Ban nãy tôi còn chưa rõ vì sao Vương Lỗi lại xuất hiện tình trạng như vậy, hóa ra là bởi vì anh ta cắn nuốt hung khí của Hắc Long. Hắc Long này đã bị cao nhân trong trận đấu pháp Trung năm xưa chặt đứt long mạch, do đó hóa thành hung long.
Sức mạnh của hung long khủng bố đến mức nào? Vậy mà lại bị Vương Lỗi cắn nuốt mất? Anh ta có thể cắn nuốt nó, vậy cũng có thể hấp thu được sức mạnh tàn bạo này. Chỉ là, anh ta cần thời gian!
"Vốn dĩ tôi còn định dành cho ông một niềm vui bất ngờ, không ngờ ông đã nhìn ra được vấn đề của Lỗi gia tôi nhanh đến thế! Hầy, thế này thì chán chết." Vương Lỗi bị chỉ ra điểm yếu, nhưng chẳng có vẻ gì là sợ sệt hay căng thẳng, ngược lại vẫn còn có thể cười hì hì đáp trả.
Nói đến cuối cùng, giọng điệu của anh ta cũng thay đổi, thoát cái đã bá đạo đến bất ngờ: "Ừ thì cứ coi là vậy, nhưng hôm nay tôi đã bảo là phải bảo vệ anh Cửu rồi thì lão già như ông cũng không làm gì được đâu! Cùng lắm thì Lỗi gia tôi liều cái mạng già này, kéo ông cùng chìm xuống sông Minh Hà chơi!"
"Ha ha!" Nhìn thấu điểm yếu của Vương Lỗi, tôn chủ Linh tộc mỉm cười khinh bỉ: "Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã?"
Vừa dứt lời, lão ta đã lập tức ra tay, mà gần như cùng một lúc, phía trên đầu chúng tôi bỗng vang lên một giọng nói hết sức uy nghiêm: "Đừng có đánh nhau ở trên địa bàn của ta, cút! Nếu không, ta sẽ không nương tay với các ngươi đâu!"
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, thì ra là Minh Vương đang đứng trên tường thành, nhìn xuống chúng tôi tựa như một vị thần cao ngạo.
Mà đứng bên cạnh y còn có rất nhiều quỷ hồn cùng với yêu tộc.
Tôn chủ Linh tộc lập tức dừng đòn công kích, lạnh lùng cất tiếng: "Minh Vương, ngươi không thể bước qua được bức tường thành này, sao còn dám uy hiếp ta?"
"Thế à?" Minh Vương cười khẩy, đoạn nói: "Tuy ta không ra được, nhưng ta có thể khiến cho sông Minh Hà đổi dòng, nhấn chìm tất cả các ngươi! Không tin thì ngươi cứ thử mà xem!"
Tôn chủ của Linh tộc, tôi và Vương Lỗi của Đạo môn, còn có cả Minh Vương này nữa. Ba thế lực, không ngờ lại cùng xuất hiện ở Địa ngục Cửu U! Linh tộc luôn muốn tiêu diệt Đạo môn, mà Minh Vương vẫn luôn muốn rời khỏi Địa ngục Cửu U, trở về dương gian.
Nếu như y trở về được dương gian, chắc chắn là còn kinh khủng hơn Linh tộc gấp cả trăm lần!
Lời Minh Vương nói khiến tất cả chúng tôi đều phải trầm mặc, kể cả tôn chủ Linh tộc cũng im lặng không nói gì. Sau đó, Minh Vương lại tiếp tục cất giọng: "Tôn chủ Linh tộc, ta biết ngươi muốn đưa bọn ta rời khỏi địa ngục Cửu U, đổi lại ta giúp ngươi tiêu diệt Đạo môn chính thống! Nhưng thực lực hiện giờ của ngươi còn chưa đủ. Nếu ngươi có thể phá vỡ phong ấn mà Thái Ất chân nhân để lại, ta có thể làm một việc cho ngươi! Đạo môn có gốc rễ sâu xa, không phải thứ mà ngươi có thể dễ dàng tiêu diệt được, trừ phi là chính ta ra tay! Thời gian của ngươi còn nhiều, trở về mà tìm thần mộ của Thái Ất chân nhân đi! Chỉ có Cửu Đầu Sư của lão mới có thể mở được phong ấn Địa ngục Cửu U! Đừng có làm xằng làm bậy trên địa bàn của ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận vì đã gặp phải ta đấy!"
"Được!" Tôn chủ Linh tộc gật đầu, nói: "Đây là lời hứa giữa ta và ngươi, ta cũng không phải kẻ dễ xơi đâu. Nếu như đến lúc đó ngươi dám cả gan lừa gạt ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi được yên!"
"Nhất ngôn cửu đỉnh!" Minh Vương gật đầu cười, sau đó, tôn chủ Linh tộc mới nhìn về phía tôi và Vương Lỗi: "Chuyện này vẫn chưa xong đâu, ta chờ các ngươi trở lại dương gian!"
Vừa dứt lời, lão đã mang theo hai hộ pháp Thanh Long và Bạch Hổ rời đi. Nhìn thấy họ ngồi lên chiếc thuyền con rồi tôi mới dám thở phào. Vương Lỗi cũng lau mồ hôi trên trán, cười khổ: "Mẹ kiếp, nguy hiểm thật. Nếu như lão già kia định tung ra sát chiêu thật thì Lỗi gia tôi cũng hết cách!"
Cái tên Vương Lỗi này cũng giỏi làm thật, đã thế còn rất giỏi dọa người khác, chuyện này thì tôi đã quá quen. Nói theo lời của anh ta, đó là đầu tiên phải dùng khí thế để trấn áp kẻ địch. Nếu như không được thì đánh, mà đánh không lại thì chạy.
Tư duy logic của anh ta rất rõ ràng, nhưng có lúc đúng là rất cần người khéo đưa đẩy như anh ta. Cái khả năng giả thần giả quỷ của anh ta đúng là tài năng thiên bẩm.
Sau khi nhìn tận mắt tôn chủ Linh tộc lên thuyền rời khỏi đây, tôi mới quay đầu nhìn về phía Minh Vương đang đứng trên tường thành, hỏi ra thắc mắc của mình: "Minh Vương, vì sao ông lại giúp chúng tôi?"
Minh Vương đáp rất thản nhiên: "Đây là địa bàn của ta, ta tuyệt đối sẽ không để kẻ nào tự tung tự tác trên đầu ta!"
Vương Lỗi bật cười, nói thẳng: "Ngươi đúng là đồ khốn, mặt còn dày hơn cả ta, nói dối cũng không hề đỏ mặt! Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, nói đi, có phải ngươi cũng muốn bọn ta đi tìm thần mộ của Thái Ất chân nhân không? Sau đó thả các ngươi trở lại dương gian?"
Minh Vương lắc đầu, cũng chẳng hề tức giận, nói năng vẫn rất điềm tĩnh: "Các ngươi chỉ có mấy mống người, sao có thể tìm ra thần mộ của Thái Ất chân nhân được? Thế lực của tôn chủ Linh tộc khổng lồ hơn, có tìm thần mộ cũng sẽ dễ dàng hơn các ngươi nhiều chứ? Đi ra ngoài nhớ cẩn thận, ấn quỷ Phong Đô vẫn còn ở trong tay các ngươi, tôn chủ Linh tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ thế đâu!"
Xem ra, Minh Vương này cũng là một kẻ giỏi tính toán. Ban nãy gã giúp chúng tôi, đồng thời cũng là cho tôn chủ Linh tộc một bậc thang. Gã làm như vậy chính là vì muốn tôn chủ Linh tộc tìm được thần mộ, sau đó thả họ ra.
Quan hệ giữa gã và tôn chủ Linh tộc là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Nhưng tôi lại cứ có một cảm giác kì quái, đó là tôn chủ Linh tộc chắc chắn không thể đấu lại gã được!
Vương Lỗi cũng không đoán ra được, rốt cuộc Minh Vương đang ấp ủ âm mưu gì, cho nên cũng không tiếp tục lần lưa với đề tài này nữa, mà nói sang chuyện khác: "Ngươi chăm sóc cho anh Long cẩn thận vào, nếu như cậu ta gầy đi là Lỗi gia ta cướp luôn vợ ngươi đấy!"
Lúc nói chuyện, Vương Lỗi làm bộ háo sắc nhìn chằm chằm cửu vĩ hồ yêu bên cạnh Minh Vương. Ban nãy tôi cũng nhìn thấy, cửu vĩ hồ yêu này quả thực rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, đôi mắt đưa tình, môi rất mỏng, đánh son đỏ thẫm. Sống mũi nho nhỏ nhưng cao và thẳng như dọc dừa, nơi vành tai mỏng tới gần như trong suốt xỏ một đôi khuyên tai tinh xảo rủ dài xuống, tôn lên chiếc cằm nhọn của cô ta.
Đặc biệt là đôi mắt ma mị, đưa tình, tựa như có thể câu hồn đoạt phách. Một nụ cười khẽ cũng đã toát lên dáng vẻ phong tình vạn chủng. Ngắm thêm lần nữa sẽ khiến lòng người hoảng hốt.
Người xưa đều nói, hồ yêu là người con gái đẹp nhất trong đất trời, quả không nói ngoa. Theo ghi chép của Đạo môn, thời cổ đại đã có không ít hồ yêu sống nơi trần thế. Các nàng chuyên mồi chài đám đàn ông háo sắc, sau đó móc lấy tim họ để ăn. Cuối cùng Phật gia xuất hiện, mới đuổi được họ đi.
Đối phó với quỷ hồn, pháp thuật của Đạo gia đương nhiên là hữu hiệu. Nhưng đói phó với yêu ma thì phải cần đến Phật gia.
Vương Lỗi trắng trợn đùa giỡn cửu vĩ hồ yêu như thế, Minh Vương đương nhiên là không vui. Hai mắt gã sáng rực như đuốc, trợn trừng nhìn Vương Lỗi, miệng nói: "Nếu như ngươi dám nhìn phu nhân ta lần nữa, cẩn thận ta móc mắt ngươi ra!"
Vương Lỗi cười lắc đầu, chẳng thèm để ý đến Minh Vương, một mực nhìn cửu vĩ hồ yêu, còn đá lông nheo, hỏi: "Nói thật đi, tôi đẹp trai hay là Minh Vương đẹp trai?"
Cửu vĩ hồ yêu cười quyến rũ, nói bằng giọng lả lơi: "Đương nhiên là Minh Vương đẹp trai rồi!"
"Đừng hòng gạt tôi!" Vương Lỗi mặt dày nói tiếp: "Từ nhỏ mẹ đã dặn tôi, hồ yêu thích nói ngược lại, xem ra đúng là thế thật! Không sao, cô có bảo tôi đẹp trai thì tôi cũng không thích cô đâu! Bởi vì cô bị hôi, ha ha..!"
"Nhóc lưu manh, cẩn thận ta ăn tim gan của cậu đấy nha." Cửu vĩ hồ yêu không hề tức giận, ngược lại còn cười quyến rũ hơn.
"Tặng các ngươi một ân tình!" Vương Lỗi còn đang định tiếp tục ghẹo hồ yêu, nào ngờ Minh Vương đã ngắt lời. Tôi còn chưa kịp hiểu ra thì đã trông thấy Tử Long bước ra từ trong cánh cửa đồng.
Nhìn thấy Tử Long, tôi giật mình sững sờ, vô thức thốt ra câu hỏi: "Tử Long, chuyện này là sao?"
"Ta dùng một quỷ hồn khác để đổi chỗ cho cậu ta, từ đó vẫn có thể duy trì cân bằng âm dương trong hồ máu Hồng Liên. Đi đi, đừng để ta thay đổi chủ ý, nếu không ta sẽ bắt tất cả các ngươi đều ở lại hết đấy!" Minh Vương dứt lời liền mang theo người của gã quay về đại điện Cửu U.
Bấy giờ tôi mới tỉnh táo lại, vỗ mạnh lên vai Tử Long, kích động không thôi: "Tử Long, đi, ba anh em chúng ta cùng nhau rời khỏi Địa ngục Cửu U này!"
Vương Lỗi cũng mãi mới hồi hồn lại được, nào ngờ câu nói đầu tiên của anh ta lại là: "Không ngờ cái tên Minh Vương kia lại giúp đỡ chúng ta thật. Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa thật ngon, không say không về! Hai người không biết chứ miệng Lỗi gia tôi đã nhạt lắm rồi đấy. Nếu như phải đói thêm nửa năm, khéo Lỗi gia nhìn các cậu đều nhìn thành thịt mất."
"Ha ha! Đi thôi, chúng ta không say không về!" Kết cục như thế này là điều tôi hoàn toàn không nghĩ tới, càng không ngờ tới rằng Minh Vương lại chủ động cứu Tử Long ra.
Nhưng càng là như vậy, chúng tôi mới càng hiểu thêm được việc trân trọng những gì đang có.
Khi đã bình tĩnh lại rồi, chúng tôi mới chuẩn bị rời khỏi Địa ngục Cửu U. Nhưng ngay khi tôi dùng ấn quỷ Phong Đô để đóng cửa, bức tượng Quỷ Đế Thổ Bá lại không hề chìm vào trong lòng sông như trước, mà chỉ nửa chìm nửa nổi.
Tôi hãy còn đang nghi hoặc, con mắt thứ ba của Quỷ Đế Thổ Bá lại mở ra lần nữa, đồng thời bắn ra một chùm sáng màu máu, rọi thẳng lên trên cánh cửa bằng đồng.
Tôi còn cho rằng cánh cửa đó sắp mở ra lần nữa, nhưng nào ngờ, bên trên cửa bỗng dưng xuất hiện ba bức tranh vẽ tiên đoán tương lai, giống y đúc như trong mộ Quỷ Đế lúc trước.
Sau khi con mắt thứ ba này nhắm lại, chùm sáng màu máu cũng biến mất, pho tượng Quỷ Đế Thổ Bá cũng chìm hẳn vào trong dòng Minh Hà. Khi định thần lại, tôi bèn đi nhìn bức tranh vẽ tiên đoán bên trên cánh cửa bằng đồng.
Nhưng ngay sau đó, tôi hoàn toàn ngây ngẩn, trong lòng đã lại nổi sóng, mãi chẳng thể bình tĩnh lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận