Cơn gió âm này càng thổi càng mạnh, mạnh đến nỗi cuốn hết tất cả tiền giấy trên mặt đất lên, khiến chúng bay lòng vòng ngay trên đầu chúng tôi.
Tôi có thể cảm nhận được những cơn gió âm này không có cảm giác lạnh buốt thấu xương, chứng tỏ chúng không có ác ý. Những điều kiện mà tôi nói ban nãy rõ ràng chính là sự dụ dỗ lớn nhất đối với họ.
Họ không thể đi đầu thai chuyển kiếp, nên đương nhiên là họ rất muốn được đầu thai chuyển kiếp, cũng chính vì vậy nên mới khiến họ hiện thân.
Tôi đang chờ họ hiện ra chân thân, nhưng hình như không ai chịu làm người xuất hiện trước tiên. Thật ra ma cũng nhát gan, có lẽ họ vẫn còn điều kiêng kỵ nào đó nên vẫn đang chần chừ.
Khoảng chừng vài phút sau, tôi đột ngột phát hiện phía sau lưng mình có một cơn gió âm thổi tới.
"Cuối cùng cũng đến rồi!" Cảm nhận được cơn gió âm này, tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến lúc quay đầu lại, người phía sau làm tôi tức thì dở khóc dở cười.
Sau lưng tôi là một con ma nam tuổi trung niên. Hơn nữa, con ma nam này tướng tá rất khúm núm, xấu xấu bẩn bẩn, lại còn gầy đét như bộ xương khô, vừa nhìn là đã biết anh ta là một con ma chết đói.
"Đạo trưởng, ngài thấy tôi có được không?" Con ma nam thật thà hỏi.
Tôi toát cả mồ hôi lạnh, nhướng mày quát lớn: "Người ta đến để kết âm hôn tìm vợ, mẹ nó, ngươi là một con ma nam chạy ra đây làm gì? Cút mau, không là bổn đạo trưởng không khách khí đâu đấy!"
Bị tôi cáu, con ma nam kia lập tức bị dọa sợ cho chạy té khói. Anh Hà không nhìn thấy được hồn ma, chỉ có thể trông thấy tôi đang nói chuyện với không khí nên anh ta nhíu mày rất chặt, trên mặt toát đầy mồ hôi, im thin thít không dám mở miệng nói chuyện.
Tôi thấy những con ma nữ kia vẫn không hiện thân nên cũng dần dần mất kiên nhẫn, cuối cùng nhắc nhở: "Được, các ngươi đã không muốn thì bổn đạo trưởng sẽ không quấy rầy nữa. Cáo từ!"
Tuy tôi sắp mất kiên nhẫn nhưng lý trí vẫn còn rất tỉnh táo. Tôi cố tình làm vậy để khích tướng họ. Đại cô nương lên kiệu, chắc chắn sẽ rất rầy rà, nên chỉ có thể dùng cách này để khích họ thôi.
"Đạo trưởng, ma trơi, có ma!" Anh Hà phía sau lưng tôi bỗng nhiên hét ầm lên.
Nghe thấy tiếng hét của anh ta, tôi vội vã xoay người nhìn lại, thấy anh Hà đang run lập cập chỉ tay về phía xung quanh.
Giờ tôi cũng mới phát hiện ra, ở phía trên những ngôi mộ đang từ từ xuất hiện từng đốm lửa ma trơi màu xanh thẳm. Ma trơi này chỉ tỏ bằng cỡ móng tay, trông như hình dáng cánh hoa.
Tôi nhìn qua một lượt, có khoảng mười mấy đốm lửa ma trơi. Sau khi bay tới giữa không trung, chúng chỉ quanh quẩn trên đó mấy vòng rồi nhẹ nhàng bay về phía anh Hà.
Thấy cảnh này, tảng đá treo trong tim tôi cuối cùng cũng coi như được hạ xuống. Chỉ cần họ đồng ý thì con trai của anh Hà có hi vọng rồi.
Anh Hà lúc này bị dọa sợ đến nhũn cả người, anh ta ôm chặt đứa trẻ trong lòng, sợ những đốm lửa ma trơi này tới gần họ.
Tôi thấy anh Hà vừa căng thẳng lại vừa sợ sệt, bèn bật cười: "Anh Hà, những người này có thể đều là con dâu tương lai của anh đấy. Anh xem, con trai của anh rất được người ta yêu mến, có bao nhiêu cô gái đồng ý làm vợ thằng nhóc kìa!"
Nghe vậy, khuôn mặt căng thẳng của anh Hà cuối cùng cũng coi như giãn ra, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng xấu hổ.
Tôi thấy cơ hội cũng kha khá rồi, bèn nhanh chóng lấy đôi vòng tay vàng kia, sau khi mở ra lập tức để lên người Hà Thu Sinh. Chỉ cần họ cầm tín vật đính ước là coi như đã đồng ý mối hôn sự này rồi.
Ma trơi xung quanh đều bay đến phía trên đầu anh Hà, sau khi bay vòng vòng mấy giây thì điên cuồng tranh cướp đôi vòng tay vàng kia.
Thế nhưng ngay lúc tôi ngỡ rằng sắp xong chuyện rồi thì đột nhiên đám ma trơi đang vây quanh con trai của anh Hà bỗng chạy trốn tứ phía như bị phát điên. Chỉ trong chớp mắt, những đốm lửa ma trơi xanh thẳm kia đều đồng loạt biến mất.
Trông thấy cảnh này, anh Hà trợn tròn mắt, vội vã nhìn về phía tôi, hỏi: "Đạo trưởng, có phải họ không đồng ý kết âm hôn với con trai tôi không?"
"Không phải!" Tôi lắc đầu, cắn răng nói: "Mệnh của con trai anh quá cứng, lời nguyền của quỷ trên người cũng rất khó đối phó, họ bỏ đi là bởi vì không thể bảo vệ được con trai anh. Đến lúc đó, đừng nói là bảo vệ con trai anh, ngay cả họ cũng sẽ hồn bay phách tán! Tôi đã đánh giá quá thấp mệnh cách của con trai anh..."
Anh Hà nghe tôi nói vậy thì mặt trắng bệch, run rẩy mãi mới có thể mở miệng nói chuyện: "Đạo trưởng, chẳng lẽ con trai tôi không thể nào sống qua đêm nay được hay sao?"
Tôi không biết nên trả lời anh ta như thế nào, hiện tại tôi cũng không có cách nào. Nếu như không thể tìm thấy ma nữ, vậy thì con trai của anh Hà chắc chắn không thể trụ được đến hừng đông.
Hết cách rồi, chỉ có thể đánh cược một lần thôi!
Sau khi ý thức được chuyện này, tôi mới đón lấy đứa trẻ trên tay anh Hà, hơi thở của thằng nhóc càng ngày càng yếu, lúc trước sắc mặt vẫn còn tính là hồng hào, giờ đã sạm đen cả rồi.
Tôi gỡ tấm chăn len trên người thằng bé rồi đặt nó xuống dưới đất. Đứa trẻ này đang hôn mê, thỉnh thoảng tay chân sẽ động đậy một chút.
"Anh Hà, dập đầu lạy, nhanh lên!" Tôi vội hô. Sau khi hoàn hồn lại, anh Hà ngay lập tức vừa dập đầu lạy vừa kêu: "Van xin các cô cứu lấy con trai tôi, nó còn chưa đầy tháng, van xin các cô cứu nó! Cho dù muốn mạng của tôi, tôi chắc chắn sẽ không nhíu mày!"
Tôi đồng cảm với tình cha vĩ đại của anh Hà, nên chờ sau khi anh ta kêu xong, tôi ngay lập tức hô: "Đứa trẻ này chọc phải thứ không sạch sẽ, lại thêm mệnh cứng. Nhưng bổn đạo trưởng tin rằng các ngươi sẽ có cách. Hơn nữa, sau khi nó lớn lên chắc chắn không phải hạng người tầm thường. Các ngươi sẽ không già đi, nhưng thằng nhóc sẽ lớn lên, trăm năm sau, ngươi sẽ được giải thoát. Đối với các ngươi mà nói, đây chính là cách tốt nhất để rời khỏi nơi này! Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đây chính là hi vọng cuối cùng của Hà gia bọn họ. Hi vọng các ngươi có thể giúp đỡ họ, coi như tích âm đức cho chính mình!"
Tôi cũng không biết nên khuyên bảo những ma nữ này như thế nào, nhưng khi tôi vừa dứt lời, xung quanh vẫn chẳng có bất cứ động tĩnh gì. Năm phút, rồi mười phút trôi qua, xung quanh vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trông thấy cảnh này, lòng tôi cũng nguội lạnh theo. Có lẽ đây là mệnh, đã cố gắng rồi, nhưng trong thâm tâm vẫn cứ không cam lòng. Mà hình như cảm giác khó chịu vì lực bất tòng tâm còn nhiều hơn, phải trơ mắt nhìn một sinh mệnh nhỏ bé sắp phải lìa đời, mà bản thân tôi lại chẳng có cách nào để giữ thằng bé lại.
Tôi biết đám ma nữ sẽ không xuất hiện nữa. Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vai anh Hà: "Anh Hà, xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Đưa thằng nhóc về đi, để mẹ nó được trông thấy nó lần cuối."
"Đạo trưởng, không sao, đây là mệnh của thằng bé, cậu đã làm quá nhiều cho chúng tôi, chúng tôi còn cảm kích không... Ấy khoan, đạo trưởng, cậu xem chỗ kia kìa?!" Anh Hà còn chưa nói hết câu bỗng đột ngột chuyển đề tài, ngón tay chỉ thẳng về phía sau lưng tôi.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, trông thấy ở trong một góc hẹp ở giữa sườn núi bỗng lóe lên một đốm lửa ma trơi màu đỏ âm u, khác hẳn với màu xanh thẳm lúc trước.
Tôi định thần nhìn lại, phát hiện đốm lửa ma trơi màu đỏ thẫm này đang bay ngay phía trên nấm mộ.
"Được cứu rồi, con trai anh được cứu rồi!" Tôi kích động kêu ầm lên.
Sau đó, tôi cầm rượu thịt trên đất và đôi vòng tay bằng vàng nhanh chóng vọt về phía đó. Đến khi tôi chạy đến nơi mới phát hiện ra đó là một nấm mộ rất bình thường. Không có bia, hơn nữa nấm mộ cũng rất thấp, trông cứ như đã từng bị sụp xuống vậy.
Nếu như không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra đó là một ngôi mộ cũ.
Giờ cũng chẳng để ý được điều gì khác nữa, tôi vội vàng đặt đôi vòng tay vàng kia lên trên ngôi mộ, rồi lại bày rượu thịt ở phía trước mộ. Đến khi tôi làm xong những thứ này, anh Hà cũng đã ôm theo đứa bé đi đến.
Tôi bảo anh ta đặt đứa bé xuống phía trước ngôi mộ, sau đó mở miệng nói: "Cô gái, xin cảm ơn ơn cứu mạng của cô. Đợi đến khi nghi thức âm hôn của hai người được hoàn thành, tôi sẽ bảo người nhà của thằng bé bốc mả hài cốt cho cô rồi chôn cất lại một lần nữa!"
Tôi vừa mở miệng, anh Hà đã ngay lập tức quỳ xuống. Tôi vội vàng kéo anh ta lên rồi nói: "Anh Hà, không thể quỳ con dâu, nếu không sẽ giảm âm thọ của cô ấy! Việc anh phải làm chính là sau khi chuyện được giải quyết xong thì tìm người chọn cho cô ấy một cái huyệt tốt rồi chôn cất lại một lần nữa!"
"Được!" Anh Hà gật đầu lia lịa rồi nói: "Được, tốt lắm, tôi nhất định sẽ làm như cậu bảo!"
"Cô nương, nhận lấy tín vật đính ước này là âm duyên của hai người đã bắt đầu. Tôi hi vọng cô có thể ở bên cạnh thằng bé, lớn lên cùng nó, chờ đến khi trăm năm sau thằng bé về lại với cát bụi, cô cũng sẽ có tư cách đầu thai chuyển kiếp!" Tôi nhắc nhở lại lần thứ hai là muốn để ma nữ này chung thủy đi theo con trai của anh Hà.
Tôi vừa dứt lời, đôi vòng tay vàng để trên đầu ngôi mộ đã biến mất ngay lập tức. Rồi sau đó, xung quanh đột nhiên lạnh lẽo hẳn, đồng thời một bóng dáng màu đỏ chui từ bên trong ngôi mộ ra.
Đạo hạnh của ma nữ này không đơn giản!
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của tôi vào lúc này. Ma nữ đó không lộ chân thân, chúng tôi cũng không nhìn thấy rõ tướng mạo của cô ta. Còn về phần cô ta, sau khi xoay một vòng trên không trung, cái bóng đỏ liền đè lên người Hà Thu Sinh.
Vài giây sau, cái bóng đỏ mới xuyên về lại ngôi mộ cũ. Còn Hà Thu Sinh, vốn dĩ đã thoi thóp không còn hơi thở nào, bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra, ngước đầu nhìn chằm chằm về phía ngôi mộ cũ.
Điều tôi kinh ngạc chính là đứa bé này lại không khóc, thậm chí còn bật cười khanh khách. Tôi nhìn lên trán thằng bé mới phát hiện ra bên trên đó đã in lên một vệt son môi đỏ tươi từ bao giờ.
Đúng lúc này, bên trong ngôi mộ cũ bỗng vang lên một âm thanh kỳ ảo mà âm u: "Ta đã nhận sinh lễ của các ngươi thì đương nhiên sẽ gả cho cậu ta, cũng sẽ bảo vệ cậu ta chu toàn. Đó là quỷ ấn mà ta để lại, có thể bảo vệ cậu ta một đêm. Nhưng ta là hoàng hoa khuê nữ, có yêu cầu của chính mình, lúc qua cửa nhất định phải lấy lễ để tiếp đón, càng không được khiến ta ấm ức! Nếu không, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của cậu ta! Giờ thì các người quay về chuẩn bị đi, giờ Tý ngày mai, ta sẽ đến tìm cậu ta để bái đường thành thân..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận