Nghe lão quỷ hỏi xong, A Cẩu nhíu mày trầm tư một lúc rồi mới lên tiếng: "Tôi cũng không biết rõ về lời đồn của mây lành ngũ sắc, chỉ biết rằng nếu như dân chúng nhìn thấy mây lành ngũ sắc sẽ gặp được may mắn, mùa màng bội thu. Còn về việc các ngọn núi bao quanh mà ông nói, tôi cũng xem không hiểu. Thuật phong thủy của tôi có hạn, thật sự không nhìn ra được!"
A Cẩu nói xong lại cúi gằm đầu xuống, không nhìn chúng tôi, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt. Lão quỷ than vãn thở dài: "Hầy, tôi đã bảo phong thủy chỗ đó cứ quái quái mà! A Cẩu nói không sai, ngọn núi chính ở phía đối diện là nơi hung hiểm, tuyệt đối không dùng để chôn cất chứ nói gì đến thần mộ. Nhưng kì lạ là ngọn núi chính kia lại được các ngọn núi khác xung quanh bao bọc lại, chính là quỷ phủ thần công của thiên nhiên, chắc chắn không phải do con người thay đổi. Các ngọn núi xung quanh bảo vệ ngọn núi chính, thêm cả mây lành ngũ sắc kia nữa, tôi dám kết luận, phía trên đó cho dù không có thần mộ thì cũng phải có những đầu mối khác!"
"Nhưng mà..." Đông Tử tiếp lời: "Nhưng đỉnh núi chính kia là một ngọn núi tách biệt, lại cách cả một hẻm núi, chúng ta phải đi qua như thế nào đây? Cũng không thể điều động máy bay đến đó được đúng không?"
"Cái thứ đó chắc chắn không được đâu, phàm là nơi có linh khí đất trời thì sẽ có từ trường rất mạnh. Các loại máy bay, trực thăng bình thường đều không thể bay nổi, nếu không thì ngọn núi này đã bị người ta khai quật từ lâu rồi!" Lão quỷ bác bỏ ý kiến của Đông Tử.
Giờ quả là chúng tôi đang gặp phải vấn đề nan giải, nếu như không có cách nào để đi sang đó thì sẽ không có bất kỳ tiến triển nào. Nhưng ngọn núi tách biệt đó, không thể leo lên nổi, cũng không thể bay sang, nên làm thế nào mới ổn đây?
Chúng tôi suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra được đối sách, ai cũng vò đầu bứt tai. Bất tri bất giác đã đến tận lúc xế chiều, mặt đất bên ngoài đã phủ một lớp tuyết rất dày.
Mà hình như trận tuyết lớn này không có vẻ như sẽ dừng lại, vẫn cứ rơi liên tục từ lúc đó đến giờ. Tôi đi ra ngoài, trông thấy dãy núi xung quanh đã mênh mông độc một màu tuyết trắng, tựa như cả đất trời đều đã biến thành vùng băng tuyết trải dài tít tắp.
Vị ẩn sĩ kia cũng không chịu được lạnh giá, đành phải trở về căn nhà gỗ nhỏ. Chúng tôi không ăn cơm trưa, vị ẩn sĩ bèn làm luôn cơm tối cho chúng tôi, thấy vậy, tôi cũng bảo Đông Tử và A Cẩu đi giúp một tay.
Chúng tôi mang theo khá nhiều đồ ăn, coi như cũng có thể cải thiện bữa ăn một chút. Vị ẩn sĩ kia không ăn ngũ cốc, không ăn mặn, chúng tôi nếu mà cứ ăn như thế thì e là sẽ chẳng có sức làm việc mất.
Mà thật ra ban nãy là tôi cố tình bảo A Cẩu đi ra ngoài. Chờ đến khi họ bận rộn nấu nướng, tôi mới khẽ thì thầm với lão quỷ: "Lão quỷ này, A Cẩu có chuyện gạt chúng ta!"
Lão quỷ hơi nhướng máy rồi gật đầu nói: "Tôi đã sớm nhìn ra hai anh em này có vấn đề rồi. A Cẩu có lẽ đã nhìn ra nơi này có điều quái lạ từ trước, nhưng lại không nói gì cho chúng ta biết. Không riêng gì chúng ta, tôi lo lắng là cả bà ba Hoàng, thêm những người trộm mộ khác, thậm chí là lão tổ Diệp gia kia nữa, đều có vấn đề!"
Tôi cũng đang lo lắng, trước khi đi tôi đã dặn dò đám Dương lão tam kĩ lưỡng. Tôi còn tách cả lão tổ Diệp gia ra, nếu bà ba Hoàng định thừa dịp tôi không có ở đó để gây sự thì cũng không xơ múi được gì cả.
Nhưng dù sao bọn họ đều là một mầm họa, chắc chắn sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Tôi rùng mình, lát sau mới nói: "A Cẩu không hay nói chuyện, tính cách chín chắn, không dễ dụ anh ta nói ra được điều gì. Chỗ đột phá duy nhất chỉ có thể xuống tay từ trên người Đông Tử thôi. Chuyện này giao cho ông cả đấy, lão quỷ!"
"Được, cứ giao cho tôi!" Lão quỷ gật đầu đáp, rồi tựa như nghĩ tới chuyện gì khác, bèn thầm thì: "Đến giờ Lỗi gia vẫn chưa lên đến đây, nếu có anh ta ở đây, nói không chừng còn có thể mở ra được phong thủy nơi này. Mà giờ tuyết lớn đã chặn núi lại rồi, cậu ấy không tìm được đến đây đâu. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách, xem xem nên đi sang ngọn núi tách biệt bên kia như thế nào."
Điều mà lão quỷ vừa nói chính là khó khăn lớn nhất hiện giờ của chúng tôi. Thế nhưng ở trước mặt quỷ phủ thần công thiên nhiên, chúng tôi cũng phải bó tay, không thể hành động, chỉ có thể chờ đợi.
Trời ở đây tối rất sớm, còn chưa vào đêm mà bóng tối đã ụp xuống. Trời rét căm căm, chẳng ai muốn rời khỏi căn nhà gỗ ấm áp này cả. Ẩn sĩ vẫn làm món chay, còn Đông Tử thì hầm một nồi lẩu bự bằng thịt bò khô mà chúng tôi mang theo cùng một ít các loại thịt trữ đông.
Mấy người chúng tôi ngồi quây quanh lò lửa, vừa ăn vừa nói chuyện. Đông Tử mang theo không ít rượu xái, vừa uống vừa ăn lẩu, hăng đến mức đầu đầy mồ hôi. Đông Tử cũng không biết uống say thế nào mà ngó qua ngó lại đã gục xuống bàn ngủ say như chết.
Lão quỷ thấy Đông Tử say ngất, còn phá lên cười: "Có chút tửu lượng này mà cũng dám đọ rượu với ông à, đúng là còn non lắm! Ha ha ha..."
Lão quỷ nói xong câu đó thì cũng ngã chổng vó. Lúc đầu tôi còn tưởng hai người họ uống say rồi, thế nhưng ngay sau đó tôi lại trông thấy A Cẩu vốn không uống rượu cũng gục mặt lên bàn.
Tôi hốt hoảng kêu lên, hoảng sợ liếc nhìn vị ẩn sĩ thì nhìn thấy trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười quái dị. Sau đó, tôi cũng đổ gục lên bàn theo.
"Nói thật lòng, tôi không muốn giết các cậu, chỉ muốn trốn đi sống nốt nửa quãng đời còn lại. Thế nhưng, các cậu đừng trách tôi, là do các cậu tự tìm đến cửa chịu chết. Chỉ có thể trách mệnh các cậu không tốt, sau khi các cậu chết rồi, tôi sẽ đọc kinh siêu độ cho các cậu!" Vị ẩn sĩ lúc này mới để lộ ra bộ mặt thật, lôi chúng tôi từng người một ra ngoài.
Anh ta kéo tất cả chúng tôi đến chỗ vách đá cheo leo, thoạt nhìn như có vẻ muốn đẩy chúng tôi xuống vách núi. Anh ta vác người nhẹ nhất là A Cẩu lên đầu tiên, nhưng lại không biết lúc này tôi đã đứng ngay sau lưng anh ta, im lìm nhìn chằm chằm anh ta nãy giờ.
Tôi đang thử thách anh ta, đồng thời cũng muốn thăm dò A Cẩu, xem xem anh ta có phải là cao thủ thâm tàng bất lộ không. Tôi mãi chưa ra tay ngăn cản ẩn sĩ mà vẫn chỉ khoanh tay đứng một bên nhìn.
Vị ẩn sĩ này ngó xuống dưới vách núi, bỗng dưng lộ vẻ do dự, tựa như vừa muốn chúng tôi chết lại vừa không muốn xuống tay giết người. Anh ta nhìn vách núi chừng mười giây rồi đột nhiên vứt A Cẩu xuống đất, quỳ phịch xuống mặt tuyết, ngửa đầu khóc lớn: "Tại sao? Ông trời ơi, con chỉ muốn yên ổn sống nốt nửa đời còn lại thôi mà, sao ông lại không cho con cơ hội chứ? Con biết con đã phạm phải tội lớn, nhưng giờ con chuyên tâm khổ tu chính là vì muốn rửa sạch tội nghiệt trên người. Nhưng tại sao, đến cơ hội này mà ông cũng muốn cướp đi? Tại sao? Tại sao?"
Ẩn sĩ lúc này có lẽ đang rất lưỡng lự, sau khi đau đớn phát tiết xong, anh ta lắc đầu lẩm bẩm: "Nhưng nếu như mình không giết họ, phong tỏa con đường này thì sẽ ngày càng có nhiều người lên đây. Đến lúc đó, mình sẽ bị lộ! Không được, mình phải giết họ diệt khẩu! Thế nhưng... nhưng mà nếu như mình giết họ, vậy thì tội nghiệt trên người mình cũng sẽ tăng lên. Mình khổ tu nhiều năm như vậy là vì muốn hóa giải tội nghiệt mà mình gây ra. Mình phải làm sao đây? Mình không muốn giết người, nhưng cũng muốn sống tiếp..."
"Nếu như anh giết bọn họ, tội nghiệt của anh sẽ càng nặng. Cho dù có đến âm tào địa phủ thì Diêm vương gia cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Chỉ cần anh chuyên tâm tu đạo là có thể giảm bớt tội nghiệt trên người. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, mỗi một việc thiện việc ác của anh sao có thể tránh khỏi pháp nhãn của ông trời!"
Tôi vừa cất giọng, ẩn sĩ tức thì run lẩy bẩy, vội vàng quay đầu lại nhìn tôi. Sau khi nhìn thấy tôi đang đứng sau lưng, anh ta hốt hoảng kêu lên: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tôi đã bỏ thuốc mê vào trong cơm rồi cơ mà, sao cậu không bất tỉnh?"
Tôi nhếch miệng cười, lắc đầu nói: "Đại ca, tôi không phải người bình thường, tôi là người tu đạo! Đừng nói đến thuốc mê của anh, cho dù là kịch độc thì cũng chẳng có tác dụng gì với tôi cả!"
Tôi không nói cho anh ta biết chuyện trong cơ thể tôi có Âm cổ và cổ Kim Tàm. Sau khi tôi hấp thu chúng, cơ thể tôi đã bách độc bất xâm từ lâu.
Lúc đang nói, tôi phát hiện ẩn sĩ có ý định lấy dao găm bên hông Đông Tử ra. Tôi lắc đầu khuyên nhủ: "Tốt nhất là anh đừng có làm thế, tôi muốn giết anh thì ngay cả cơ hội để đánh trả anh cũng không có đâu. Vừa nãy tôi không có ra tay là vì muốn xem xem anh có thật sự giết chúng tôi hay không. Nhưng không, đến thời khắc cuối cùng anh đã thu tay lại. Anh yên tâm đi, anh không phải kẻ mắc tội ác không tha, tôi sẽ không giết anh!"
"Ha ha ha..." Nào ngờ, vị ẩn sĩ bắt đầu cất giọng cười khản đặc: "Anh bạn nhỏ, anh không hiểu rõ tôi đâu. Bởi vì tôi chính là một kẻ mắc tội ác khó tha. Tôi đáng chết, nhưng tôi lại sợ chết, nên mới chạy trốn đến nơi này. Núi Chung Nam có rất nhiều ẩn sĩ, thật sự cũng không thật lòng tu luyện lắm, họ đều là tội phạm giết người, chỉ là muốn đến đây để trốn mà thôi!"
Tôi giật mình, tôi từng nghĩ rằng anh ta là người bình thường, hoặc là cao nhân thâm tàng bất lộ, nhưng thật sự tôi không ngờ rằng anh ta lại là một tên tội phạm!
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, ẩn sĩ lại bật cười ha ha: "Cậu biết không? Mười hai năm trước, trong vòng một đêm tôi đã giết sạch năm mạng người! Vợ của tôi, thêm tình nhân của cô ta, và cả một nhà tình nhân của cô ta nữa! Tôi sợ bị tóm nên bỏ chạy đến núi Chung Nam, trốn đến nơi người bình thường không dám đến này. Chỉ có như vậy, tôi mới có thể trốn tránh sống tiếp được. Nhưng suốt mười hai năm qua, ngày nào tôi cũng mơ thấy ác mộng. Tôi mơ thấy hai đứa trẻ trong nhà tình nhân của vợ tôi, bọn chúng mới chỉ vài tuổi mà thôi. Đêm nào chúng cũng khóc thút thít bên tai tôi, tôi hận chính mình tại sao lúc đó lại có thể giết chúng tàn nhẫn đến vậy. Tôi đáng chết, đáng chết!"
Ẩn sĩ vừa nói vừa cười, rồi đột nhiên bụm mặt khóc toáng lên. Tôi hiểu cảm giác khó chịu này của anh ta, anh ta đang hối hận, đang tự trách, anh ta đang ăn năn vì những tội lỗi mình gây ra năm xưa.
"Có điều, nói ra được những điều này, trong lòng tôi cảm thấy rất mừng, chưa bao giờ tôi lại thấy nhẹ nhõm đến thế. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp họ. Ha ha ha!" Anh ta nói như bị điên, rồi đứng dậy, xông về phía vách núi hun hút.
Tôi đã sớm nhìn ra anh ta có điều quái lạ, thấy anh ta định nhảy xuống vách núi, bèn vội vã chạy lên kéo anh ta trở lại, quăng mạnh xuống đất, lạnh lùng nói: "Chết cũng không thể giải quyết lỗi lầm mà anh đã gây ra, đó cũng chỉ là một kiểu trốn tránh khác mà thôi! Nếu như anh thật sự muốn bù đắp cho tội lỗi của mình, vậy thì dùng nửa quãng đời còn lại để trả đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận