Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 486: Nuôi dưỡng ác quỷ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
"Cái quái gì vậy? Yêu rồi? Lỗi gia yêu rồi?" Vương Lỗi đột nhiên nói ra câu này khiến tôi và Tử Long kinh sợ đến mức suýt thì rớt cả cằm xuống!
Tôi và Tử Long mở to miệng, vẻ mặt kinh ngạc, phảng phất còn khiếp sợ hơn lúc nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh nữa.
Tử Long phản ứng lại trước, nói: "Lỗi gia, mẹ kiếp, có phải anh yêu thằng nào rồi không? Anh đừng có làm loạn nhé. Địa Tạng Vương Bồ Tát còn đang chờ anh đấy. Sau này anh phải làm hòa thượng, tuyệt đối đừng phá tấm thân đồng tử."
"Cút đi!" Vương Lỗi trợn trắng mắt nhìn Tử Long, sau đó lại cười ngại ngùng. Nụ cười này khiến tôi và Tử Long lại run lên, da gà nổi đầy người.
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một câu, không sợ ác quỷ cười, chỉ sợ Lỗi gia cười ngại ngùng! Người không biết xấu hổ lại cười như thế, tôi cảm thấy cả người vô cùng khó chịu.
Tôi bình ổn nỗi lòng đang hoảng loạn, đàng hoàng hỏi anh ta: "Lỗi gia, nói nghe thử. Chuyện là thế nào vậy?"
Nhìn thấy phản ứng của hai người bọn tôi, Vương Lỗi cũng nghiêm túc hẳn, đáp: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi rung động rồi!"
Thấy anh ta bắt đầu nói dài dòng, tôi và Tử Long vội vàng ngoảnh đầu đi, tỏ vẻ không thích nghe. Thấy thế, Vương Lỗi mới thật lòng nói: "Thật ra mọi chuyện là thế này. Lúc ra sau núi, Lỗi gia tôi định lên sàn với cách đẹp trai nhất. Không ngờ lại thấy hai người gọi tôi, tôi bèn chạy đến tìm hai người. Nào ngờ tôi vừa qua đó liền gặp chuyện, là ảo thuật! Ảo thuật kia quả thật rất mạnh, không chút sơ hở nào. Tuy rằng Lỗi gia tôi nhìn ra được đây là ảo thuật nhưng vẫn không thể phá được nó! Hai người biết Lỗi gia tôi không nói là khó chịu trong người. Bị nhốt trong ảo cảnh đó lại rất buồn chán, khó chịu giống như bị nhốt trong Cửu U Huyết Trì vậy. Lỗi gia tôi nghĩ không thể lãng phí thời gian, nổi hứng hát ca bèn hát hai bài! Không ngờ Lỗi gia vừa hát lên liền làm cho người bố trí ảo thuật cảm động! Đây là một cô gái, hơn nữa giọng nói còn rất êm tai. Không biết là do thấy tôi đẹp trai hay là bị tiếng hát hay của tôi làm cảm động? Kết quả là cô ấy đã thả ta ra!"
"Tôi không tin!" Vương Lỗi còn định nói tiếp, Tử Long đã cắt ngang: "Tôi không phải người ngoài. Lỗi gia, anh chẳng biết chút gì về âm nhạc cả, hát còn khó nghe như tiếng vịt đực. Đừng nói là làm cô gái kia cảm động, cô gái kia không đánh anh là tốt lắm rồi! Nói thật đi, rốt cuộc anh làm sao để ra khỏi đó?"
Tử Long vạch trần Vương Lỗi, Vương Lỗi lập tức lúng túng đập vào gáy mình rồi cười hì hì đáp: "Anh Long đúng là người hiểu rõ Lỗi gia tôi đấy. Nếu hát thật thì chắc cô gái kia không thưởng thức nổi, sẽ đánh Lỗi gia tôi mất! Nhưng cô ấy vừa mở miệng, Lỗi gia tôi đã bắt được sơ hở nên thành công thoát khỏi đó!"
Vương Lỗi không biết thật ra tôi và Tử Long đã gặp được ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm. Trừ phi bản thân cô ta giải trừ ảo thuật này, nếu không thì chắc chắn Vương Lỗi không thoát ra được.
Đương nhiên tôi và Tử Long không tin lời giải thích lần này của Vương Lỗi. Tử Long liếc Vương Lỗi, lại hỏi: "Lỗi gia, rốt cuộc anh làm sao thoát khỏi đó?"
Tử Long hỏi vậy, Vương Lỗi bèn liếc mắt nhìn xung quanh. Sau khi xác định những người khác không lại đây, anh ta mới nói ra chân tướng: "Nói thật đây! Lúc đó tôi không ra được, sốt ruột trong lòng nên uy hiếp cô ấy, bảo nếu cô ấy không giải trừ ảo thuật thì Lỗi gia tôi sẽ cởi quần áo ở trong đó. Cô gái này dễ xấu hổ nên giải trừ ảo thuật luôn!"
Nghe được đáp án này, tôi và Tử Long há hốc miệng. Không ngờ lại có thể loại bỏ ảo thuật như vậy. Có điều cách không biết xấu hổ như vậy, có lẽ chỉ có Vương Lỗi nghĩ ra được, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai nghĩ ra cách độc đáo như vậy.
Thực lực của Vương Lỗi rất mạnh, muốn nhốt anh ta thì Thạch Minh Thánh Hàm luôn luôn phải giám sát ảo cảnh. Nếu ảo cảnh bị Vương Lỗi mạnh mẽ phá vỡ, cô ta cũng sẽ bị cắn trả.
Tôi có ấn tượng với Thạch Minh Thánh Hàm. Cô ta tầm tuổi tôi, trông không giống cao thủ mà giống như một cô gái đáng yêu nghịch ngợm!
Nhưng Vương Lỗi nói mình đã rung động, chẳng lẽ là thích Thạch Minh Thánh Hàm?
Nghĩ đến đây, tôi hơi nhướng mày rồi nhắc nhở ngay: "Lỗi gia, anh là con cháu Hoa Hạ, tuyệt đối đừng làm chuyện ảnh hưởng đến khí khái! Nếu là cô gái bình thường thì bọn tôi không phản đối, nhưng Thạch Minh Thánh Hàm là người của Âm Dương Đạo Nhật Bản, có thù hận với Đạo môn Hoa Hạ chúng ta! Hơn nữa lần này bọn họ trở mình, tôi lo bọn họ đang nhân lúc hỗn loạn định đối phó với Đạo môn Hoa Hạ chúng ta!"
"Anh Cửu, đừng gấp gáp vậy!" Vương Lỗi vội vã giải thích: "Không chỉ hai người, thật ra Lỗi gia tôi cũng nghĩ vậy! Năm đó giặc Oa xâm lấn Hoa Hạ ta, làm không ít thiếu nữ nhà lành bị tai vạ. Lỗi gia tôi đang dùng chính nghĩa để phục thù mà. Nếu Lỗi gia tôi bắt được Thạch Minh Thánh Hàm thì nhất định phải gieo vạ cho cô ta. Nếu vậy thì có phải là Lỗi gia tôi đã giúp đàn ông Hoa Hạ trút giận rồi không? Hai người nói có phải là lý lẽ này không?"
"Có lý lắm, tôi chẳng còn gì để nói cả!" Mặt Tử Long đanh lại, sắc mặt của tôi cũng chẳng tốt hơn là bao. Chúng tôi hoàn toàn không tìm được lý do gì để phản đối suy nghĩ của anh ta!
Trong lòng chỉ có hai chữ dành cho anh ta, kẻ lập dị!
"Hai người không biết cảm giác vừa gặp đã yêu, tim đập thình thịch kia đâu. Giống như đang ngồi trong nhà vệ sinh mà không mang giấy, sau đó đột nhiên có người đưa giấy đến cho mình. Bao nhiêu đây cũng không đủ để hình dung cảm giác động lòng của Lỗi gia tôi. Phải hình dung thế nào đây? Ôi, nghĩ ra rồi. Giống như đang đi thì đột nhiên nhặt được tiền trên đất, hơn nữa còn không cần nộp lại cho chú cảnh sát! Đúng, chính là cảm giác này... Cảm giác yêu đương!"
Tôi và Tử Long đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm giác chỉ mới không gặp nhau một năm mà độ tự luyến của anh ta lại tăng lên rất nhiều, sắp đến độ người thần đều phẫn nộ rồi!
Mà ngay vào lúc tôi đang định hỏi anh ta sao lại gặp được đội ngũ của Long Ngạo Thiên. Nào ngờ Long Ngạo Thiên lại bị một chưởng đánh ngược về. Sau khi lộn mấy vòng trên đất, ông ta mới dừng lại được.
"Long Ngạo Thiên, ta muốn giết tên khốn kiếp nhà ngươi!" Cùng lúc đó, Linh Trường Sinh cũng đuổi theo. Chỉ thấy một bóng đen lao đến trước mặt Long Ngạo Thiên!
"Lỗi gia, giao cho anh đấy!" Nhìn thấy Linh Trường Sinh đuổi tới nơi, tôi bèn hô lên với Vương Lỗi. Vương Lỗi ừ một tiếng, đột nhiên xông ra sau Long Ngạo Thiên, chụp lấy cổ áo của ông ta rồi ném về phía sau.
Tiếp đó, anh ta mới hô lên: "Linh Trường Sinh, đối thủ của ngươi là ta. Lỗi gia hành tẩu âm dương đây!"
"Ha ha!" Linh Trường Sinh cười khinh thường, lạnh lùng đáp: "Cho dù ngươi đến đây cũng chẳng thể ngăn cản ta giết chết bọn chúng! Ở thôn Ma Câu này, không có ai là đối thủ của ta cả!"
"Thật sao?" Vương Lỗi không tin hỏi lại, sau đó cười bảo: "Linh Trường Sinh, Lỗi gia ta gọi ngươi, ngươi có dám đáp không?"
"Tên giá áo túi cơm như ngươi kêu gào, sao ta không dám đáp chứ?" Linh Trường Sinh khinh thường nâng tay áo rộng lên, dường như chẳng hề e sợ Vương Lỗi ở trước mắt.
"Được, vậy ta gọi!" Vương Lỗi đột nhiên nghiêm túc, sau đó cười xấu xa rồi lớn tiếng hô: "Cháu trai?"
"Vô liêm sỉ! Tự tìm cái chết!" Linh Trường Sinh bị sỉ nhục lập tức giận dữ. Ông ta hừ lạnh một tiếng, ra tay trước.
Hai người vừa đánh nhau thì nhanh chóng tiến vào làn sương quỷ. Bọn họ đánh đến mức làn sương quỷ này bị đánh tan. Tốc độ của bọn họ quá nhanh, chẳng thể thấy rõ được, chỉ nhìn thấy được bóng dáng của bọn họ liên tục di chuyển!
Mà những nơi bọn họ đánh nhau lại phát ra tiếng nổ xì xèo, giống như muốn xé rách không gian.
"Sơ Cửu, xin lỗi!" Lúc này Long Ngạo Thiên đi đến trước mặt tôi, áy náy nói!
"Đừng nói xin lỗi với tôi, giữ lại mà nói với mẹ tôi đi!" Bây giờ tôi vẫn chưa thể tha thứ cho ông ta, nhưng cũng chẳng dám nhìn vào mắt ông ta nên chỉ có thể nhìn về phía Tử Long, hỏi: "Tử Long, anh còn chiến đấu được không?"
"Không thành vấn đề!" Tử Long cử động cơ thể. Trước đó tay của anh ấy bị trật khớp, bây giờ đã ổn rồi. Tử Long nói: "Sơ Cửu, anh đi đối phó ba hộ pháp kia! Bọn họ mới là uy hiếp lớn nhất của Linh tộc, còn người của Thần Tiêu môn thì giao cho em!"
Lúc Tử Long nói chuyện, tôi cũng đang nhìn về phạm vi bọn họ chiến đấu. Cục diện vô cùng hỗn loạn, trên đất không biết đã có bao nhiêu thi thể nằm xuống. Mà bởi vì thể lực đã giảm nên đòn tấn công của bọn họ cũng chậm lại, không còn khốc liệt như trước nữa.
Trong đội ngũ Linh tộc, uy hiếp lớn nhất là ba hộ pháp kia. Bọn họ giết nhiều người nhất, nhất định phải giải quyết bọn họ thì những người khác mới có cơ hội sống sót.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trên trời bị khói đen bao phủ, lớp sương quỷ che khuất, chẳng biết bây giờ là lúc nào nữa. Tôi lập tức nhắc nhở Tử Long: "Tử Long, cẩn thận một chút!"
"Yên tâm đi!" Tử Long cười đáp: "Anh dùng bùa Thần Châu, chắc chắn có thể giết ba hộ pháp kia!"
"Tốt!" Tôi khẽ gật đầu. Tử Long lao lên trước, còn tôi thì không muốn nói chuyện với Long Ngạo Thiên nên cũng đứng dậy, chạy đi hỗ trợ. Nhưng đúng lúc này, nơi Vương Lỗi và Linh Trường Sinh đang đánh nhau đột nhiên phát ra tiếng nổ vang trời!
Vừa nghe thấy âm thanh này, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện Vương Lỗi và Linh Trường Sinh bị đánh bay ngược về. Nhưng thân thể của bọn họ không rơi xuống đất, chỉ xoay chuyển vài vòng trên không trung rồi vững vàng hạ xuống đất sau khi làm mất nguồn lực đàn hồi kia!
"Vương Lỗi, ta biết ngươi chưa sử dụng sát chiêu! Bây giờ hai ta gần bằng nhau, khó phân thắng bại. Đã như vậy thì chúng ta xem ai hơn một bậc đi!" Linh Trường Sinh hô to trước. Tôi không nhìn thấy mặt Vương Lỗi, chỉ nghe thấy tiếng anh ta trả lời: "Được, vậy Lỗi gia ta sẽ tác thành cho ngươi! Lỗi gia ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới là sức mạnh thượng cổ thật!"
Tiếng nói của Vương Lỗi vừa dứt, Linh Trường Sinh bỗng nhiên lùi về sau mấy bước, trong tay nhanh chóng kết ấn, miệng thì lẩm bẩm thần chú.
Đến lúc niệm xong thần chú, hai tay ông ta đột nhiên giang ra, ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Lấy tinh huyết của ta nuôi dưỡng ác quỷ ở mười dặm quanh đây! Người quỷ kết hợp, ta sống thì các ngươi sống, ta chết thì các ngươi tan. Lực lượng ác quỷ, cho ta sử dụng!"
Khi Linh Trường Sinh hô lên chữ cuối cùng, thân thể của ông ta giống như sinh ra một sức hút mạnh mẽ, lại có thể hút toàn bộ ác quỷ trong thôn Ma Câu vào người mình!
Những ác quỷ kia hóa thành từng luồng âm khí khủng khiếp, ùn ùn kéo vào trong người ông ta. Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, hàng trăm hàng ngàn ác quỷ xung quanh thôn Ma Câu đã bị ông ta hấp thu hết!
Thuật Ngự Quỷ thật là khủng khiếp, lại có thể sử dụng được nhiều sức mạnh ác quỷ như vậy! Giờ phút này, đây mới là sức mạnh mạnh mẽ nhất, khủng khiếp nhất của Linh Trường Sinh!

Bình Luận

0 Thảo luận