Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 693: Quân lính thua trận như núi đổ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Bây giờ thời cơ đã đến, chính là cơ hội sau cùng để chém chết lão tổ Diệp gia!
Nhìn đội nhân mã trước mặt tôi, lòng tôi rất kích động và cảm khái, càng giống như đang nằm mơ vậy. Nhóm đệ tử Linh tộc do Thanh Long dẫn đầu trước kia cũng từng là kẻ thù sống chết của tôi, nhưng bây giờ đã trở thành bạn bè trên cùng một chiến tuyến rồi!
Thêm cả các anh em ở thôn Tiểu Nghĩa, cùng với nhân lực của Lý Tiêu Vũ, không ngờ rằng tôi có thể đoàn kết tất cả mọi người với nhau. Có lẽ đây chính là Đạo, có lẽ đây chính là chính nghĩa, nhỉ?
Bây giờ tâm lý và kinh nghiệm của tôi vẫn không thể thẩm thấu được mối quan hệ nhân quả đặc thù này, nhưng tôi tin rằng, tất cả yêu hận tình thù của chúng tôi không thể tách rời khỏi số mệnh và nhân duyên của mình.
Có điều, tôi có thể làm bạn bè với người của Linh tộc, cũng có thể làm anh em với các thầy phép ở thôn Tiểu Nghĩa, nhưng chỉ riêng có loại tiểu nhân như lão tổ Diệp gia thì không thể làm bạn bè được.
Loại người như lão ta, vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn độc địa, đáng giết!
Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn họ một lượt, trên gương mặt vẫn luôn giữ nụ cười cảm kích. Sau đó, tôi đột ngột đâm kiếm Thất Tinh lên bầu trời sao, lớn tiếng hô lên: "Hôm nay chính là ngày chết của lão tổ Diệp gia, cũng là bắt đầu cho sự thống nhất của Đạo môn Nam - Bắc! Vì ngày mai của Đạo môn, giết!"
Tôi vừa dứt lời lập tức chém xuống một nhát thật mạnh, mà đội nhân mã sau lưng tôi cũng đồng loạt giơ lên pháp khí và vũ khí trong tay, đồng thanh gào lên: "Giết! Giết! Giết!"
"Anh Tiểu Cửu, cậu đã vì Đạo môn mà làm bao nhiêu việc rồi. Chuyện sau này cứ giao cho chúng tôi đi, cậu cứ việc nghỉ ngơi cho khỏe!" Lý Tiêu Vũ nói xong còn mỉm cười với tôi, nụ cười ấy giống như nụ cười khi nhìn thấy người thân vậy.
Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã hạ lệnh xuống rồi. Theo mệnh lệnh của cô ta, đội nhân mã do cô ta dẫn đầu tiên phong xuất phát về phía núi Miêu Vương.
Đi theo sau là đội thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa do Mạnh Doanh dẫn dắt, khi đi tới trước mặt tôi, Mạnh Doanh vỗ vỗ vai tôi, cười bảo: "Sơ Cửu, nghỉ ngơi đi! Cậu vì Đạo môn mà hi sinh nhiều như thế, người làm anh này biết cơ thể và tâm trí cậu đã mệt mỏi từ lâu rồi. Nghỉ ngơi đi, trận này, để người làm anh đánh tiên phong cho cậu!"
Mạnh Doanh vỗ mạnh ba cái lên vai tôi, sau đó lập tức kêu gọi các thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa đuổi theo đoàn người.
Đội ngũ của Thanh Long đi sau cùng, khi đi tới trước mặt tôi, gã ta toét miệng cười hề hề, cây quạt giấy trắng cũng xòe ra: "Sơ Cửu, những anh em Linh tộc này chạy tới đây để báo đáp ân nghĩa vì trước kia cậu đã không giết họ! Sau trận này, chỉ cần Lý Sơ Cửu còn sống được ngày nào thì Linh tộc và Đạo giáo mãi mãi không có chiến tranh! Thù hận quá đau khổ và dằn vặt, oan oan tương báo đến bao giờ, sao không thể mỉm cười gác lại hận thù? Ha ha..."
Thanh Long hoàn toàn hóa thân vào vai diễn người kể chuyện của gã ta, trong lời nói lúc nào cũng có những từ gieo vần. Nhưng gã ta như thế này mới vui tươi hơn, bình dị hơn, gần gũi hơn, chứ gã ta của trước kia có lẽ chưa từng vui vẻ như hiện tại!
Bây giờ, gã ta cũng được sống với dáng vẻ mà mình thích!
Sau khi gã ta dẫn các anh em Linh tộc tiến về phía núi Miêu Vương, xung quanh chỉ còn lại một mình tôi. Một mình tôi đứng yên tại chỗ, qua một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Không có được sự giúp đỡ của bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo, cộng thêm người của Linh tộc chạy tới giúp tôi, còn cả Lâm Tiêu đánh lén từ phía sau, có thể nói rằng lão tổ Diệp gia bị bao vây tứ phía. Lúc này đây, cho dù lão ta mọc cánh cũng khó bay được. Nói câu khác, đêm nay lão ta chắc chắn sẽ chết, khỏi cần nghi ngờ.
Cho dù tôi không lên đó, họ cũng có thể giúp tôi giải quyết lão tổ Diệp gia!
Đột nhiên, toàn thân tôi giống như được thả lỏng triệt để, tâm trí tĩnh lặng như dòng nước. Tôi vốn tưởng rằng lúc này tôi sẽ cực kỳ kích động, nhưng không ngờ rằng mình lại bình tĩnh đến vậy.
Bắt đầu từ khi sư phụ dẫn tôi rời khỏi thôn Ma Câu, tôi đã chuyên tâm tu đạo, mục đích là để tìm Chu Bát Tự và báo thù! Sau khi giải quyết xong kẻ thù, tôi lại gặp phải chuyện phân tranh và nội bộ rối ren của Đạo môn.
Sau đêm nay, chắc chắn Đạo môn sẽ thống nhất, cũng có nghĩa là, Đạo môn không còn cần đến tôi nữa. Thế nhưng nực cười ở chỗ, vào thời khắc này, tôi bỗng có cảm giác cô độc và thê lương như không có nhà để về.
Tính đi tính lại, hình như tôi cũng không có nhà thật. Miêu Vương quan mất rồi, ngôi nhà ở thôn Ma Câu cũng mất rồi. Nơi duy nhất mà tôi có thể đi là dẫn Y Y về trại Cổ Miêu.
Thực ra như thế cũng rất tốt, Đạo môn được thống nhất, Sư Tư Triết và bộ phận Đặc Biệt chắc chắn sẽ không để tôi sống sót mà lăn lộn trong Đạo môn. Nếu sống ở trại Cổ Miêu, có thể tách biệt với cuộc sống bên ngoài, chí ít có thể sống an toàn với Y Y.
Thù hận của cha mẹ tôi, tôi từng tính lên đầu lão tổ Diệp gia và bộ phận Đặc Biệt. Nhưng suy cho cùng thì kẻ đầu sỏ ra tay vẫn là lão tổ Diệp gia, chỉ cần lão tổ Diệp gia chết, tôi có thể yên tâm mà rời đi!
Đương nhiên, trước khi rời đi, tôi cũng phải thương lượng ổn thỏa với bộ phận Đặc Biệt, nhất định phải tìm người chính nghĩa tới điều hành Đạo môn Nam - Bắc, đồng thời còn phải yêu cầu họ cật lực ngăn cản người của Âm Dương đạo.
Mục đích của Âm Dương đạo là muốn phá hoại long mạch chính của Hoa Hạ, cắt đứt số mệnh như mặt trời ban trưa của Hoa Hạ. Nhưng chỉ cần bộ phận Đặc Biệt có thể dẫn dắt người của Đạo môn đối đầu với chúng, nào có chuyện không thể thắng nổi?
Còn về chuyện của Tử Long, nếu tôi đồng ý rút khỏi Đạo môn, e rằng chỉ có thể khiến Vương Lỗi cùng anh ấy đi tìm ao máu Hồng Liên ở sông Minh Hà thôi.
Nghĩ xong tất cả đường lui, lòng tôi càng lúc càng thêm bình tĩnh. Không phải bình tĩnh, mà là một loại tĩnh lặng rất khó mô tả. Từ khi tiến vào Đạo môn đến nay, hơn mười năm trời, cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh của mình.
Tuy rằng vẫn còn nuối tiếc và không cam lòng, nhưng chắc chắn tôi sẽ phải rút lui.
Mà ngay khi tôi đang đờ đẫn trong thôn, nơi nào đó ở cách đó không xa, mây đen vần vũ, sấm chớp rền vang, vừa nhìn đã biết họ đang sử dụng Đạo thuật, cuối cùng cũng ra tay rồi.
"Nếu đã muốn rút khỏi Đạo môn, vậy mình giữ pháp khí này có tác dụng gì? Ha ha..." Sau khi cầm kiếm Thất Tinh đi được vài bước, tôi mới ý thức được vấn đề này. Lầm bầm vài câu chế giễu bản thân, tôi đột ngột vứt thanh kiếm trong tay đi.
Thời khắc vứt kiếm Thất Tinh đi, trái tim tôi giống như đột nhiên ngừng lại, giống như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng trong sinh mệnh của mình, chỉ cảm thấy lòng dạ trống huơ trống hoác.
Khi tôi đi tới trấn nhỏ dưới chân núi Miêu Vương, từ cổng trấn đã thấy không ít thi thể nằm la liệt. Máu tươi chưa kịp khô, thi thể vẫn chưa cứng lại. Thành công của một chiến tướng luôn được đắp từ vô số hi sinh, thái bình chỉ được đánh đổi bằng máu tươi, đây là lẽ dĩ nhiên.
Sau khi tôi tiến vào trấn nhỏ, những giọt mưa to như hạt đậu bắt đầu ào ào rơi xuống từ bầu trời đêm. Sấm chớp liên tục lóe sáng trên nền trời đen như mực, từng trận gió lạ thổi lá rụng và bụi bặm trên nền đất vào không trung.
Cát đá tung bay trong không trung như bị mưa to gió bão cuốn đi.
Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi Miêu Vương bốc khói mù mịt, thỉnh thoảng còn nghe được những tiếng gào thét thảm thiết thê lương. Âm thanh niệm chú đấu pháp liên tục vang lên, giống như chưa từng ngắt quãng.
Mà âm thanh hoan hô sau khi giành thắng lợi cũng thỉnh thoảng rộ lên.
Đây là trận nội chiến duy nhất của Đạo môn mà tôi không hề nhúng tay vào, có lẽ ông trời cảm thấy tôi đáng thương nên muốn để tôi lặng lẽ rời khỏi Đạo môn. Cũng tốt, chí ít khi tôi rút khỏi Đạo môn, hai tay cũng không dính máu tanh.
Bắt đầu từ dưới chân núi Miêu Vương, đi đến đâu cũng thấy toàn xác chết ngã gục trong vũng máu. Con đường lát đá xanh dẫn lên núi đã nhuộm máu đỏ của máu tươi.
Mùi máu tanh gay mũi xộc thẳng vào mặt khiến người ta chực nôn ọe mấy lần.
Tôi bước từng bước theo con đường nhỏ mà đi lên trên, không nhanh cũng không gấp gáp, cũng không lo lần này lão tổ Diệp gia có thể chạy trốn. Đây là nơi mà tôi và Tử Long đã sống gần mười năm, tôi chỉ muốn lặng lẽ đi hết một vòng.
Tôi sợ sau này có lẽ không còn cơ hội nào như thế này nữa!
Nhưng sau cùng thì con đường này cũng chỉ dài ngần ấy, đợi khi tôi lên tới đỉnh núi đã thấy xung quanh cực kỳ nhếch nhác, ngoài máu me cũng chỉ có thi thể. Người của lão tổ Diệp gia bị bao vây trong sân tập võ.
Đây là thắng lợi mang tính áp đảo, bên cạnh lão tổ Diệp gia không có cao thủ, còn bên phe tôi lại có không ít cao thủ. Vả lại, đội nhân mã mà tôi dẫn tới toàn là những người không sợ chết!
Không những không sợ chết mà Đạo thuật lẫn thân thủ của họ đều không hề kém cỏi. Nếu lão tổ Diệp gia được bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo giúp đỡ, có lẽ tôi không thể giải quyết lão ta nhanh đến vậy. Điều này cũng trách Diệp Đường quá nhẫn tâm, chọc phải ai không chọc lại đi chọc vào Diệp Thiếu Khanh, đã vậy còn giết chết người mẹ mà Diệp Thiếu Khanh yêu thương nhất.
Không có Diệp Thiếu Khanh âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, e rằng bây giờ tôi cũng không thể đánh tới núi Miêu Vương. Thế nhưng lòng tôi có cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác như tất cả mọi thứ của lão tổ Diệp gia là do lão ta tự mình chuốc lấy.
Hắn và Diệp Đường cùng đường nên làm liều, vốn tưởng rằng Âm Dương đạo sẽ thực sự vì họ mà đại khai sát giới với người của bộ phận Đặc Biệt. Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Hoa Hạ, nếu chúng thực sự ra tay, chỉ e không ai còn sống mà quay về.
Đối với Âm Dương đạo mà nói, lão tổ Diệp gia cũng chỉ là một quân cờ. Chúng tôi đối sẽ không mất lý trí đến mức chủ động giao chiến cùng bộ phận Đặc Biệt chỉ vì một quân cờ. Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, chỉ cần chúng không ra tay, bộ phận Đặc Biệt cũng không dám động tới chúng.
Vả lại, chúng có thừa thời gian. Trùng hợp thay, lão tổ Diệp gia này cũng bị thời gian kéo dài đến chết.
Lão tổ Diệp gia và Diệp Đường là hai cao thủ chơi đùa với lửa, lần này lại lỡ tay để lửa bén lên người. Nói thẳng ra, kế hoạch ban đầu của lão ta không một kẽ hở, hợp lực đối phó với bộ phận Đặc Biệt. Nhưng lão ta hoàn toàn không ngờ rằng tôi đã âm thầm tập kết được nhiều thế lực đến vậy!
Trên sân tập võ toàn là đầu người, chằng chịt chi chít cả một vùng! Có thể nói rằng, bao nhiêu tinh anh của Đạo môn đã tề tựu cả ở núi Miêu Vương, cho dù chết mất không ít người cũng phải có đến hàng nghìn đệ tử Đạo môn.
Tiểu Thiết châm hết các ngọn đuốc trên sân tập võ, trong thoáng chốc, sân tập võ sáng trưng bởi ánh lửa. Tôi không nhìn thấy tình hình của lão tổ Diệp gia, chỉ nghe thấy đệ tử đang vây quanh lão ta mà không ngừng gào thét ra oai.
Có đôi lúc, vận mệnh trở nên thú vị như vậy đấy. Vốn tưởng là điều rất khó khăn, sau cùng lại là thắng lợi dễ dàng. Nói cách khác, lần này đối phó cùng lão tổ Diệp gia còn dễ dàng hơn đối phó với bà ba Hoàng!
Nhưng điều này cũng không phải ngẫu nhiên, thành công ấy không thể tách rời với tất cả mọi thứ mà chúng tôi đã làm trước đó.
Mà đúng vào lúc này, A Cẩu đột nhiên phát hiện ra tôi đang đứng bên ngoài đoàn người, lập tức hả họng gào ầm lên: "Bắt đầu từ đêm nay, Đạo môn chính thức thống nhất. Mọi người cùng nghênh đón thủ lĩnh Đạo môn, Lý Sơ Cửu!"

Bình Luận

0 Thảo luận