Không biết vì sao, khi Vương Lỗi nói ra chân tướng, tôi lại chẳng hề thấy tức giận.
Anh ta đã biết cách phá giải câu đố của Thái Ất Chân Nhân từ lâu, nhưng lại cố ý không nói ra, cố ý kéo dài thời gian, cũng chỉ là vì muốn có thêm ít thời gian ở cạnh Thạch Minh Thánh Hàm.
Vương Lỗi là một nhân vật như nào? Bất cần đời! Thâm sâu khó lường! Lại càng không có ai có thể thao túng anh ta.
Trong suy nghĩ của mọi người, anh ta là một người rất thần bí, không thể nhìn thấu, cũng là đối tượng mà rất nhiều người tu đạo sùng bái, hâm mộ. Mà khi anh ta nói ra những lời này, tôi lại bất giác cảm thấy đau lòng.
Đặc biệt là cảm giác không biết làm sao hiện rõ trong lời nói của anh ta, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta bất lực đến vậy về tinh thần. Cho dù là khi anh ta bị nhốt ở hồ máu Hồng Liên dưới địa ngục Cửu U, anh ta cũng chưa từng tỏ ra bất lực, tiếc nuối như vậy.
Trong lúc cảm xúc tôi trở nên khá là phức tạp thì Vương Lỗi vẫn đang nhìn đăm đăm Thạch Minh Thánh Hàm. Tôi không biết quá khứ của anh ta, cũng không biết thân phận của anh ta, nhưng nếu anh ta có thể yêu một người như vậy, chắc chắn là vì có liên quan tới thân phận cũng như quá khứ của anh ta.
Lúc này tôi cũng không sốt ruột như ban nãy nữa. Hai anh em chúng tôi cũng nhân cơ hội này, ngồi lại tâm sự với nhau. Tôi hỏi anh ta: "Lỗi gia, anh có dự định thế nào rồi?"
Câu hỏi của tôi có thể hiểu theo rất nhiều hướng, nhưng với sự thông minh của Vương Lỗi, chắc chắn anh ta đoán ra được hàm ý trong lời nói của tôi.
Tôi thấy anh ta quay lại nhìn tôi, cười một tiếng rồi khẽ đáp: "Anh Cửu, Lỗi gia tôi chính là một người tu đạo của Hoa Hạ, tuyệt đối sẽ không làm những việc gây ảnh hưởng cho Đạo môn Hoa Hạ, về điểm này thì cậu có thể yên tâm. Cô ấy chính là cao thủ Âm Dương Đạo Nhật Bản, cũng có địa vị rất cao ở bên đó. Lần này bọn họ tới đây, tuyệt đối là để gây chuyện. Một khi tìm được Thần mộ, chắc chắn bọn chúng sẽ trở mặt. Mọi người có lập trường khác nhau, làm sao mà Lỗi gia tôi có thể nhìn bọn chúng mang bảo bối của Đạo môn Hoa Hạ đi được? Điều này cũng có nghĩa là, Lỗi gia tôi và cô ấy sẽ trở thành kẻ địch. Lỗi gia tôi cố ý kéo dài thời gian, chính là vì muốn tranh thủ thêm ít thời gian ở bên nhau. Có đôi khi, kết cục không quan trọng, chỉ cần có quá trình là đủ rồi. Anh Cửu, Lỗi gia tôi làm vậy, cậu sẽ không trách tôi chứ?"
Tôi cũng chỉ biết cười khổ đáp: "Trách cũng để làm gì, dù sao tôi có đánh thắng được anh đâu."
Vương Lỗi cũng cười khổ, chẳng mấy khi anh ta lại không đốp chát lại lời của tôi thế này.
Thấy anh ta không nói gì tiếp, tôi mới chủ động hỏi một câu: "Lỗi gia, nếu như, tôi đang nói nếu thôi đấy. Nếu như đám người Thạch Minh Thánh Hàm thật sự muốn gây hại cho Đạo môn Hoa Hạ, gây hại cho quốc gia chúng ta, anh biết phải làm thế nào chứ?"
Nghe tôi hỏi câu đó, vẻ mặt Vương Lỗi lập tức trở nên rất nghiêm nghị. Anh ta híp mắt, im lặng trong chốc lát. Khoảng mấy phút sau, anh ta mới gằng giọng mà thốt ra từng từ: "Dám xâm phạm nước ta, vậy giết! Giết!"
Vương Lỗi nói câu này rất có khí thế, hoàn toàn khiến tôi giật mình. Trong ánh mắt anh ta cũng toát ra sát ý, không hề che giấu.
Mãi cho đến lúc xế chiều, tất cả mọi người vẫn chưa tìm ra manh mối nào bèn tụ tập lại ở chỗ cũ, bắt đầu thảo luận đối sách.
Vương Lỗi nhìn bầu trời xám xịt trên đầu, mắng to một câu: "Vốn dĩ Lỗi gia còn định chờ khi mây mù tản ra thì sẽ cùng ngắm mặt trời lặn, ngắm ánh hoàng hôn với cô ấy. Xem ra, ông trời không cho Lỗi gia cơ hội này rồi. Thôi, thôi, đều là do duyên phận..."
Dứt lời, Vương Lỗi nhảy xuống khỏi bức tượng đá, đi thẳng tới chỗ đội ngũ của Thạch Minh Thánh Hàm, cười nói: "Cô gái xinh đẹp, vừa rồi Lỗi gia tôi đã vật vã suy nghĩ suốt cả buổi, cuối cùng cũng giải được câu đố. Nhưng mà, Lỗi gia tôi có một yêu cầu, chỉ cần chị chịu ngắm mặt trời mọc hoặc là mặt trời lạn trên núi Chung Nam với Lỗi gia tôi một hồi, Lỗi gia tôi sẽ mang mọi người đi tìm Thần mộ, thế nào hở?"
Thạch Minh Thánh Hàm nhíu cậu, nhìn Vương Lỗi, hỏi: "Cậu thật sự sẽ làm cho tôi?"
"Chắc chắn!" Vương Lỗi gật đầu thật mạnh, nói thêm, "Trên thế giới này, chỉ cần Lỗi gia tôi quyết định cái gì rồi thì mười con trâu cũng không kéo lại nổi. Tìm Thần mộ sao, vì cô Lỗi gia tôi sẽ tìm ra cho bằng được. Còn về nhóm anh Cửu sao..."
Vương Lỗi nói tới đây, đột ngột quay đầu nhìn sang tôi, hỏi: "Anh Cửu, nếu là Lỗi gia tôi không muốn tới Thần mộ, thế cậu có quay về không?"
Tôi mỉm cười, phối hợp với lời nói của anh ta, cũng gật đầu đáp: "Chỉ cần Lỗi gia anh quay về, tôi cũng lập tức mang theo người quay về. Đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh."
Tất nhiên là Thạch Minh Thánh Hàm không tin mấy lời chúng tôi vừa nói. Nhưng tôi thấy trong ánh mắt mà cô ta nhìn Vương Lỗi đã có gì đó khác biệt. Vài giây sau, Thạch Minh Thánh Hàm mới nói giọng dứt khoát: "Vương Lỗi, nếu anh có thể đưa tôi đi tìm được Thần mộ, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh. Nhưng tiền đề là, phải xem anh có thể sống sót rời khỏi Thần mộ không đã."
"Hề hề!" Vương Lỗi cười đáp: "Tôi cũng không dám giấu, chứ thực ra mạng của Lỗi gia tôi cũng nhiều như chân của con rết vậy. Cô cứ nghĩ thử mà xem, Lỗi gia tôi sẽ có bao nhiêu cái mạng chứ? Cô cứ yên tâm đi, Lỗi gia tôi chắc chắn sẽ không để cho cô phải làm quả phụ đâu."
Thạch Minh Thánh Hàm cười mỉa mai, cũng không nói gì thêm, mà quay sang ra lệnh cho người của mình bắt đầu chuẩn bị đồ.
Còn anh chàng Đông Tử thành thật thì lại bước tới trước mặt Vương Lỗi, nói bằng vẻ mặt rất chân thành: "Lỗi gia, tôi vừa tính thử rồi, một con rết ít nhất cũng có bốn mươi bốn cái chân. Xem ra, mạng của Lỗi gia anh còn nhiều hơn cả của mèo nữa."
Đông Tử vừa nói xong, tôi chỉ muốn bật cười. Tôi cứ luôn có cảm giác rằng, anh ta xuất hiện chính là để đối phó với Vương Lỗi vậy.
Vương Lỗi dựng ngực chân cậu, chỉ về phía bờ vực, nói: "Đông Tử, Lỗi gia tôi vừa mới thấy bên chỗ bờ vực có một con rết bò qua, nhưng mà hình như nó chỉ có bốn mươi ba cái chân. Cậu có biết vì sao không?"
Đông Tử lại lắc đầu rất thành thật, đáp không biết.
Vương Lỗi cười châm chọc: "Bởi vì có một cái chân đã chui vào trong óc cậu, cắt đứt mất một sợ dây thần kinh của cậu. Cho nên cậu bị thiếu mất một dây thần kinh, đã hiểu chưa hả?"
Đông Tử nghệt mặt hoang mang mất mấy giây mới ngộ được ra, tức thì cười ngại ngùng, cũng không dám nói thêm gì nữa. Hai người này nói chuyện một hồi, khiến bầu không khí cũng sống động hơn nhiều.
Sau đó tôi lại thúc giục Vương Lỗi nói ra cách phá giải. Nhưng Vương Lỗi vẫn tỏ ra không hề nóng vội, còn bảo chờ thời cơ tới rồi, anh ta sẽ nói ra thôi.
Chúng tôi chờ chưa được bao lâu thì trời bắt đầu tối sầm. Mà trời vừa tối, trên đỉnh núi cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng, gió thổi qua khiến người ta run rẩy. Tất cả mọi người đều mặc hai chiếc áo bông dày. đứng sát vào nhau cho ấm áp.
Trên trời bắt đầu có bông tuyết li ti rơi xuống, chỉ chừng hơn mười phút sau, ánh trăng bàng bạc đã rọi xuống khắp nơi. Ánh trăng vừa hay rọi xuống hoa Vãng Sanh, mà bông hoa đó vốn có màu đen, nay có ánh sáng phản xạ, trông có vài phần rờn rợn.
Đặc biệt là hai bức tượng điêu khắc hình hoa Vãng Sanh, năm chiếc của chúng có màu như mây cát tường ngũ sắc. Khi được ánh trăng bao trùm, màu sắc của chúng trông lại càng đẹp đến kinh người, tựa như cảnh tượng chỉ có trong mộng.
"Cô gái xinh đẹp, cô hãy nhớ cho kỹ đấy, đây là món quà đầu tiên mà tôi tặng cho cô. Chờ khi cô quay về Nhật rồi, nếu nhớ Lỗi gia thì cứ ngẩng đầu nhìn bầu trời sao nhá!" Vương Lỗi cười đùa. Trong khung cảnh đẹp đẽ lúc này, đúng là rất hợp để bày tỏ tình yêu.
Thạch Minh Thánh hàm trừng anh ta một cái, nói: "Lảm nhảm vừa thôi, mau đưa chúng tôi đi tìm Thần mộ đi!"
"Được!" Vương Lỗi gật đầu, bước về cột đá ở ngay bên cạnh bờ vực thẳm rồi nhảy lên. Chỉ sau mấy lần lấy đà nhảy, anh ta đã đứng phía trên cột đá, cất giọng đọc thật to: "Thiên địa phân vô cực, vô cực phân càn khôn, càn khôn phân âm dương, âm dương xuất trường sinh, trường sinh nghịch thiên địa. Muốn được trường sinh, tất phải nghịch càn khôn. Lỗi gia tôi cũng nói luôn cho các vị ở đây biết trước, đây không phải cơ quan, cũng không phải phong thủy, mà là một trận pháp đi ngược lại âm dương. Mà cách để phá trận nằm trong bức tượng điêu khắc hình hoa kia."
Tôi thấy Vương Lỗi vẫn luôn nhìn ánh trăng đang treo giữa bầu trời đêm. Trăng tàn tựa móc câu, ánh trăng lành lạnh. Tôi cũng nhìn ánh trăng trên trời, được chừng hai, ba phút, tôi bỗng phát hiện ra rằng, ánh trăng đó đang dần dần sáng hơn.
Đúng lúc này, Vương Lỗi lại đột ngột nhảy thẳng từ trên cột đá xuống dưới, chạy thẳng tới trước mặt tượng hoa, rồi tung chưởng đánh thẳng vào bức tượng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy một tiếng ken két chói tai vang lên, bức tượng nặng tới hơn năm mươi cân đã bị một chưởng của Vương Lỗi đánh bay về phía bức tượng hình hoa còn lại.
Mà ngay sau đó, vương Lỗi lại chạy tới chỗ bức tượng hình hoa còn lại, cũng đánh một chưởng vào một bên của bức tượng. Cứ thế vừa hay đã khiến cho hai bức tượng đổi vị trí cho nhau.
"Ngày là dương, đêm là âm. Càn là trời, khôn là đất, điên đảo âm dương, nghịch chuyển càn khôn. Đường dẫn tới Thần mộ, mở ra cho Lỗi gia tôi." Lúc này Vương Lỗi rất chuyên chú, hoàn toàn khác hẳn những gì tôi đã biết về anh ta.
Ngay khi anh ta dứt lời, lập tức cũng lùi lại phía sau. Và ngay trong khoảnh khắc đó, một tia sáng trắng giáng xuống từ trên trời, vừa hay bao trùm lên hình bát quái thái cực trên bàn đã được tạo nên bởi hoa Vãng Sanh.
Ánh trăng đó biến mất rất nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy nữa. Một giây sau, hai bức tượng hoa vừa bị Vương Lỗi thay đổi vị trí bỗng từ từ xoay tròn.
Ngay sau khi hai bức tượng xoay tròn, tôi thấy từ trong kẽ nứt trên bức tượng hình hoa toát ra luồng khí đỏ tươi, tanh nồng như máu. Huyết khí đã nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng, giống như là sương mù đang bao trùm lấy hoa Vãng Sanh trên mặt đất.
Thoáng chốc, cả một mảng hoa Vãng Sanh trên mặt đất giống như là đã bị bao trùm một lớp sương mù màu đỏ máu.
Nhưng mọi người đều nhìn thấy tận mắt cảnh, hoa Vãng Sanh trên mặt đất bắt đầu điên cuồng phát triển. Tất cả đều mọc cao lên, cao đến nửa thân người, mà chính giữa nụ hoa thì mọc ra vô số dây leo.
Những cái dây leo này đều mọc dài ra, lan tràn về phía cây cột đá. Chúng đã xen vào nhau, trông chằng chịt, rậm rạp. Sau khi kéo dài qua cả năm cây cột đá tựa núi Ngũ Chỉ, chúng lại hướng thẳng về phía dưới vực sâu.
Nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ như vậy, ai nấy trong chúng tôi đều khiếp sợ không thôi. Tất cả đều trợn tròn mắt, há hốc mồm, không thốt thành lời.
Mà lúc này, Vương Lỗi lại cười phá lên, nói: "Đây cũng chính là nghiệp chướng mà Thái Ất Chân Nhân đã dứt bỏ trước khi mọc cánh thành tiên. Những nghiệp chướng này đã giúp ông ta thành công, cũng sẽ giúp chúng ta tìm được Thần mộ của ông ta. Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, bất kể là người phàm hay tiên gia, đều không thoát khỏi cái định số này. Đi theo Lỗi gia, Lỗi gia sẽ đưa các người đi tìm Thần mộ trong truyền thuyết."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận