Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 449: Một vùng hỗn độn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Sau khi lão quỷ lôi được tôi lên bờ, những dấu chân ướt nhèm nhẹp kia mới chậm chạp quay về chiếc thuyền giấy!
Nhưng những chiếc thuyền giấy bên bờ sông dường như không có ý định bỏ đi, có vẻ như thủy quỷ trên thuyền giấy đang theo dõi từng cử động của chúng tôi! Thuyền giấy chi chít trắng xóa cả mặt sông, thật khó lòng tưởng tượng có bao nhiêu thủy quỷ đang đứng trên đó!
Bây giờ vốn là giữa trưa mà tiết trời càng lúc càng u ám, cũng chẳng nhìn được vầng mặt trời đâu nữa, chỉ loáng thoáng thấy một vầng sáng ảm đạm!
Tôi biết không thể nấn ná quá lâu ở chỗ này, đành điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi cùng lão quỷ quay trở về. Trên đường về, chúng tôi đi rất nhanh, nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn luôn cảm nhận được có không ít cô hồn dã quỷ đang đi theo sau lưng chúng tôi.
Từng trận gió âm u không ngừng thổi thốc vào lưng chúng tôi, lạnh đến mức xương sống của chúng tôi thẳng đơ. Vào thời điểm tồi tệ nhất, thậm chí tôi cảm nhận được có quỷ hồn đang thổi gió sau gáy mình. Đám này toàn là cô hồn dã quỷ, chúng chỉ đợi chúng tôi quay đầu lại, nhân cơ hội ấy thổi tắt dương hỏa trên vai chúng tôi, từ đó chiếm lấy cơ thể chúng tôi!
Đám quỷ hồn này thì không đáng để e sợ, nhưng tôi sợ nếu chúng tôi động thủ sẽ kinh động tới nhiều quỷ hồn hơn! Chỉ tính riêng trấn Ma Câu đã có vài trăm oan hồn lệ quỷ, huống hồ là nơi khởi phát như thôn Ma Câu.
Nơi này không hề có người sống lui tới, cộng thêm đang là ban ngày, đám quỷ hồn xung quanh chắc hẳn vẫn chưa thức giấc, nhưng một khi đêm đen ập xuống, chúng sẽ bước ra và đi lang thang.
Lão quỷ vừa cắm đầu đi thẳng về phía trước vừa rải giấy tiền ra phía sau. Ông ta cứ rải như thế, cảm giác âm u sau lưng mới tiêu tán bớt. Phải mất hơn mười phút, chúng tôi mới rời khỏi phạm vi bị sương mù bao quanh.
Bước chân ra khỏi khu vực ấy, ánh nắng rực rỡ của ngày đông lại chiếu xuống, tôi bỗng chốc thấy ấm áp và thoải mái hơn nhiều.
Khi chúng tôi quay về trấn, Dương lão thất lập tức chạy tới đón chúng tôi. Nhìn thấy lão quỷ mặt mày tái nhợt, anh ta sững người, sau đó mới hỏi tôi: "Anh Cửu, tình hình thăm dò thế nào rồi?"
"Ừm." Tôi gật gật đầu, nói qua loa vài câu: "Tình thế ở thôn Ma Câu khủng khiếp hơn nơi này rất nhiều, hôm nay còn có nắng, giữa ban ngày ban mặt. Nếu đi vào ngày trời nhiều mây, cho dù là ban ngày, chắc cũng khó đi vào trong!"
"Sơ Cửu nói đúng đấy!" Lão quỷ tiếp lời của tôi: "Cây cầu đá nối vào thôn Ma Câu đã bị gãy rồi, muốn đi qua cây cầu đá đó là chuyện không thể làm được, chỉ có thể đi đường thủy. Nhưng trên mặt sông có thủy quỷ ngăn cản, càng thêm khó khăn! À phải rồi, Sơ Cửu, còn con đường nào khác có thể tiến vào thôn của các cậu không?"
"Không có!" Tôi lắc lắc đầu: "Địa thế của thôn Ma Câu rất hiểm trở, ba mặt giáp núi, phía trước bị một sông to ngăn trở, cây cầu đá ấy là lối vào duy nhất. Ngọn núi ở ba mặt còn lại cao chót vót tới tận tầng mây, vách đá dốc đứng rất nguy hiểm, chỉ có thể đi vào thôn bằng đường thủy thôi!"'
"Thế hả..." Sắc mặt lão quỷ cũng trở nên nghiêm trọng, ông ta lẩm bẩm: "Nếu muốn đi vào thôn bằng đường thủy, chúng ta sẽ gặp phải đám thủy quỷ ngăn sông kia. Nhưng người tu Đạo như chúng ta kiêng dè nhất là thủy quỷ. Ban nãy tôi đã nhìn qua số lượng của thủy quỷ, chí ít phải có tới vài trăm con! Nếu muốn lao sang đó, chắc chắn khó như lên trời! Thủy quỷ oán khí rất nặng, chỉ cần là người sống, sẽ bị chúng kéo vào trong dòng sông. Gặp nước thì pháp khí và bùa chú của chúng ta không còn tác dụng gì nữa, phải làm thế nào mới tốt đây?"
Tôi cũng không nghĩ ra được cách nào khác, cách duy nhất để vào thôn Ma Câu là đi đường thủy!
Ngập ngừng trong thoáng chốc, tôi mới nói: "Ban nãy tôi cũng chú ý tới tình hình bên bờ sông, không còn thuyền bè nào nữa, e rằng đã bị nước lớn cuốn trôi từ lâu rồi. Nếu chúng ta muốn qua sông, nhất định phải đóng thuyền, dù là bè mảng cũng được. Đồng thời, loại gỗ để đóng thuyền nhất định phải dùng gỗ đào hoặc gỗ táo tàu! Năm đó tôi và Tử Long từng bị thuyền giấy đâm vào, thuyền giấy là vật âm, các loại thuyền gỗ bình thường sẽ không chịu nổi cú đâm từ chúng đâu. Chỉ có gỗ đào hoặc gỗ táo tàu mới có cơ hội thôi."
"Gỗ đào hoặc gỗ táo tàu có thể khống chế được những thứ bẩn thỉu, nhưng số lượng thuyền giấy thực sự quá nhiều. Nếu có thể tìm được gỗ táo tàu hoặc gỗ đào từng bị sét đánh làm nguyên liệu đóng thuyền, chưa biết chừng có thể ngăn được va đụng của thuyền giấy!" Lão quỷ cũng tán thành, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó xử: "Nhưng mà, Sơ Cửu à, khu vực này gần như không một cọng cỏ nào sống được. Vả lại, không biết người dân ở khu vực này có trồng cây đào hay cây táo tàu hay không, nếu có thì dễ rồi!"
Nghe lão quỷ nhắc đến điều này, tôi bỗng chốc mỉm cười: "Lão quỷ, chỗ chúng tôi không trồng cây táo tàu, nhưng cây đào thì không thiếu! Ngay trên ngọn núi nối giữa trấn Ma Câu và thôn Ma Câu, chỗ nào cũng là cây đào! Tôi còn nhớ lúc nhỏ có công trình thôi canh tác trả đất trồng rừng, nhưng chúng tôi không trồng tre trúc mà trồng cây đào, khắp núi đồi đâu đâu cũng là rừng đào!"
"Nếu nói như thế thì tốt quá rồi còn gì! Gỗ đào làm bè mảng, chắc có thể đỡ được va chạm từ thuyền giấy!" Lúc này lão quỷ cũng mỉm cười.
Đúng lúc này, Dương lão Thất cũng nói ra thắc mắc của mình: "Anh Cửu, lúc chúng ta đi, chắc chắn sẽ nhiều người, cần khá nhiều bè mảng! Chỉ với vài người như chúng ta, liệu có làm kịp không? Với cả, ngọn núi phía sau cũng bị sương mù bao phủ rồi, chúng ta phải đi chặt gỗ đào thế nào đây?"
Dương lão Thất cũng nói trúng tim đen của tôi, anh ta nói không sai, chúng tôi phải đối diện với vấn đề thực tế này. Chúng tôi chỉ có bốn người, nhân lực không đủ, mà khu vực đó bị sương mù bao phủ, dễ gặp chuyện, phải nghĩ cách đối phó.
Tôi nghĩ ngợi hồi lâu cũng không nghĩ được cách giải quyết, đành phải thở dài một tiếng: "Nếu đám Vương Kỳ Bằng có thể đến đúng lúc này thì chắc giải quyết được vấn đề này đấy! Cũng không biết rốt cuộc bây giờ họ thế nào rồi?"
"Sơ Cửu, đừng nghĩ đến chuyện khác nữa! Chúng ta đến đâu hay đến đó, bất kể thế nào, chúng ta cũng phải làm xong thuyền đã. Cũng phải qua sông tiến vào thôn trước khi Linh tộc chạy tới, phải xem xem trong thôn còn người nào sống sót, nếu có người sống, chúng ta sẽ cứu họ, Linh tộc không thể uy hiếp chúng ta được nữa. Tính ra thì đội ngũ của đám Tử Long chắc sẽ đến đây trước mồng năm." Để giảm bớt áp lực cho tôi, lão quỷ vỗ vỗ vai tôi và an ủi.
"Ừm." Tôi gật gật đầu và nói: "Lát nữa tôi ra ngọn núi phía sau một chuyến nữa xem sao, xem mấy cây đào ấy có còn không, tiện thể thăm dò tình hình ngọn núi, đến lúc đó xem xem nên đi đường cái hay đi đường núi."
"Được, cứ thế mà làm!" Lão quỷ đồng ý với ý kiến của tôi: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát đã, chốc nữa tôi sẽ đi cùng cậu thêm một chuyến!"
"Không cần đâu!" Tôi cười cười: "Lão quỷ, hai người ở lại canh chừng trấn này, một mình tôi đi thôi. Cho dù gặp phải chuyện gì khác, một mình tôi cũng dễ thoát thân!"
Đương nhiên lão quỷ tin vào thực lực của tôi nên cũng không cố chấp nữa, chỉ nhắc nhở một câu: "Vậy được, cậu phải cẩn thận, nhất định phải bảo trọng! Quan trọng nhất là cậu không được bồng bột. Tôi biết bây giờ cậu rất muốn tiến vào thôn Ma Câu, muốn xem xem có ai còn sống. Nhưng càng vào lúc này, cậu càng phải bình tĩnh. Nếu cậu có mệnh hệ gì, tất cả cố gắng của họ đều biến thành công cốc hết!"
Tôi hiểu ý của lão quỷ, cũng phải hứa với ông ta là mình sẽ không làm bậy. Sau đó, nhân lúc trời chưa tối, một mình tôi tới ngọn núi phía sau trấn Ma Câu.
Sương mù trên dải núi phía sau trấn Ma Câu đã tan bớt, nhưng khi tôi trèo lên, vừa tới đỉnh núi, xung quanh lại bị sương mù bao vây.
Đưa mắt nhìn xuống không thể nào thấy được vị trí của thôn Ma Câu, chỉ có thể nhìn thấy từng tầng sương mù trắng xóa trên bầu trời của thôn Ma Câu. Lần này tôi đến đây để tìm gỗ đào nên không dám chần chừ, bèn rút Thước Trấn Hồn, đi thẳng xuống núi.
Tôi nhớ lúc nhỏ trên đỉnh núi có khá nhiều cây tùng và các loại cây gỗ tạp khác, nhưng sau khi đi một đoạn trong sương mù, tôi chỉ thấy từng gốc cây nhô lên khỏi mặt đất, căn bản không có nổi một cây gỗ nào hoàn chỉnh.
Nhất là trên mặt đất, hoàn toàn biến thành đất hoang, không một loài cây nào sinh tồn, đến cả một cọng cỏ dại cũng không thấy. Chúng khiến tôi có cảm giác như nham thạch núi lửa từng chảy qua đây nên mặt đất mới hỗn loạn và hoang vắng như vậy.
Những cành cây bị gãy cắm dọc cắm xiên xuống nền đất đã mục rữa từ bao giờ. Tuy rằng vẫn còn giữ được hình dạng của cây gỗ, nhưng chỉ cần giẫm chân lên sẽ khiến nó vỡ nát thành vụn gỗ.
Nhìn thấy cảnh ấy, lòng dạ tôi nguội lạnh quá nửa. Nhưng tôi không hề bỏ cuộc, vẫn không ngừng an ủi bản thân: "Chỉ hi vọng cây gỗ đào vẫn kiên cường sống sót, nếu không, thực sự không có cách nào để tìm nguyên liệu làm bè gỗ nữa."
Sau khi tôi đi xuống thêm một đoạn nữa, tới khu vực trồng rừng đào, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nội tâm của tôi lập tức nguội lạnh hẳn.
Rừng đào trước mặt cũng không thoát được kết cục giống như cây gỗ khác, chỉ còn trơ trọi mỗi gốc cây chừng mười centimet, mà những đoạn gỗ gãy gập trên nền đất cũng mục rữa hết, giẫm lên là nát, căn bản không thể làm bè mảng được!
Tôi vừa không cam tâm, vừa uất hận, nhưng cũng đành chấp nhận sự thật này. Xem ra ông trời muốn cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của tôi đây mà!
Sắc trời càng lúc càng tối, sương mù xung quanh càng lúc càng lạnh, tôi lo sợ đám quỷ hồn kia sắp tỉnh dậy, cũng không dám ở lại thêm, đành phải quay đầu về trấn.
Khi về đến trấn đã là buổi chiều, lão quỷ đứng trước cổng đợi tôi, vừa nhìn thấy tôi quay lại lập tức chạy tới hỏi han: "Sơ Cửu, thế nào rồi? Có tìm được gỗ đào không?"
Tôi lắc đầu bất đắc dĩ, cắn răng đáp: "Những cây gỗ đào đó đã mục nát hết rồi, không làm thành bè được!"
"Ôi!" Nghe thấy tôi nói ra đáp án này, lão quỷ lập tức thở dài não nề rồi nói như trút giận: "Không có gỗ đào làm bè mảng, chúng ta không thể nào chống chọi được sự va chạm của mấy con thuyền giấy kia! Xem ra ông trời muốn lấy mạng của chúng ta đây mà!"

Bình Luận

0 Thảo luận