Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 231: Vương Lỗi báo mộng

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Gia tộc Đạo môn trỗi dậy chỉ trong một đêm?
Trong lòng tôi khá bất ngờ khi nghe chuyện này. Theo tôi biết, để thành lập một gia tộc Đạo môn không chỉ phải có cao nhân trấn giữ, mà còn phải có nguồn tài chính mạnh mẽ.
Chi tiêu của gia tộc Đạo môn là một khoản chi phí rất lớn, chỉ riêng lượng pháp khí mà các môn đệ dùng để tu luyện hàng ngày đã rất tốn kém. Người bình thường không thể nào kham được.
Tôi ngây ra một lúc rồi mới hỏi: "Diệp Đường, rốt cuộc gia tộc đó là thế nào?"
Diệp Đường bắt đầu giải thích với tôi: "Gia tộc này xuất hiện rất đột ngột, lại còn không phải chỉ là một gia tộc nhỏ bình thường. Đạo môn ở khu vực phía tây nam do nhà họ Diệp chúng tôi thống lĩnh. Nhưng khi họ xuất hiện, họ bắt đầu thâu tóm địa bàn của chúng tôi, lôi kéo nhiều gia tộc nhỏ phụ thuộc vào chúng tôi. Họ thậm chí còn ngang nhiên cướp đi các mối làm ăn của chúng tôi. Những gia đình giàu có và các quan chức cấp cao cũng bị họ kéo đi không ít. Ngay cả chợ quỷ họ cũng bắt đầu kinh doanh trong đó. Hơn nữa, sau khi họ xuất hiện, cha tôi đột nhiên qua đời mà không có nguyên nhân rõ ràng!"
Sau khi cẩn thận lắng nghe Diệp Đường nói, tôi mới bắt đầu phân tích, "Nói như vậy, gia tộc này có lẽ là nhắm vào nhà họ Diệp. Giống như tôi vừa nói, tôi lo người đứng sau chính là Diệp Thiếu Khanh! Lúc trước anh ta hợp tác với Chu Bát Tự, muốn mượn tay Chu Bát Tự để tiêu diệt nhà họ Diệp. Chu Bát Tự bị tôi giết, kế hoạch thất bại. Với tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng thế đâu! Đúng rồi, còn người phụ nữ bị nhốt ở sau biệt thự thì sao?"
"Bà ta vẫn còn bị nhốt ở đó, có chuyện gì thế?"
"Bà ta vẫn còn ở đó thì tốt!" Tôi gật đầu, nói ra suy nghĩ của mình, "Bà ta là mẹ ruột của Diệp Thiếu Khanh, cũng là người của Linh tộc. Tính cách của Diệp Thiếu Khanh thì tôi cũng hiểu đôi chút, rất cực đoan, luôn sống trong sự thù hận! Nhưng tôi với anh ta không có thù sâu oán nặng gì. Nếu được tôi muốn tự mình đi gặp anh ta một chuyến, đưa mẹ anh ta trở về cho anh ta. Tôi hy vọng điều đó có thể hóa giải sự thù hận của anh ta với nhà họ Diệp của cô!"
"Ừ, tôi nghe theo cậu!" Diệp Đường đồng ý rồi dịu dàng nhìn tôi, nói: "Sơ Cửu, bây giờ nhà họ Diệp chỉ còn lại mình tôi. Tôi không thể để nhà họ Diệp biến mất trong tay tôi, tuyệt đối không thể, đây là căn cơ của nhà họ Diệp!"
Ánh mắt của Diệp Đường rất kiên quyết và giọng điệu thì lạnh như băng. Tôi sững sờ, cảm thấy lúc này cô ấy thật xa lạ, như thể đó không phải là Diệp Đường mà tôi biết.
Thấy tôi nhìn tôi mà sự ngạc nhiên hiện rõ ra mặt, Diệp Đường mới mỉm cười nhìn tôi nói: "Sơ Cửu, tôi hy vọng cậu có thể ở lại giúp đỡ tôi, có được không?"
Thẳng thắn mà nói, tôi không thích gia tộc Đạo môn, tôi cũng không thích kiểu sống này. Nhưng đối với Diệp Đường, tôi không có cách nào từ chối, chỉ đành gật đầu nói: "Diệp Đường, cô yên tâm, tôi sẽ ở lại bên cạnh cô!"
Diệp Đường ừ một tiếng, mỉm cười, tựa đầu lên vai tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự yếu đuối và bất lực của cô ấy lúc này. Tôi muốn ôm cô ấy, nhưng tay giơ lên cuối cùng chỉ đành dừng lại giữa chừng, sau đó nắm lại thành nắm đấm rồi buông xuống.
Khí tức trong cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Diệp Đường đã sử dụng đan dược của nhà họ Diệp để hỗ trợ tôi. Cả ngày tôi đều ở trong phòng điều tức.
Chuyện riêng của tôi còn chưa giải quyết, cái hẹn mười năm của tôn chủ Linh tộc và thôn Ma Câu chỉ còn hơn một năm. Tôi phải cố hết sức để trở nên mạnh mẽ, có như vậy mới có cơ hội cứu mọi người trong thôn Ma Câu.
Trước đây trong cõi mộng của Thạch Minh Thánh Hàm, tôi biết ông tôi vẫn còn sống. Ông nội đã sử dụng bản thân để làm mắt trận, nhưng có lẽ tuổi thọ của ông nội không chỉ còn có mười năm. Vì vậy, tôi nhất định phải đưa ông ra ngoài rồi mới đến Linh tộc để giải cứu hồn phách của mẹ tôi.
Bây giờ tôi vẫn chưa có bất cứ manh mối nào của Tử Long, lại còn chuyện của Vương Lỗi. Càng nghĩ trong lòng tôi càng cảm thấy lo lắng. Tôi luôn cảm thấy thời gian cho bản thân không còn nhiều, nhưng vẫn còn quá nhiều việc phải làm.
Sau bữa tối, tôi ngồi thiền nửa tiếng rồi đi nghỉ ngơi sớm.
Tôi cũng không biết tôi đã ngủ bao lâu, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy ai đó đang gọi tên tôi, "Anh Cửu ... Anh Cửu ..."
Nghe thấy tiếng gọi này, tôi không khỏi giật mình. Bởi vì giọng nói này không phải của ai khác mà chính là của Vương Lỗi, anh ta đang gọi tôi. Hơn nữa, tiếng gọi đó nghe rất đáng thương và khổ sở.
Trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ về anh ta. Ngay khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong một thế giới đỏ như máu. Tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy xung quanh đều chỉ là một màu đỏ máu.
Mặt đất đỏ như máu, cả bầu trời cũng đỏ như máu, vô tận không biên giới. Xung quanh đều là cây khô, không có lấy một chiếc lá xanh, mặt đất thì đầy cát. Tôi không cảm nhận được tý hơi thở nào của sự sống, mà thay vào đó chỉ có một cảm giác vô cùng hoang vắng.
Cảm giác này giống hệt như khi lần đầu tiên tôi bước vào Âm tào địa phủ. Nhưng đây không phải là Âm tào địa phủ, vậy tôi đang ở đâu?
"Anh Cửu ... Anh Cửu ..." Khi tôi còn đang nghi ngờ, bối rối, Vương Lỗi lại gọi tên tôi hết lần này đến lần khác. Tiếng gọi càng thêm thảm thiết, như thể anh ta đang bị hành hạ, cực kỳ đau đớn.
Tiếng gọi dần biến thành tuyệt vọng.
"Lỗi gia, là anh phải không? Anh đang ở đâu?" Tôi hoảng loạn gọi to, hướng về khắp mọi phía.
Giọng nói của tôi lan ra mọi hướng. Nhưng trong thế giới rộng lớn màu đỏ máu này, dường như chỉ có duy nhất mình tôi, tiếng gọi của tôi vang ra chưa được bao xa thì biến mất.
"Anh Cửu... Anh Cửu..." Ngay khi giọng nói của tôi biến mất, tiếng gọi của Vương Lỗi lại xuất hiện. Lặp đi lặp lại như một con robot, tôi càng nghe càng sợ hãi.
"Lỗi gia, anh nói gì đi, con mẹ nó chứ, rốt cuộc anh đang ở đâu? Mau nói cho tôi biết, có phải anh còn sống không? Nếu anh còn sống, bất kể anh ở đâu tôi đều sẽ đến cứu anh!" Tôi hoảng loạn, bắt đầu văng tục.
Tôi có thể phân biệt được, giọng của Vương Lỗi truyền đến từ phía trước mặt tôi. Tôi không ngừng chạy về phía trước, nhưng dường như ở phía trước mặt tôi không hề có điểm cuối. Dù tôi có chạy bao xa, từ đầu đến cuối tôi vẫn chỉ ở trong thế giới đỏ như máu này. Không tìm ra được phương hướng chính xác, cũng không thể thấy được điểm tận cùng.
"Ù... Ù..."
Đúng lúc này, phía sau tôi đột nhiên vang lên tiếng xé gió. Tôi còn chưa quay lại nhìn thì cũng đã cảm nhận được có cơn gió thốc tới.
Ngay khi tôi quay lại, mặt tôi trở nên trắng bệch. Tôi thấy không xa phía sau tôi, một cơn bão cát đỏ như máu đang cuồn cuộn cuốn về phía tôi.
A!
Ngay khi thấy cơn bão cát đang cuốn về phía mình, tôi giật mình kêu lên một tiếng, tiếp ngay sau đó thì tôi đã bừng tỉnh dậy, và thấy mình đang ngồi trên giường. Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng ướt sũng.
"Đây chỉ là giấc mơ, không phải sự thật!" Tôi thở hổn hển, trong lòng đồng thời cũng nhẹ nhõm. Đây là mơ, không phải là sự thật. Đây chắc không phải là Vương Lỗi báo mộng cho tôi, có lẽ do tôi quá nhớ anh ta mà thôi!
Lúc này trời đã sáng, tôi cũng không thấy buồn ngủ, bèn chạy một hơi lên ngọn núi phía sau biệt thự. Đứng trên đỉnh núi có thể nhìn xuống toàn cảnh biệt thự bên bờ sông này.
Gió núi thổi qua, tôi hét về nơi xa, "Tử Long, rốt cuộc anh đang ở đâu? Lỗi gia, rốt cuộc anh có còn sống không? Nếu các anh đều đi rồi, sau này không có ai đi cùng tôi trên con đường vấn đạo nữa rồi!"
Mấy ngày này là những ngày thả lỏng nhất đối với tôi, bởi tôi không cần lo lắng về Tả Âm hay Chu Bát Tự. Nhưng rồi trong lòng lại không thể nào bình tĩnh nổi, tôi thực sự rất lo lắng cho Tử Long và Lỗi gia.
Bây giờ tôi vẫn chưa thể xuống Âm tào Địa phủ. Trước khi khí tức ổn định, tôi không thể xông bừa vào đó. Nếu đạo hạnh không đủ mà xông vào Âm tào Địa phủ thì gần như chỉ có đi mà không có về. Hơn nữa, tất cả những người tu đạo đều biết, xông vào Âm tào Địa phủ chắc chắn sẽ bị trời phạt, bị báo ứng.
Cho dù báo ứng không trực tiếp giáng xuống người tôi thì cũng sẽ giáng xuống những người bên cạnh tôi. Nhưng vì Vương Lỗi, tôi nhất định phải đi.
Sau khi điều tức thêm một ngày, khí tức trong cơ thể bắt đầu chầm chậm hồi phục, chỉ vài ngày nữa là tôi có thể đi rồi. Hai ngày này Lâm Y Y không đến tìm tôi, không biết cô ấy đang làm gì?
Tối đến, tôi vẫn đi ngủ từ sớm. Nhưng mới ngủ chưa lâu, Vương Lỗi lại bắt đầu gọi tên tôi, "Anh Cửu... Anh Cửu..."
Ngay khi nghe tiếng anh ta gọi, tôi lập tức mở mắt ra, tôi thấy mình lại đến thế giới đỏ như máu đó.
Liên tiếp hai đêm xuất hiện tình huống này, điều đó có nghĩa là Vương Lỗi thật sự báo mộng cho tôi, không phải vì tôi nhớ anh ta.
"Lỗi gia, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy? Nói cho tôi biết, tôi sẽ đến tìm anh!" Tôi lại hét lên về khắp bốn phía, nhưng lần này Vương Lỗi đã trả lời tôi, "Anh Cửu, tôi rất lạnh, tôi rất đói, tôi thật sự rất lạnh, cậu mau đến đưa tôi đi!"
Ngay khi Vương Lỗi trả lời tôi, trong lòng tôi hoảng hốt không thôi. Nhìn về phía giọng nói vang lên, nước mắt tôi lập tức rơi lã chã!

Bình Luận

0 Thảo luận