí thế toát ra từ người Cà Lăm thay đổi hoàn toàn. Trông anh ấy như một Chiến thần, khiến người ta không dám tới gần.
"Nghề xăm âm dương gần như đã sắp thất truyền, hơn nữa người theo được đều có mệnh cách rất cứng! Nếu không, tuyệt đối không thể sử dụng sức mạnh Kỳ Lân trong người mình!" Nhìn thấy sự thay đổi của Cà Lăm, Mạnh Doanh không khỏi tán thưởng.
Cà Lăm quay đầu cười ngại ngùng với chúng tôi, sau đó đột nhiên lao về phía Quỷ Vương. Vốn dĩ Quỷ Vương còn định sử dụng tà thuật một lần nữa, nhưng sau khi nhìn thấy Cà Lăm lao về phía mình, lão lập tức thay đổi kế hoạch. Lão cắn rách đầu ngón tay mình rồi chấm máu lên con rối vải được đặt trên pháp đàn. Thần chú vừa vang lên, con rối vải như sống lại, nhảy dựng lên, đứng trên pháp đàn.
Mà cùng lúc đó, tôi nhìn thấy phía sau Quỷ Vương có hai người đàn ông bước ra. Hai người này có thân hình vạm vỡ, cao khoảng một mét chín.
Nhưng làn da của hai người họ trắng bệch rất đáng sợ, ánh mắt không có thần thái. Vừa nhìn thấy rõ dáng dấp của bọn họ, tôi lập tức hiểu ra, bọn họ không phải người sống, mà là thi thể!
Tôi đang quan sát thì Quỷ Vương đột nhiên đứng lên, cầm hai cây ngân châm màu đen đâm mạnh vào huyệt Thái Dương của hai người đàn ông đấy.
Tiếp đó, lão ngồi xuống, cũng đâm cây ngân châm đó vào trong đầu của con rối vải. Ngay sau đấy, tôi thấy ngón tay của lão vung vẩy, con rối vải liền di chuyển.
Mà hai thi thể kia cũng đột nhiên lao về phía Cà Lăm. Dáng người của bọn họ quá vạm vỡ, lúc cả hai chạy mà tôi có cảm giác mặt đất cũng chấn động theo.
Cà Lăm chỉ cao một mét năm, đứng trước mặt bọn họ như một đứa bé đứng trước mặt người lớn.
"Hú!" Cà Lăm gào lên một tiếng như mãnh thú, khí thế của anh ấy không thua bọn họ chút nào.
"Cái này hình như là thuật giáng đầu của Vu giáo?" Mạnh Doanh nhìn thấy con rối vải điều khiển thi thể, trong giọng nói cũng mang theo sự nghi hoặc: "Tôi chưa thấy thuật giáng đầu bao giờ, chỉ biết nó cũng dùng con rối vải để điều khiển người sống. Không ngờ thực lực của tên Quỷ Vương này lại mạnh như vậy, có thể dùng thuật giáng đầu để điều khiển thi thể!"
Bây giờ ba người chúng tôi đều đang bị thương nặng, trong thời gian ngắn chắc chắn không đủ sức chiến đấu. Nhân lúc Cà Lăm kéo dài thời gian, tôi bèn nói với bọn họ: "Tử Long, anh Mạnh, cả hai mau tranh thủ điều tức đi, lát còn phải chiến đấu nữa! Cho dù ra sao cũng nhất định phải kéo được đến giờ phút cuối cùng!"
"Ừ!" Tử Long và Mạnh Doanh gật đầu, hai người ngồi xuống điều tức.
Mà cùng lúc đó, Cà Lăm cũng đã ra tay. Anh ấy nhảy dựng lên, hai tay đấm thẳng về phía hai cái xác. Cà Lăm vừa ra quyền, hai cái xác đã linh hoạt giơ hai tay che trước ngực.
Hai tiếng đập nặng nề vang lên, hai cái xác có dáng người vạm vỡ đã bị đập cho lui về sau vài bước.
Thế nhưng đó chỉ là hai cái xác, bởi vậy chúng không hề biết đau. Sau khi đứng vững lại, bọn chúng lại nhào về phía Cà Lăm, không ngừng tấn công anh ấy. Cà Lăm cũng không hề lùi bước, đánh trực diện với bọn chúng.
Tôi biết sức mạnh của hai cái xác không biết đau đớn lớn đến mức nào, nhưng Cà Lăm lại không hề bị rơi vào thế yếu, trái lại còn ép cho hai cái xác phải không ngừng lùi về phía Quỷ Vương.
Quả nhiên sức mạnh khi Cà Lăm sử dụng cánh tay Kỳ Lân rất khủng khiếp!
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Cà Lăm đã đánh với hai cái xác đến mười mấy hiệp. Tiếng va chạm nặng nề phát ra khiến người nghe cũng phải khiếp đảm.
Nếu đổi thành mấy người chúng tôi, e là hai tay đã bị đứt mất từ lâu.
Tuy rằng Cà Lăm rất mạnh, thế nhưng thể lực của anh ấy sẽ nhanh chóng giảm xuống. Hai cái xác không sợ đau, cũng không biết mệt mỏi. Đợi đến lúc thể lực của Cà Lăm tiêu hao hết thì sẽ không còn ai kéo dài thời gian cho chúng tôi được nữa, đến lúc đó kết cục vẫn chỉ như vậy, tất cả chúng tôi đều phải chết trong cái lồng chắn này.
Mà ngay vào lúc tôi đang trầm tư nghĩ cách, một giọng nói đột nhiên vọng đến từ bốn phương tám hướng: "Lý Sơ Cửu, Triệu Tử Long, các ngươi là rồng phượng trong loài người! Tuyệt đối không thể bị phương pháp tu đạo của Đạo môn ràng buộc, cái đó chỉ có thể giết quỷ trừ tà, không thể tạo ra công kích thực chất. Đạo thuật chân chính không chỉ có thể giết quỷ trừ tà, càng có thể trấn áp non sông, nghịch chuyển càn khôn! Quỷ Vương của Vu giáo lợi hại như vậy là vì lão biết lợi dụng âm khí và tà khí để hình thành công kích mạnh mẽ. Thứ lão tu luyện là tà thuật, thứ lão mượn là âm khí và tà khí! Đổi cách suy nghĩ để tỉnh ngộ đi, các ngươi là đạo sĩ, thứ các ngươi tu luyện là gì?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận