Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 833: Minh tu sạn đạo

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Nghe thấy câu nói của Lâm Tiêu, lòng tôi bỗng cảm thấy bất an. Lâm Tiêu trước nay rất vững dạ, khi ông ta nói ra câu này, chắc chắn đã biết một số sự việc.
Thấy tôi không nói gì, Lâm Tiêu cười cười rồi bảo: "Sơ Cửu, đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta quay về đại điện bàn bạc thêm."
"Ừm." Tôi gật gật đầu, theo Lâm Tiêu tới đại điện của Miêu Vương Quan. Vị trí của chưởng môn ở đại điện vẫn luôn chừa lại cho tôi, Lâm Tiêu quá cố chấp, không chịu ngồi vào vị trí đó, cứ bắt tôi ngồi vào chỗ của chưởng môn.
Tôi không thể nào cãi được ông ta nên đành ngồi vào vị trí chưởng môn, ông ta và Tử Long lần lượt ngồi ở hai bên. Thấy mọi người đã đông đủ, Lâm Tiêu mới sai đệ tử ở bên ngoài đóng cửa đại điện.
Đợi khi cửa lớn đóng lại, tôi vội vàng hỏi ông ta: "Lâm đại ca, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Ôi!" Lâm Tiêu thở dài một tiếng, biểu cảm trên gương mặt rất khó coi, ông ta lắc đầu bất đắc dĩ, "Sơ Cửu, các cậu mới rời đi chưa được bao lâu đã có người báo tin mật cho tôi."
Khi nói đến đây, Lâm Tiêu mới lấy trong lòng ra một phong thư đưa cho tôi. Trên thư viết rõ năm chữ "chỉ Lý Sơ Cửu đọc", rất rõ ràng, lá thư này được viết riêng cho tôi.
Tôi mở thư ra đọc, bên trên viết khá nhiều chữ, nét chữ rất ngay ngắn như kiểu chữ được in bằng máy vậy, chắc hẳn phải là người quanh năm làm bạn với bút và mực mới viết ra được mẫu chữ đẹp thế này.
"Lý Sơ Cửu, khi cậu đọc được lá thư này cũng có nghĩa là người anh em tốt Vương Lỗi của cậu đã rơi vào tay Âm Dương Đạo. Cậu yên tâm, tôi không giết cậu ta đâu, chỉ nhốt cậu ta và nữ thần của chúng tôi vào một chỗ thôi. Chuyện sinh tử của cậu ta phụ thuộc vào lựa chọn của cậu. Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, nếu cậu muốn cứu Vương Lỗi thì hãy chặt đứt long mạch của Hoa Hạ. Tôi cho cậu thời gian nửa tháng, đến lúc đó nếu long mạch vẫn còn, tôi sẽ phái người đưa thủ cấp của Vương Lỗi về."
Ở đoạn cuối bức thư, lạc khoản đề tên là Mộc, chính là sứ giả ngũ hành duy nhất còn sống và đã đưa Thạch Minh Thánh Hàm đi. Tôi nhìn lại ngày tháng bên dưới bức thư, nó được gửi đi từ một tuần trước, cũng có nghĩa là bây giờ chúng tôi còn một tuần.
Nhưng điều tôi không ngờ là Vương Lỗi thực sự rơi vào tay chúng. Với đạo hạnh của Vương Lỗi, nếu muốn bảo vệ bảo thân, chắc hẳn phân thân của Ma Vương cũng không làm gì được anh ấy. Mà anh ấy bị người của Âm Dương Đạo bắt đi, khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn có liên quan tới Thạch Minh Thánh Hàm.
Trước khi gặp được Thạch Minh Thánh Hàm, Vương Lỗi không có điểm yếu. Mà sau khi gặp phải Thạch Minh Thánh Hàm, anh ấy bỗng có điểm yếu.
Khi tôi đang trầm tư suy nghĩ thì Tử Long cũng cầm lá thư lên đọc; đọc xong, anh ấy phẫn nộ đập tay xuống bàn, quát ầm lên: "Chỉ là một Âm Dương Đạo nhãi nhép mà dám ra tay với Lỗi gia, đúng là chán sống rồi! Nếu chúng dám to gan đả thương Lỗi gia, Triệu Tử Long này nhất định sẽ huyết tẩy Âm Dương Đạo của chúng!"
Tử Long không phải người cọc cằn lỗ mãng, dù rất tức giận nhưng anh ấy không bồng bột. Sau khi quát một câu, Tử Long nhìn về phía tôi, "Sơ Cửu, em tính thế nào?"
Tôi nhíu mày, nghiến răng đáp: "Chúng ta phải đi cứu Lỗi gia, giống như anh nói đó, chỉ cần chúng dám động vào một sợi tóc của Lỗi gia, em nhất định không để cho chúng được sống yên ổn. Nhưng trước đó, chúng ta phải có chuẩn bị. Dù sao thì nơi đó là hang ổ của Âm Dương Đạo, không thể hành xử cảm tính."
"Sơ Cửu nói đúng đấy, về chuyện này, chúng ta phải tính kế lâu dài." Lâm Tiêu tiếp lời tôi, ông ta nói: "Từ đầu đến cuối, Âm Dương Đạo vẫn luôn là một hiểm họa lớn, nhiệm vụ của chúng là chặt đứt long mạch của Hoa Hạ. Trong mấy chục năm trở lại đây, chúng đã hai lần xâm phạm Đạo giáo của ta. Nếu để chúng tiếp tục tồn tại, chắc chắn sẽ nhòm ngó tới long mạch của Hoa Hạ. Thế nên, lần này chúng ta đi, nhất định phải khiến chúng thiệt hại nặng nề, để trong một thời gian ngắn, chúng không thể xâm phạm Hoa Hạ ta được nữa."
Lâm Tiêu phân tích rất lý trí, chúng tôi không thể nào tiêu diệt Âm Dương Đạo hoàn toàn, dù sao thì đó cũng là gốc rễ của chúng. Biện pháp khả thi duy nhất là khiến chúng tổn thất nặng nề, để trong vòng một trăm năm tới, chúng không thể ngó ngàng tới long mạch của Hoa Hạ được nữa.
Lâm Tiêu vừa dứt câu, A Cẩu cũng đứng dậy, "Khi ở địa cung long mạch, Âm Dương Đạo đã chịu tổn thất nặng nề rồi. Thạch Minh Thánh Hàm là âm dương sư lớn mạnh nhất của chúng, sứ giả ngũ hành cũng là sự tồn tại chỉ thua kém mỗi thiên quân của Âm Dương Đạo. Bây giờ Thạch Minh Thánh Hàm theo Lỗi gia, sứ giả ngũ hành cũng chỉ còn mỗi sứ giả hệ Mộc sống sót. Thế nên, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta đối phó với Âm Dương Đạo."
"Ừm." Lâm Tiêu gật gật đầu rồi nói tiếp lời cậu ta: "Trong thời gian này, tôi cũng cử người đi Nhật Bản, âm thầm thăm dò tình hình của Âm Dương Đạo. Theo tin tức báo về, hang ổ của Âm Dương Đạo tọa lạc tại huyện Nara, nằm sâu trong một thung lũng tuyết có tên là Phạm Âm. Bây giờ người giỏi nhất trong Âm Dương Đạo là thiên quân của bọn chúng, các âm dương sư khác không đủ gây ra uy hiếp gì. Thế nhưng, dù sao nơi đó cũng là hang ổ của Âm Dương Đạo, căn cơ vững vàng, chắc chắn có điều gì đó mà người ngoài như chúng ta không biết. Thế nên, theo ý kiến của tôi, hãy để đội ngũ tinh anh tiến vào, tránh các trận chiến trên quy mô lớn, âm thầm cứu Vương Lỗi, đồng thời giết thiên quân của chúng."
Đây là điều khiến tôi thích nhất ở Lâm Tiêu, bất kể gặp phải chuyện gì, ông ta cũng có thể lo lắng mọi thứ chu toàn. Tôi có thể không cần suy xét quá nhiều, ông ta luôn có thể xử lý ổn thỏa mọi việc mà tôi cần.
Phương pháp mà Lâm Tiêu nói đến cũng là phương pháp đáng tin cậy nhất, tính đến thời điểm này.
"Anh Cửu, trước khi các anh quay về, chúng tôi và Lâm đại ca đã thảo luận xong biện pháp này. Nếu anh cảm thấy ổn, chúng tôi sẽ bắt tay vào tiến hành ngay lập tức." Thấy tôi không tỏ thái độ, A Cẩu chủ động xin ra tiền tuyến.
Tôi không trả lời A Cẩu ngay mà nhìn về phía Lâm Tiêu, "Lâm đại ca, đề xuất mà anh nói thực sự cũng được. Thế nhưng, chúng ta không thể bỏ quên mất điều này: tôi dám đảm bảo rằng, trong núi Miêu Vương chắc chắn có nội gián của Âm Dương Đạo. Cũng có nghĩa là chúng có khả năng giám sát nhất cử nhất động của chúng ta bất cứ lúc nào. Bây giờ tôi quay về núi Miêu Vương, chắc chắn Âm Dương Đạo cũng biết đến chuyện này, chưa biết chừng chúng đã bày sẵn thiên la địa vọng đợi chúng ta. Lần này chúng ta sang nơi đất khách quê người, nhất định không thể để xảy ra sai sót, nếu không thì đến cả cơ hội quay về cũng không còn."
Tôi không nói với họ về chuyện phân thân của Ma Vương, dù sao thì nó cũng chỉ là suy đoán của tôi. Bây giờ sự việc của Tử Long đã được giải quyết, chúng không thể mở phong ấn của địa ngục Cửu U thông qua Tử Long nữa. Biện pháp duy nhất, trước hết là tìm kiếm vòng quay số mệnh, sau đó đến quỷ tỉ ở Phong Đô và cửu đầu sư.
Nếu không, chủ nhân của Đoạt Phách mãi mãi không thể nào cắn nuốt được Minh Vương. Nhưng có một khả năng khác, đó là chủ nhân của Đoạt Phách sẽ ra tay với Tử Long. Cửu đầu sư và quỷ tỉ nằm trong tay Tử Long, chúng tôi không thể nào tiêu hủy được hai thứ này, chỉ có thể phong ấn lại thôi.
Nhưng sức mạnh từ phân thân của Ma Vương quá khủng khiếp, phong ấn của chúng tôi không có tác dụng gì mấy. Thế nên đây là một mối họa khó lường.
Khi tôi vẫn đang suy nghĩ quyết sách thì ông thợ cắt giấy đứng ra, "Nếu thực sự giống như những gì Sơ Cửu phân tích thì chúng ta chỉ có thể dùng phương thức bí mật. Chúng ta có thể cho người cải trang thành diện mạo của Sơ Cửu và Tử Long, để họ giả bộ tới núi Côn Lôn. Đợi khi đánh lạc hướng được Âm Dương Đạo, chúng ta sẽ lặng lẽ đi tìm chúng."
Lời nói của ông thợ cắt giấy đã nhắc nhở tôi. Ông ấy là thợ cắt giấy, không những biết làm hình nộm giấy mà còn biết thuật dịch dung. Nếu có thể giấu được sự giám sát của Âm Dương Đạo, vậy thì chúng tôi có thể đi cứu Vương Lỗi mà không phải lo gì cả.
Mọi người cảm thấy phương pháp của ông thợ cắt giấy rất ổn, sau cùng quyết định sử dụng nó. Sau đó là đến phần chọn người tiến hành. Lâm Tiêu là người đầu tiên đứng ra, chủ động tham chiến, nhưng Đạo giáo không thể thiếu ông ta được nên tôi đành từ chối, "Lâm đại ca, anh không thể đi được, anh phải ở lại tọa trấn núi Miêu Vương."
"Sơ Cửu, không được, lần này tôi nhất định phải đi cùng cậu!" Bản tính cố chấp của Lâm Tiêu nổi lên, ông ta khăng khăng, "Lần trước các cậu đi tìm sông Minh Hà, bỏ tôi ở núi Miêu Vương. Lần này tấn công Âm Dương Đạo, chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Thế nên, tôi nhất định phải đi."
Tôi lắc lắc đầu, mỉm cười đáp: "Lâm đại ca, không phải tôi không cho anh đi cùng, mà là tôi có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho anh."
"Ồ?" Lâm Tiêu lầm bầm, sau đó lập tức thấy hứng thú, gặng hỏi tôi: "Sơ Cửu, nhiệm vụ gì thế?"
Tôi tỏ vẻ thần bí, "Lâm đại ca, bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cụ thể cho anh biết. Nhưng anh hãy nhớ rõ điều này, nhất định phải dạy các đệ tử Đạo giáo tu luyện thuật pháp đối phó cùng Ma Vương. Đợi khi chúng tôi cứu được Vương Lỗi, chúng ta sẽ đối phó với phân thân của Ma Vương, giải quyết nguy cơ của Đạo giáo mãi mãi."
Khi ở dưới đáy sông Thiên Hà, thứ mà Trình Tùng muốn kiểm chứng chính là thân phận thực sự của phân thân Ma Vương. Mà khi ở dưới đáy sông Thiên Hà, tôi mới biết được phân thân của Ma Vương là ai.
Trước kia tôi còn nghĩ rằng, nếu Vương Lỗi không xảy ra chuyện, chúng tôi quay về sẽ chuẩn bị đối phó với nó ngay. Nhưng vì chuyện của Vương Lỗi, chúng tôi đành phải chậm lại, sau khi quay về sẽ đối phó với Đoạt Phách và chủ nhân của hắn ta.
Lâm Tiêu cũng đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng tôi, bấy giờ mới chịu thỏa hiệp: "Được, Sơ Cửu, tôi sẽ ở lại tọa trấn. Đợi các cậu quay về, chúng ta sẽ cùng đối phó với Đoạt Phách và chủ nhân của hắn ta. Chỉ khi nào giải quyết được kiếp nạn Ma Vương, Đạo giáo mới bình yên mãi mãi."
Thấy Lâm Tiêu đã đồng ý, tôi mới đứng dậy tuyên bố: "Lần này chúng ta tấn công Âm Dương Đạo, không thể quá nhiều người. Chúng ta âm thầm hành động, càng nhiều người càng khiến chúng nảy sinh nghi ngờ. Vì thế, lần này chỉ cần hai anh em A Cẩu và Đông Tử cùng chúng tôi tới hang ổ của Âm Dương Đạo. Các anh em khác ở lại duy trì trật tự của Đạo giáo, đợi chúng tôi toàn thắng trở về sẽ đối phó với phân thân của Ma Vương."

Bình Luận

0 Thảo luận