Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 376: Khai sơn tổ sư

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Có thể cảm nhận được, lúc này bác Diệp rất kích động, giọng nói của ông ta vọng lại hồi lâu không dứt.
Vừa nghe thấy tiếng của ông ta, tôi cũng buông được gánh nặng trong lòng, quả nhiên, Huyền Chân quan ở ngay trong sơn động này. Nhưng cho dù xác định được sơn động này là Huyền Chân quan, tôi vẫn không thể tin được. Không có đạo quan hùng vĩ, không có trang phục hoa lệ đẹp đẽ. Đừng nói đến tôi, có khi ngay cả đời ông nội tôi có nằm mơ cũng không ngờ được, Huyền Chân quan chân chính lại ở trong sơn động bình thường thế này!
Nhưng tôi cũng có thể hiểu được, năm đó Thích Ca Mâu Ni Phật cũng giác ngộ thành Phật ở dưới cây bồ đề, sau đó cây bồ đề cũng trở thành tượng trưng của Phật môn. Tính ra thì cũng có điểm tương đồng, tổ sư gia sáng lập Huyền Chân giáo chúng tôi cũng giác ngộ đắc đạo trong sơn động thô sơ này.
Với đạo hạnh hiện giờ, tôi vẫn chưa thấu hiểu được, vẫn cảm thấy khác xa so với tưởng tượng, không khí thế hùng vĩ như tôi nghĩ. Phải chăng đây chính là đạo chân chính?
"Đạo huynh, đứng đờ ra đó làm gì, chúng ta đi vào xem thử đi!" Trong lúc tôi còn đang thất thần, Hà thiên sư bỗng vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi hoàn hồn lại, gật đầu, sau đó men theo vách đá của sơn động, lần mò đi vào bên trong. Trên vách đá đầy rêu xanh, rất trơn lại còn tanh. Chúng tôi cố gắng nín thở đi vào trong, đi chừng khoảng hai ba phút, cảm giác sắp tới góc chết, không gian lại bỗng mở rộng không ít.
Nhất là ánh lửa lập lòe trước mắt cũng sáng hơn hẳn. Đằng trước lối đi xuất hiện một lối rẽ. Chỗ khúc rẽ, có thể nhìn thấy bậc thang dẫn xuống dưới.
Tôi không dám đứng mà đi, chỉ có thể nằm rạp xuống đất bò qua đó. Hà thiên sư đi phía sau tôi, lúc bò đến lối rẽ, vội vàng đè đầu xuống thấp.
Sau đó chúng tôi từ từ ngẩng đầu quan sát tình hình xung quanh, bấy giờ mới phát hiện sơn động này đúng là tuyệt tác trời cho! Trong sơn động không có thạch nhũ, cũng không có đất đá loạn xạ, ngược lại giống như một ngôi nhà đá.
Phía bên phải sơn động, có giường đá, gối đá. Dưới giường đá còn có xích đu bằng gỗ. Ở chính giữa có một bàn đá, trên bàn đá có dụng cụ uống trà. Nhìn sang bên trái là kệ bếp đơn giản, trên kệ bếp là nồi niêu xoong chảo.
Rõ ràng trước đây chỗ này đã từng có người cư trú, nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, chỉ có điều đã bị mạng nhện giăng đầy, nếu không, chắc chắn sẽ khiến người ta tưởng rằng nơi này vẫn có người sống.
Hà thiên sư nằm bò bên cạnh tôi, nhìn một hồi thì cười khẽ, bảo: "Đạo huynh, xem ra tổ sư gia của cậu cũng là một người đàn ông biết tận hưởng đấy! Sống trong hang núi với bạch hồ mắt xanh, sống cuộc sống của phái Cổ Mộ, có giai nhân bầu bạn, bà nó chứ, đây rõ ràng là cuộc sống đến thần tiên cũng phải ghen tỵ mà!"
Nói thẳng ra thì tôi cũng có suy nghĩ giống Hà thiên sư. Cuộc sống này của tổ sư gia đúng là cuộc sống mà người người ngưỡng mộ! Sống chung với người mình yêu, không màng thế tục, đó là chuyện hạnh phúc biết bao.
Song vận mệnh lại trớ trêu thế đấy. Nếu tổ sư gia của chúng tôi không rời khỏi nơi đây, thì tuyệt đối không có Huyền Chân giáo sau này. Đứng giữa người yêu và chúng sinh Đạo môn, tổ sư gia vẫn lựa chọn tình yêu chúng sinh bác ái.
Người đã bỏ rơi người mình yêu, thành toàn tình yêu lớn hơn, đây chính là sự lựa chọn rất đau khổ. Thật ra tôi cũng đang tự hỏi mình, nếu phải đối mặt với sự lựa chọn này, tôi tin chắc mình sẽ chọn sống cùng với người yêu mà chẳng hề do dự!
Vì từ nhỏ tôi đã không biết cái gì gọi là ấm áp và quan tâm!
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đám người bác Diệp. Trước mặt bọn họ có một bức tượng người bằng đá, đầu của tượng đá là một người đàn ông được điêu khắc tuấn tú, chắc đó là tổ sư gia sáng lập Huyền Chân giáo chúng tôi. Bên cạnh bức tượng là một con bạch hồ nằm sấp.
Tôi nhìn bức tượng tổ sư gia, cảm giác quen thuộc lạ kỳ. Tôi đang hồi tưởng xem bức tượng đó là ai, Hà thiên sư nghi ngờ lầm bầm một câu: "Đạo huynh, sao trông cậu giống khai sơn tổ sư gia thế?"
Câu này của Hà thiên sư khiến tôi giật cả mình. Tôi quay lại nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn tôi, rồi lại nhìn bức tượng. Hắn nhìn vài lần, rồi gật đầu tự mình xác nhận: "Cậu đừng nói gì, càng nhìn càng giống, chẳng những đường nét mà cả thần thái cũng giống!"
Lúc Hà thiên sư nói, tôi cũng đang quan sát bức tượng, đúng là có hơi giống, đặc biệt trong lòng còn có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Khi tôi nghĩ tới đây, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.
Đó chính là bạch hồ mắt xanh. Ban đầu lúc con bạch hồ đó mới hiện ra, cô ta không hề có vẻ gì là căm thù tôi. Nhưng sau đó lại bắt đầu tỏ ra căm hận một cách khó hiểu, với lại cái cách mà cô ta mê hoặc tôi không giống chuyện mà một Hồ vương như cô ta có thể làm ra.
Hồ ly có thể mê hoặc người, nhưng cô ta là Hồ yêu vương, không cần làm thế. Chẳng lẽ, cô ta nhận lầm người, còn tuyên bố người đầu tiên cô ta muốn giết là tôi.
Tôi cũng không rõ lắm, chỉ suy nghĩ vẩn vơ một hồi. Lúc này, bác Diệp đang quan sát tượng đá lên tiếng: "Năm đó, mấy sư huynh đệ chúng ta mặc dù là lớp đệ tử chính quy cuối cùng của Huyền Chân giáo, nhưng chưa từng biết chuyện của ngài. Tượng thần chúng ta thờ phụng, cũng là Tam Thanh tổ sư gia và Thái Thượng Lão Quân. Xem ra, ngài thật sự rất yêu con Hồ yêu này! Vừa nhìn thấy ngài, tôi đã có cảm giác giống như nhìn thấy Lý Sơ Cửu, trong lòng chỉ có nỗi căm hận! Nếu năm đó ngài thống nhất đạo môn thì Huyền Chân giáo chúng ta đã là giáo phái đứng đầu Đạo môn rồi. Nhưng ngài quá nhu nhược, vì một con hồ yêu, cam tâm tình nguyện từ bỏ tương lai của Huyền Chân giáo. Người như ngài kỳ thật không xứng làm khai sơn tổ sư của giáo phái. Có điều, ngài có thể truyền đạo thuật của ngài cho tôi, như vậy tôi có thể gây dựng lại Huyền Chân giáo. Ha ha..."
Bác Diệp là người không màng tới thân tình, chẳng hề có chút kính trọng nào dành cho khai sơn tổ sư gia của Huyền Chân giáo. Ông ta vừa nói xong, tôi đã nhìn thấy ông ta rút Thước Trấn Hồn ra.
Cổ tay vừa rung lên, chân khí Huyền Chân yếu ớt cũng bắt đầu bạo phát, ông ta nhảy lên bổ mạnh vào bức tượng tổ sư gia. Ông ta vừa bổ xuống, bức tượng tổ sư gia bắt đầu đong đưa kịch liệt. Nhất là thạch cao bên trên bức tượng bắt đầu rơi từng tảng xuống.
"Thí chủ, đây là tổ sư gia của thí chủ, thí chủ bất kính như thế sẽ bị thiên lôi đánh đấy!" Huyền Khổ đại sư không nhìn tiếp được nữa, lên tiếng trách móc nặng nề.
"Câm miệng, lão đầu trọc!" Bác Diệp nổi giận đùng đùng, quay phắt người lại, quát Huyền Khổ đại sư. Ông ta đánh một chưởng rất mạnh vào ngực Huyền Khổ đại sư, khiến Huyền Khổ đại sư chấn động bay ngược ra ngoài, đụng mạnh vào vách tường của sơn động, làm sơn động hơi rung chuyển.
Huyền Khổ đại sư phun ra một ngụm máu tươi. Tu vi của ông ấy rất cao cường, ông ấy không gục ngã, mà chỉ khoanh gối ngồi trên mặt đất, tiếp tục khuyên: "Thí chủ, biết sai hối cải, là chuyện rất tốt! Quay đầu là bờ, đừng phạm sai nữa. Không diệt trừ tâm ma thì ông nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma!"
"Lão đầu trọc, tôi tha cho lão nửa cái mạng, nếu còn lắm mồm thì sẽ giết bọn họ!" Bác Diệp lạnh lùng uy hiếp, Huyền Khổ đại sư lắc đầu bó tay, chắp tay nhắm mắt ngồi thiền.
Còn bác Diệp đã hoàn toàn phát điên. Sau khi đánh Huyền Khổ đại sư bị thương, ông ta thong thả bước tới bức tượng: " Chuyển kim thân của ngài cho tôi, để tôi gây dựng lại Huyền Chân giáo! Đến lúc đó đừng nói là phái Phù Lục và phái Luyện Đan, kể cả là Linh tộc tôi cũng không sợ!
Ông ta vừa nói xong liền hùng hổ xông về phía bức tượng, nhảy người lên cao, Thước Trấn Hồn trong tay tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt. Tiếp đó một tiếng ầm vang thật lớn, bác Diệp trực tiếp chém bay đầu tượng.
Đầu tượng rơi xuống, nát thành năm bảy miếng. Tượng đá cũng đong đưa kịch liệt, giống như đang run lên, thạch cao của bức tượng bong tróc rớt xuống liên tục.
Lúc bong tróc, tôi nhìn thấy trong bức tượng phát ra kim quang chói mắt. Khi bức tượng sụp xuống hoàn toàn, tôi nhìn thấy thứ ẩn giấu bên trong bức tượng đó chính là một bộ hài cốt kim sắc!
Bộ hài cốt kim sắc có một lớp da vừa đen vừa nhăn, giống như xác ướp. Nhưng thi thể lại giống như rút nước, độ lớn chắc cũng tầm khoảng hài cốt của đứa trẻ.
"Kim thân, đúng là kim thân của tổ sư gia Huyền Chân giáo! Đạo huynh, ngàn vạn lần không thể để hắn đoạt được sức mạnh của kim thân, nếu không, không có ai có thể ngăn cản được hắn!" Hà thiên sư nhìn thấy cảnh này cũng giật mình kinh ngạc.
"Ha ha... chờ ta kế thừa sức mạnh của tinh thần xong, ta sẽ mang kim thân gây dựng lại Huyền Chân giáo. Cuối cùng Đạo môn trong thiên hạ sẽ phải lấy Huyền Chân giáo làm đầu, cho dù là Linh tộc cũng phải quỳ xuống xưng thần. Ta đã chờ đợi thời khắc này mấy chục năm rồi!" Bác Diệp càng nói càng kích động, gần như là gào lên.
Tôi nhìn trạng thái của ông ta lúc này, biết giờ phút này tâm thái phòng bị của ông ta là lỏng lẻo nhất.
Cơ hội của tôi đã tới, tôi nhìn Hà thiên sư rồi nói: "Hà thiên sư, bây giờ chúng ta đi chậm xuống đó. Ngươi phụ trách hai đoàn kịch bên cánh trái, số người còn lại thì giao cho ta! Nhớ kĩ, đánh phát nào nhất định phải thành công phát đó, nếu không ta sẽ lại bị ông ta uy hiếp đấy!"
"Đạo huynh, yên tâm!" Hà thiên sư cắn răng, rút đao ra.
Sau khi thương lượng xong, chúng tôi gật đầu hiểu ý, lập tức đứng dậy xông xuống dưới...

Bình Luận

0 Thảo luận