Tôi căn bản không kịp phản ứng, cũng hoàn toàn không ngờ rằng Bách Hiểu Sinh sẽ dùng cách thức này để bảo vệ tôi rời khỏi nơi đây! Dầu ngô đồng trong ngọn đèn kia không ít, ngọn lửa nhanh chóng nhấn chìm hắn.
Dây leo quấn trên cơ thể hắn lập tức bị ngọn lửa thiêu rụi thành vô số tro bụi! Mà lúc này Bách Hiểu Sinh đột ngột nhào về phía sứ giả hệ Mộc.
Hắn bất chấp nhào tới như vậy khiến vị sứ giả Ngũ Hành kia phải lùi về sau, mà Bách Hiểu Sinh vẫn nén cơn đau kịch liệt mà gào lên với tôi: "Lý đạo trưởng, đi đi!"
Thời khắc ấy, tôi hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ. Khi Bách Hiểu Sinh gọi tên tôi, tôi mới thực sự hoàn hồn, lắp bắp gọi tên hắn: "Bách Hiểu Sinh..."
"Đi đi, Lý Sơ Cửu!" Bách Hiểu Sinh sắp không chịu nổi cơn đau khủng khiếp do bị đốt cháy nên gào rống lên.
"Người anh em, Lý Sơ Cửu này xin thề, nhất định sẽ báo thù cho anh!" Tôi nghiến răng hô lên, đồng thời nhanh chóng lùi về phía cầu thang bằng đá, sau khi lên bậc thang rồi, tôi mới quay đầu phẫn hận nhìn về phía nhóm sứ giả Ngũ Hành, đanh giọng quát: "Các người nhớ lấy, lần gặp sau chính là khi Lý Sơ Cửu này lấy đầu các người!"
Mà lúc này Bách Hiểu Sinh đã hoàn toàn bị ngọn lửa khủng khiếp nuốt chửng. Mùi thịt người cháy khét không khiến tôi cảm thấy khó ngửi hay gay mũi, ngược lại chỉ thấy khó chịu như sắp nghẹt thở.
Tuy rằng đã đối mặt với quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt như thế này, nội tâm đã tê dại từ lâu, nhưng khi nhìn thấy Bách Hiểu Sinh vì nghĩa quên mình, lòng tôi vẫn khó chịu mà không thể nói ra được.
"Bách Hiểu Sinh ta tuy là người của Đạo môn nhưng chưa từng một lòng tu đạo. Không ngờ ông trời vẫn chiếu cố, để ta hiểu được ý nghĩa của đạo trước khi chết! Đạo là gì cơ? Đạo là tín ngưỡng khi trong lòng có chính nghĩa, không sợ hi sinh, trừ tà diệt ma, đây mới là tín ngưỡng và tinh thần của người tu đạo! Ha ha... dù chết cũng không nuối tiếc, dù chết cũng không nuối tiếc..."
Khi tôi chạy lên cầu thang đá, tiếng cười ha hả của Bách Hiểu Sinh không ngừng vang vọng trong địa cung. Tôi có thể cảm nhận được, giờ phút này hắn rất đau đớn. Nhưng hắn không làm mất mặt người tu đạo, trước mặt sứ giả Ngũ Hành, hắn không phát ra bất kỳ tiếng rên đau đớn nào.
Đợi khi chạy ra khỏi bóng tối, tôi không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào của hắn nữa. Tôi biết, hắn đã bị thiêu sống thành than, đây là cách chết đi tàn nhẫn nhất.
Hắn cũng làm tôi nhớ tới Hà thiên sư, họ đều là những người giống nhau. Tuy tiến thân vào Đạo môn, nhưng chưa từng một lòng tu đạo, tới khi sắp chết mới lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự của tu đạo!
Tôi không ngừng âm thầm khích lệ bản thân: "Họ không hi sinh vô ích, họ đều lĩnh ngộ được đạo trước khi chết. Kiếp sau, nhất định họ sẽ chuyên tâm tu đạo, nhất định là thế..."
Tuy tôi đã không ngừng cổ vũ chính mình, nhưng nơi khóe mắt vẫn có giọt lệ nóng bỏng lăn xuống. Tôi siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà thề rằng: "Mối thù này, tôi nhất định sẽ dùng máu tươi của chúng để cúng tế!"
"Lý đạo trưởng, sư phụ tôi đâu? Anh ấy vẫn chưa lên sao?" Đồ đệ của Bách Hiểu Sinh còn dùng đèn pin để thăm dò tình hình bên trong mật đạo, rất lo lắng cho sư phụ của cậu ta.
Tôi cắn răng đáp lại: "Đi thôi, sư phụ của cậu không quay về đâu."
"Sư phụ!" Vừa nghe thấy đáp án của tôi, đồ đệ của Bách Hiểu Sinh lập tức gào một tiếng "sư phụ" rồi bật khóc rất thương tâm.
"Đừng khóc nữa, sư phụ của cậu vẫn luôn khen cậu là một nam tử hán, cậu không thể làm sư phụ cậu mất mặt được! Đi thôi!" Tôi không biết nên an ủi cậu ta thế nào, chỉ có thể dùng cách này để khích lệ cậu ta.
Nghe tôi nói như vậy, đồ đệ của Bách Hiểu Sinh lập tức ngừng khóc, dùng ống tay áo quệt nước mắt rồi lập tức khấu đầu ba cái vang dội với mật đạo, thề thốt rằng, "Sư phụ, sư phụ cứ chờ đó, đồ nhi nhất định sẽ báo thù cho người!"
Bách Hiểu Sinh đối xử với đồ đệ của mình rất có tình có nghĩa, cho dù trước kia tôi không hiểu nhiều về hắn, tôi cũng không tin rằng hắn là một gian thương táng tận lương tâm.
Bây giờ thông tin của tôi đã bại lộ rồi, tôi không dám để cậu ta tiếp tục ở lại phố Miếu, chỉ có thể dẫn cậu ta đi cùng. Bây giờ chúng tôi không còn đường nào để đi, nơi duy nhất có thể là đi tìm Diệp Thiếu Khanh.
Đồ đệ của Bách Hiểu Sinh có một chiếc xe van cũ nát, chúng tôi không dám chần chừ, cũng không thu dọn thêm một món đồ nào cả, cứ thế đánh xe đi tìm Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Thiếu Khanh ở nơi ngược hướng với khu ngoại ô, lộ trình không ngắn, chí ít cũng phải kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Diệp Thiếu Khanh xuất phát trước chúng tôi một tiếng đồng hồ, chắc hẳn đã đến nhà rồi. Mà tôi nóng lòng muốn tới gặp hắn là vì muốn xem xem hắn có gặp chuyện gì không. Tôi đã tính cả rồi, nếu Diệp Thiếu Khanh không sao, tôi sẽ lập tức chạy tới phố huyện.
Bây giờ thông tin của tôi đã bị lộ, lại để Diệp Đường chạy thoát, không thể nào lợi dụng Diệp Đường kiềm chế lão tổ Diệp gia nữa. Thế nên, tôi phải chủ động ra tay, chiếm lấy ưu thế.
Nếu không, chắc chắn Diệp Đường sẽ lợi dụng ngược Y Y để kiềm hãm tôi. Vả lại, chỉ cần Y Y vẫn còn nằm trong tay cô ta một ngày thôi, hòn đá lớn mắc kẹt trong lòng tôi vẫn không thể nào rơi xuống đất được.
Diệp Đường đã bị tâm ma khống chế hoàn toàn, tôi rất lo cô ta sẽ trút giận lên Y Y. Sự việc sau đó tôi không dám nghĩ đến nữa, chỉ có thể giành giật với thời gian...
Lão tổ Diệp gia chắc chắn cũng không được sống yên thân, một mặt vừa phải duy trì quan hệ với bộ phận Đặc Biệt, mặt khác vừa phải âm thầm câu kết với Âm Dương Đạo! Sớm muộn gì họ cũng bắt tay với nhau để đối phó cùng bộ phận Đặc Biệt, nếu giữa chừng tôi có thể châm dầu vào lửa, chưa biết chừng có thể khiến lão tổ Diệp gia và bộ phận Đặc Biệt rạn nứt sớm hơn.
Đến lúc đó hai hổ đấu với nhau, chắc chắn sẽ có một bên bị thương, cũng là thời cơ tốt nhất để tôi lấy lại Đạo môn phương Nam, đồng thời cũng có thể cướp lại Y Y. Chỉ cần bộ phận Đặc Biệt và lão tổ Diệp gia rạn nứt, tôi cũng có thể quang minh chính đại đối đầu với lão tổ Diệp gia.
Nghĩ như vậy, tôi không hề rơi vào đường cùng! Ngược lại, đây mới là lúc để tôi âm thầm giằng giật cơ hội.
Nghĩ tới biện pháp này, lòng tôi mới thấy bình tâm hơn. Nhân thời gian này, tôi cũng kiểm tra vết thương trên chân mình, toàn là vết cào do gai nhọn mọc ngược trên đống dây leo kia để lại, vết thương ngoài da thôi.
Đối với người như tôi mà nói, bị thương là chuyện thường như cơm bữa. Những vết thương nhỏ như thế này chắc hẳn là lần nhẹ nhàng nhất. Cũng không biết còn bao nhiêu lần thập tử nhất sinh nữa mới có thể thống nhất hoàn toàn Đạo môn, để Đạo môn đi theo chính đạo.
Nhưng lòng tôi có một niềm tin kiên định, tôi là đạo sĩ, đây là trách nhiệm của tôi, cũng là cả cuộc đời của tôi!
Đồ đệ của Bách Hiểu Sinh có vẻ rất suy sụp, cậu ta phóng xe rất nhanh, suốt dọc đường không nói một câu nào nhưng đôi mắt vẫn luôn đỏ ửng. Thực ra cậu ta không được tính là người tu đạo, chỉ có thể coi là một người làm thuê cho Trà Trai thôi.
Chưa biết chừng, cũng vì một người không có nhà để về nên Bách Hiểu Sinh mới dẫn cậu ta về Trà Trai, cho cậu ta một chốn đi về.
Đồ đệ này nung nấu chuyện báo thù cho Bách Hiểu Sinh, tôi sợ cậu ta sẽ lầm đường lạc lối. Đồng thời, tôi cũng biết thù hận đáng sợ đến mức nào. Giống như tôi, nếu không có Chu Bát Tự, nếu không có Linh tộc, e rằng tôi sẽ luôn sống ở thôn Ma Câu, không tranh đoạt với đời, có lẽ sẽ đi học rồi đi làm, cũng có thể thừa kế tay nghề của ông nội tôi, làm một người sửa mộ thật thà, sống cuộc đời yên ổn!
Thực ra, rất nhiều lúc, tôi muốn sống cuộc đời đơn giản mà kiên định như thế, nhưng thù hận đã thay đổi cuộc đời tôi. Thế nên, tôi không muốn đồ đệ của Bách Hiểu Sinh đi theo vết xe đổ của tôi.
Tôi im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng khuyên bảo cậu ta: "Trước khi chết, sư phụ của cậu nhờ tôi gửi cho cậu mấy câu! Anh ấy không hi vọng cậu bị cuốn vào chuyện phân tranh của Đạo môn, anh ấy hi vọng cậu tìm một chốn để ổn định, sống cuộc sống của người bình thường, lấy vợ sinh con, làm một người bình thường! Đây là di nguyện của sư phụ cậu, tôi hi vọng cậu đừng phụ lòng mong mỏi của anh ấy!"
Lời nói của tôi khiến người đồ đệ kia sững sờ, cậu ta đờ đẫn trong chốc lát rồi mới lắc đầu: "Tôi là trẻ mồ hôi, chính sư phụ đã đưa tôi về từ cô nhi viện. Chính sư phụ cho tôi một mái nhà, tôi đã sớm coi sư phụ như cha mẹ sinh ra mình rồi! Tôi không dám làm trái với di nguyện của sư phụ, nhưng trước đó, tôi nhất định phải báo thù cho ông ấy! Tôi vẫn còn trẻ, tôi có cả cuộc đời để tu luyện đạo thuật, để giết kẻ đã hại chết sư phụ tôi!"
Nghe thấy câu trả lời của cậu ta mà tôi khựng lại. Bởi vì cậu ta bây giờ giống hệt như tôi năm đó, khi được sư phụ đưa ra khỏi thôn Ma Câu. Khi ấy suy nghĩ của tôi cũng giống như cậu ta hiện giờ, chỉ muốn tu đạo để báo thù!
Nhưng con đường này thực sự quá gian khổ, không thể quay đầu lại, có thể nói là cửu tử nhất sinh! Tôi và Tử Long từ nhỏ đã chịu khổ cực, khuất nhục, có thể nói là ấm lạnh tự mình biết.
Tôi không muốn thấy cậu ta trở thành tôi và Tử Long thứ hai nên mới hỏi: "Cậu tin tôi chứ? Cậu tin rằng tôi sẽ báo thù cho sư phụ của cậu chứ? Tôi là Lý Sơ Cửu, người trong Đạo môn chắc hẳn đều biết tính cách của tôi, trước nay nói được làm được. Tôi hứa với cậu sẽ báo thù cho sư phụ cậu, nhất định sẽ báo thù cho anh ấy! Nhưng cậu không được phụ lòng mong mỏi của sư phụ cậu đâu."
Những lời sau đó của tôi khá nặng nề, đồng thời cũng lấy sư phụ của cậu ta ra chèn ép. Cậu đồ đệ không trả lời tôi, chẳng biết đang nghĩ cái gì, nhưng biểu cảm trên gương mặt rất phức tạp.
Khi tôi ngồi trên ghế phụ lái chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng cương nghị cùng đôi mắt hấp háy của cậu ta.
Vài ba phút sau, cậu ta mới ngoẹo đầu nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: "Lý đạo trưởng, anh thực sự sẽ báo thù cho sư phụ tôi chứ?"
"Ừ!" Tôi gật gật đầu, đáp: "Đến lúc đó nhất định tôi sẽ đích thân giết chết chúng, nếu như có một ngày cậu nghe thấy tin tức này, chứng tỏ tôi đã thực hiện được lời hứa với sư phụ cậu! Nhưng cậu, nhất định phải tuân theo di huấn của sư phụ cậu, rời khỏi Đạo môn, yên ổn làm một người bình thường, có thể hứa với tôi được không?"
Đồ đệ của Bách Hiểu Sinh cắn răng, sau cùng vẫn gật gật đầu, "Tôi hứa với Lý đạo trưởng, thoát khỏi Đạo môn, làm một người bình thường. Đồng thời cũng xin nhờ Lý đạo trưởng, nhất định phải báo thù giúp sư phụ tôi, để ông ấy yên lòng đi đầu thai chuyển kiếp!"
Thấy cậu ta đã thả lỏng hơn, tôi mới âm thầm thở phào một hơi. Có thể khiến cậu ta từ bỏ chuyện báo thù, có lẽ cũng là điều mà Bách Hiểu Sinh muốn thấy.
Điều tiếc nuối duy nhất là không biết thông tin gì về sông Minh Hà. Khi đó tình thế quá nguy cấp, nếu không, Bách Hiểu Sinh cũng sẽ nói với tôi về chuyện này.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi mới nhờ đồ đệ của Bách Hiểu Sinh đưa tôi tới địa bàn của Diệp Thiếu Khanh. Tôi không để cậu ta đi cùng tôi, mà bảo cậu ta rời đi, mãi mãi rời khỏi Đạo môn.
Đợi khi cậu ta đi rồi, tôi mới chạy đi tìm Diệp Thiếu Khanh. Nhưng tôi chưa tới vị trí cổng lớn, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Mùi máu kia rất gay mũi, xộc thẳng vào mặt. Tôi hít sâu vài lần, sắc mặt lập tức trắng bệch, bởi vì mùi máu tanh này được thổi tới từ vị trí cổng lớn...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận