Đại tư tế vừa dứt lời, tôi đã thấy hắn giang rộng hai tay vươn lên trời. Thoáng cái, thanh kiếm đen tỏa ra tà khí giáng mạnh xuống.
Uỳnh!
Tia sáng lóe lên, tiếng sấm nổ đùng đoàng chói tai. Thiên lôi đầu tiên của thuật Ngũ Lôi giáng xuống bổ thẳng lên thanh trường kiếm của đại tư tế, một luồng tà khí đen ngòm lan ra, tia sét cũng biến mất cùng lúc.
Ấy thế mà thanh kiếm đen lại không mảy may ảnh hưởng, vẫn sắc nhọn vô cùng, liên tục phát ra tiếng "vù vù".
Nhìn cảnh tượng này tôi cũng hoảng hồn, lòng thầm kinh hãi: "Uy lực của bùa Thần Châu ghê gớm thật, không ngờ nó có thể hóa giải được cả thiên lôi được mình gọi ra bằng thuật Ngũ Lôi."
Lúc tôi tặc lưỡi, đại tư tế nhếch mép cười, nói: "Thuật Ngũ Lôi cũng chỉ đến vậy! Lý Sơ Cửu - Truyền thuyết của Đạo môn cũng chỉ là hạng bọt bèo mà thôi! Muốn đánh bại bùa Thần Châu của ta, ngươi chưa đến tuổi!"
"Bớt tào lao, tiếp chiêu đi!" Tôi nghiến răng bực tức, cắm ngay Thước Trấn Hồn xuống đất, hai tay cùng lúc kết thành ấn Ngũ Lôi, tăng tốc xoay chuyển, niệm thần thú: "Thiên lôi cổn cổn, địa lôi phiên đằng; cửu thiên thập địa, ngũ lôi tề tụ; lôi công điện mẫu, trợ ngã tinh thần; ngũ lôi ngũ lôi, bộ bộ tương tùy; thuận ngã giả sinh, nghịch ngã giả vong! Ngô phụng lôi công địa mẫu cấp cấp như luật lệnh, giáng ngũ lôi, sát ác nhân! Tái phụng tam thanh tổ sư gia thần tôn, ngũ lôi hợp nhất, trợ ngã trảm tà trừ ma! Tai!"
Theo tiếng thét "Tai!" cuối cùng vang lên, cơ thể tôi đột nhiên trống rỗng, không có chút sức lực nào để chống đỡ, chân mềm nhũn, quỳ gục xuống đất.
Tôi chưa bao giờ sử dụng đạo thuật nào mạnh đến thế, nó hợp nhất năm tia sét vào làm một. Thứ đạo thuật đi ngược với lẽ trời ấy gây ra lực phản đáng sợ bội phần.
Lúc tôi niệm chú, khí tức trên người tan biến hết, rất khó ngưng tụ lại được, quá hao tổn tu vi. Một tay tôi nắm vào cây Thước Trấn Hồn cắm trên đất, gắng chút sức tàn đứng đậy, loạng choạng vài bước mới đứng vững được.
Tôi còn chưa ngẩng lên nhìn, đã cảm nhận thấy xung quanh nổi gió to. Trận gió ấy thổi tung lá khô, bụi cát trên mặt đất, điên cuồng lùa vào sân phơi.
Thoáng chốc, bốn bề cát đá mịt mù hỗn loạn, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ. Trận gió to thổi quần áo tôi bay phần phật, cảm giác sắp thổi bay cả người.
Để tránh cát bay vào mắt, tôi vô thức đưa tay lên che mắt lại. Trong tình cảnh này, tôi không còn thấy được đại tư tế phía đối diện nữa, chỉ cảm nhận được thứ tà khí phát ra từ người hắn mỗi lúc một nặng nề.
Và đúng vào lúc này, một tia sét đâm xuyên bầu trời đen kịt đột ngột nổ tung, thắp sáng cả trại Cổ Miêu. Tiếp đó là tiếng sấm đinh tai, uỳnh!
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời trại Cổ Miêu, khiến người ta dựng tóc gáy, sợ vỡ mật gan. Những hạt mưa to như hạt đậu ào ào trút xuống.
Mưa dội xuống đầu, cảm giác hơi đau nhức.
Ngay cả tôi cũng không ngờ rằng dung hợp năm tia sét lại tạo ra uy lực to lớn như vậy. Giờ tôi cũng đã hiểu câu nói: Đạo thuật đáng sợ ở chỗ nó có thể làm trời long đất lở!
Thi thoảng ánh chớp xẹt ngang bầu trời, tôi ngước lên nhìn, đúng lúc thấy chính giữa những quầng mây đen xoay vần, năm tia sét to bằng ngón tay cái chầm chậm hợp lại làm một.
Chớp mắt đã gần bằng cổ tay trẻ con. Thấy cảnh này, lòng tôi cũng nổi cơn vũ bão. Đạo hành của tôi còn như vậy thì những bậc cao thủ với đạo hành thiên biến vạn hóa mà dung hợp năm tia sét lại sẽ kinh khủng đến nhường nào? Tôi không dám tưởng tượng!
"Chẳng ngờ ngươi lại có thể dung hợp được Ngũ Lôi. Người đó nói quả không sai, Lý Sơ Cửu là biến số lớn nhất, sẽ giác ngộ vào khoảnh khắc sống còn! Xem ra, ta đã xem thường ngươi rồi!" Lúc này, đại tư tế đột nhiên lên tiếng.
Tôi cười bảo: "May nhờ có bùa Thần Châu của ngươi, nếu không ta cũng không nghĩ tới chuyện hợp nhất năm tia sét làm một!"
"Ha ha." Đại tư tế bật cười ha hả, đáp: "Dù có là như vậy thì ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của ta!"
Tôi thấy hắn vừa nói vừa nhảy vọt tới, túm ngay lấy bùa Thần Châu đang lơ lửng giữa không trung.
Máu tươi chảy theo bùa Thần Châu rơi xuống đất, nhuộm đỏ cả lá bùa. Tôi vẫn chưa định hình được hắn định làm gì, đã thấy hắn cho bùa Thần Châu bị nhuộm đỏ vào miệng, nhai mấy miếng rồi nuốt thẳng.
Vài giây sau khi hắn nuốt bùa Thần Châu, thứ tà khí tỏa ra từ hắn càng kinh khủng hơn. Cả người hắn khiến người ta càng có cảm giác tà ma.
Bộ dạng đó nhìn hệt như một con ác quỷ.
Hắn nhìn tôi chòng chọc, cười như điên như dại: "Lý Sơ Cửu, ngươi hãy nhớ lấy! Đây là thuật bùa thần đáng sợ nhất trong văn hóa Vu Na của trại Vu Sư chúng ta, người và bùa hợp nhất!"
Lời vừa dứt, tôi đã thấy hai tay hắn lại giang rộng một lần nữa. Cơ thể hơi khuỵu xuống, lòng bàn tay lật úp, đè xuống. Thanh trường kiếm lơ lửng trên đầu hắn cũng quay về phía sau lưng hắn, mũi kiếm hướng lên trời, như thể đại tư tế đang đeo một thanh kiếm phát ra tà khí sau lưng.
Tà khí từ người hắn và tà khí từ thanh trường kiếm bắt đầu quấn lấy nhau. Trong khoảng mười giây sau đó, tà khí hoàn toàn bao bọc lấy hắn.
Không còn nhìn thấy bóng dáng đại tư tế đâu nữa, chỉ thấy một luồng tà khí đen ngòm vây quanh. Luồng tà khí đen ngòm đặc quánh ấy tạo thành một bóng đen hình thanh kiếm!
Mưa mỗi lúc một lớn, gió ngày càng dịu lại, tôi luôn tay gạt nước mưa táp lên mặt để nhìn cho rõ tình hình bên phía đại tư tế. Tôi không thể khống chế được năm tia sấm sét hợp nhất kia, nhưng câu chú đã hoàn thành, sớm muộn gì cũng sẽ bổ xuống.
Đúng lúc tôi vừa chợt nhận ra điều ấy thì một lần nữa nghe thấy tiếng sấm nổ vang trời. Vội vàng ngẩng lên nhìn, tôi chỉ thấy tia sét to chừng cổ tay đứa trẻ kia vụt thoát khỏi đám mây đen, thế như chẻ tre lao xuống ầm ầm.
Chốc lát, xung quanh sấm chớp vang rền, như con mãnh long thoát khỏi lồng cất tiếng gào thét. Ánh sáng chói lóa khiến tôi không mở nổi mắt, vào lúc tôi lấy tay che lại, tia sét ấy đã bổ xuống người đại tư tế.
Uỳnh!
Tôi chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc, bị sức nổ thổi văng ra xa mấy mét. Ngã lăn trên đất một đoạn mới dừng lại được.
Mình mẩy tôi toàn bùn đất, chưa đứng được dậy, chỉ cảm thấy cơn đau dữ dội cuộn lên trong người. Cổ họng trào lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này tôi cũng bất chấp việc cơ thể đau đớn, tôi nhìn về phía đại tư tế, trông thấy một cái hố to bị sét đánh quanh hắn, chiếc hố còn bốc khói, cả mặt đất cũng cháy đen.
Những người Miêu xung quanh đã lùi tới nơi rất xa, tôi gắng gượng chống đỡ thân thể, chật vật bò dậy. Thước Trấn Hồn cũng bị thổi bật, không biết đã bay tới nơi nào.
Giờ tôi chỉ muốn xem xem rốt cuộc đại tư tế có bị sét đánh chết hay không.
Tôi nghiến răng, gắng sức đi về phía chiếc hố. Mưa to gió lớn đã ngừng, mây đen trên trời cũng biến mất, trăng sao lại hiện ra, ánh trăng bao phủ trên trại Cổ Miêu.
Tôi nhìn chiếc bóng của mình lảo đảo trên nền đất, đã mấy lần suýt không đứng vững. Nước bùn trên mặt chảy vào trong miệng, mùi đất cháy khét lẹt khiến tôi rất khó chịu.
Cả người như lao lực, không đủ sức để nhổ một bãi nước miếng, đành phải nuốt nước bùn vào bụng. Lúc bấy giờ, tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu, nhất định phải tận mắt chứng kiến đại tư tế chết trước mặt mình.
Dựa cả vào ý chí kiên định đó lê bước đến bên hố, vừa tới miệng hố thì thấy đại tư tế nằm trong. Mặt trắng bệch, tấm áo bào màu đen trên người rách rưới tả tơi, tóc hắn dựng đứng như gai con nhím.
Cơ thể hắn không ngừng co quắp, miệng trào máu tươi, thảm hại như một con chó chết giãy, đang thoi thóp, chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Thấy cảnh ấy, tảng đá nặng treo trong lòng tôi mới được hạ xuống, tôi nở nụ cười nhẹ nhõm, thế là đã đánh bại được hắn. Chung quy, bùa Thần Châu cũng không phải đối thủ của Đạo môn.
Cuối cùng, tôi cũng không thể chống đỡ được nữa, cả người mềm nhũn, quỳ gục xuống đất, nhưng lại bật tiếng cười lớn. Tôi ngẩng đầu, hạt mưa lác đác rơi xuống rửa trôi lớp đất bùn trên mặt.
"Ngươi từng nói, ngươi sẽ ban cho ta sức mạnh to lớn! Bây giờ, ta muốn ngươi cho ta sức mạnh!" Đúng lúc tôi đang đắm chìm trong vui sướng, đại tư tế đột nhiên mở trừng mắt, kích động hét lên.
Nghe thấy giọng hắn, nụ cười của tôi chợt vụt tắt, tim như hẫng một nhịp, cuống quýt nhìn về phía hắn, đúng lúc thấy chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của hắn tỏa ra ánh sáng kì dị màu đỏ như máu.
Ánh sáng đỏ máu đó luồn vào cơ thể hắn, đại tư tế thình lình đứng bật dậy. Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng. Hắn lao tới, một tay bóp chặt cổ tôi, nhấc bổng tôi lên như xách cổ một con gà, mặt mũi vặn vẹo méo xệch, nói với tôi bằng giọng hung ác: "Tên người Hán ti tiện, ngươi vĩnh viễn không bao giờ là đối thủ của ta!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận