Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 667: Ngươi lừa ta gạt

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Bách Hiểu Sinh chú ý đến vẻ mặt nhăn nhó của tôi bèn vội vàng cất giọng hỏi: "Lý đạo trưởng, anh làm sao thế? Có phải phát hiện ra chỗ nào kì lạ không?"
Với vốn hiểu biết của Bách Hiểu Sinh, chắc chắn hắn có biết ảo thuật của Âm Dương đạo. Tôi cũng không gạt hắn mà gật đầu rồi nói: "Bách Hiểu Sinh, khả năng chúng ta trúng phải ảo thuật của Âm Dương sư của Nhật Bản rồi!"
"Ảo thuật?" Bách Hiểu Sinh giật mình, nói lặp lại rồi nhíu chặt lông mày, khiến cái mũi chim ưng trông càng rõ ràng hơn, cứ như một cái móc gắn trên mặt vậy, nhìn mà khó chịu.
"Tôi có dò hỏi được vài tin tức, nói rằng dạo gần đây người của Âm Dương đạo Nhật Bản ra vào phố Miếu rất thường xuyên. Năm người ăn mặc quái dị ban nãy có lẽ chính là Âm Dương sư của Nhật Bản... Vậy chẳng lẽ đúng y như Lý đạo trưởng nói, chúng ta đang ở trong ảo cảnh?" Bách Hiểu Sinh không kết luận ngay, hắn phân tích ngắn gọn đầu đuôi, sau đó bỗng trở nên trầm tư, tựa như đang suy nghĩ đối sách.
Tôi thấy Bách Hiểu Sinh am hiểu nhiều thứ, khéo hắn ta biết cách phá giải ảo thuật này, nên mở miệng hỏi: "Bách Hiểu Sinh, anh hiểu rộng biết nhiều, tỏ tường ba phần chuyện trong thiên hạ, liệu có biết cách phá giải ảo thuật này không?"
"Lý đạo trưởng chớ vội!" Bách Hiểu Sinh đáp lại rồi đi đến vị trí cửa, rút then cài ra rồi từ từ mở cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, tôi thấy hắn cất bước đi ra ngoài. Vài giây sau, hắn lại đi vào trong, rồi tiện tay đóng cửa lại, nhưng hắn cố tình không cài then cửa.
Bách Hiểu Sinh không đi vào trong ngay lập tức mà vẫn tốn chút thời gian, chứng tỏ đây không phải là ảo thuật. Tôi cũng thầm thở phào một hơi, bởi vì ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm quả thật rất khó đối phó.
Bấy lâu nay chúng tôi tìm mãi mà không tìm được cách phá giải, ngay cả cao thủ như Vương Lỗi cũng phải chịu bó tay.
Mà một khi Âm Dương đạo đã ra vào Đạo môn Trung Hoa nhiều lần, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, cho nên nhất định phải âm thầm nghĩ cách phá giải ảo thuật của họ, nếu không sẽ rất bất lợi cho Đạo môn Trung Hoa sau này.
Bách Hiểu Sinh đi đến trước mặt tôi, vừa cười vừa bảo: "Lý đạo trưởng, không phải ảo thuật đâu! Nhưng toàn bộ người trong tiệm cầm đồ Âm Dương này đều biến mất rồi, chưởng quầy không ở đây, người làm thì ngủ ở trên lầu, cộng thêm năm Âm Dương sư Nhật Bản nữa. Chắc chắn bọn họ không thể biến mất tăm như thế, nhất định là tiệm cầm đồ Âm Dương này có mật đạo!"
Ngữ điệu của Bách Hiểu Sinh nghiêm nghị lên không ít, nghe hắn ta nói vậy, tôi cũng để ý xung quanh theo. Nhưng chỉ riêng đại sảnh của tiệm cầm đồ Âm Dương đã rộng bằng ngần này rồi.
Hai bên tiệm cầm đồ là tiệm quan tài và sạp hàng của thầy bói, xây chung vách tường, cho nên mật đạo không thể ở trong vách tường được. Vậy chỉ có một khả năng, đó là ở dưới đất.
Lúc tôi nghĩ đến đây, hẳn Bách Hiểu Sinh cũng nghĩ ra. Hắn chợt cười toe toét, dùng ngón tay chỉ thẳng xuống dưới sàn nhà.
Tiệm cầm đồ Âm Dương tuy là một căn nhà bằng gỗ, sàn lầu hai là sàn gỗ nhưng sàn lầu một lại lát bằng đá xanh, chứ không lát bằng gạch men hiện đại.
Hai chúng tôi ý tưởng lớn gặp nhau, bèn bật cười một hồi, sau đó bắt đầu âm thầm nghiên cứu nền nhà. Nếu như có mật đạo dưới lòng đất, vậy thì chứng tỏ bên dưới sẽ trống rỗng.
Chúng tôi không dám lấy tay để gõ thử, bởi vì âm thanh vọng lại sẽ rất lớn, nhất là người ở bên dưới mật đạo sẽ còn nghe được rõ ràng hơn.
Không thể không nói, tên Bách Hiểu Sinh này trước đây chắc chắn là một tên trộm trời sinh, trong đầu có rất nhiều mẹo vặt. Hắn ta không dùng tay, mà mỗi khi đi một bước trên nền đá xanh, hắn sẽ dùng mũi chân cọ nhẹ một chút.
Cách này gần như sẽ không gây ra tiếng động, hơn nữa, chỉ cần tảng đá xanh lỏng lẻo, không gắn chặt xuống dưới thì nhất định sẽ di chuyển một chút. Tôi cũng học theo cách của Bách Hiểu Sinh, thăm dò từng khối đá xanh một.
Thế nhưng khi tôi đi đến trước mặt giá sách sát vách tường rồi mà vẫn chưa phát hiện ra được điều gì khác lạ. Đá xanh trên nền nhà rất chắc chắn, gần như không hề xê dịch. Tôi quay đầu lại nhìn Bách Hiểu Sinh, hắn cũng lắc đầu ra hiệu không tìm thấy.
Chúng tôi không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm tiếp. Lần này chúng tôi đẩy nhanh tốc độ lên, chưa đến một khắc đồng hồ đã dò được hết một lượt các phiến đá xanh của đại sảnh, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Bách Hiểu Sinh còn kĩ tính hơn, ngay cả vị trí bên dưới bàn trà cũng không bỏ qua. Nhưng hắn không động đến mấy cái sô-pha gỗ, bởi vì trên mặt đất không có dấu vết dịch chuyển, chứng minh mật đạo không nằm ở bên dưới.
Chúng tôi lại tập hợp lại với nhau, Bách Hiểu Sinh mở miệng trước: "Mẹ, quái dị vãi! Tiệm cầm đồ Âm Dương chỉ rộng nhường này, tôi không tin bọn họ có thể bốc hơi khỏi đây được!"
Tôi cũng nghĩ mãi mà không ra, từ lúc họ biến mất cho đến khi chúng tôi xuống lầu thì cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi phút. Trong hai mươi phút ngắn ngủi đó rốt cuộc họ đã đi đâu?
Bách Hiểu Sinh đến cuối cùng còn kiểm tra luôn cả vách tường, nhưng vẫn chẳng có manh mối nào cả. Hắn ta bất đắc dĩ đành phải từ bỏ, hắn lắc đầu cười khổ: "Lý đạo trường, khả năng đêm nay chúng ta công cốc rồi! Nhưng mà Lý đạo trưởng cũng đừng sốt ruột, tôi có cách để đối phó với tên người làm của tiệm cầm đồ Âm Dương. Đợi ngày mai trời sáng tôi sẽ tìm hắn ta. Chưa hết thời gian một chén trà là tôi có thể moi ra được bí mật tại sao những người kia lại biến mất."
Bách Hiểu Sinh đã có ý muốn rút lui, nhưng giờ tôi không thể đi được. Lúc trước, khi mà sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo Nhật Bản còn chưa xuất hiện, tôi còn chưa lo cho Diệp Thiếu Khanh lắm.
Với trí thông minh của Diệp Thiếu Khanh, nhất định hắn ta sẽ để lại đường lui, nhất định sẽ kéo dài thời gian để tôi đến cứu. Nhưng bây giờ sứ giả Ngũ hành đã xuất hiện rồi, tôi thật sự có chút lo lắng, sợ hắn ta không cầm cự nổi cho đến khi tôi đến cứu hắn ta.
Dù sao thì hôm nay đã là ngày thứ hai rồi. Thời gian càng để lâu, càng đêm dài lắm mộng.
Căn phòng này gần như đã bị chúng tôi bới tung hết cả lên, gần như không hề tha cho bất kỳ một góc nào, chỉ thiếu điều đào ba thước đất lên nữa thôi, thế mà vẫn không tìm thấy manh mối nào cả. Tôi không nói chuyện với Bách Hiểu Sinh nữa, ánh mắt lại quét một vòng khắp đại sảnh.
Rồi ánh mắt tôi chợt rơi xuống pho tượng trợn mắt to như cái chuông đồng kia.
Bách Hiểu Sinh cũng chú ý đến tầm mắt của tôi, hắn ta vỗ trán một cái, cười tự giễu: "Lý đạo trưởng, ban nãy chúng ta đều nghĩ phức tạp quá, manh mối đơn giản như vậy mà chúng ta lại bỏ quên! Thật ra ban nãy tôi cũng nghĩ có khi nào pho tượng kia có điều gì bí ẩn không, nhưng tôi lại cân nhắc đến một chuyện, nếu như tất cả bọn họ đều đi vào trong mật đạo, thì ai sẽ dịch pho tượng kia cho họ đây? Vừa rồi tôi có xem xét pho tượng kia rồi, nặng lắm, nên mới thôi không nghi ngờ nữa. Nhưng tôi lại quên béng mất, trên lầu còn có một tên người làm đang ngủ cơ mà. Cái tên này, chính là người phụ trách mở mật đạo cho họ!"
Bách Hiểu Sinh vừa nói chuyện vừa chạy đến trước mặt pho tượng kia, đặt hai tay lên pho tượng rồi cười bảo: "Nếu như tôi đoán không sai thì mật đạo nằm ở ngay phía dưới!"
Bách Hiểu Sinh vừa dứt lời, hai tay đồng thời dồn sức đẩy pho tượng ra. Trong khoảnh khắc ấy, tôi trông thấy toàn bộ gân xanh trên trán hắn đều nổi hằn cả lên. Pho tượng kia có vẻ rất nặng, hơn nữa Bách Hiểu Sinh dường như đã dồn hết sức ra để đẩy, hai tay hắn giờ run rẩy không ngừng.
"Leng keng... Leng keng..."
Nào ngờ, ngay khi hắn dồn hết sức để di chuyển pho tượng kia thì phía trên đại sảnh bỗng vang lên một hồi tiếng chuông lảnh lót.
Bách Hiểu Sinh mặt mày trắng bệch, hét lớn: "Bỏ mẹ! Chúng ta trúng kế rồi!" Cả hai chúng tôi còn chưa kịp chạy, không biết từ đâu bỗng vang lên một tiếng quát vang như sấm rền: "Kẻ trộm to gan, dám xông vào tiệm cầm đồ Âm Dương của ta, mau nộp mạng đi!"
"Đi mau!" Tôi vội vàng kêu lên, Bách Hiểu Sinh nhanh chân phóng vèo ra ngoài. Tôi không chạy theo hắn ta mà chạy ngược về hướng bàn trà, thổi phù một hơi khiến cây đèn dầu trên bàn tắt ngúm.
Tức thì, đại sảnh bỗng chìm vào trong bóng tối mịt mù, tối đến mức giơ bàn tay ra cũng không thấy được năm ngón. May là ban nãy Bách Hiểu Sinh không cài then cửa, giờ hắn ta đang tông cửa mà vắt chân lên cổ chạy, đầu cũng chẳng dám ngoảnh lại nhìn.
Hắn vừa mới chạy ra ngoài, phía bên dưới quầy hàng bỗng truyền đến một tiếng cọt kẹt. Trong phòng quá tối, khiến tôi không nhìn được rõ ràng, chỉ trông thấy một bóng đen lờ mờ chui từ bên trong quầy ra.
Bóng đen kia vừa chui ra ngoài xong là ngay lập tức mở cửa đuổi theo. Cửa vừa bật mở, ánh đèn từ bên ngoài liền chiếu vào trong. Dựa vào ánh sáng bên ngoài rọi vào mà tôi trông thấy ở bên cạnh quầy có một ngăn cửa ngầm đang bật mở.
Ngăn cửa ngầm này được thiết kế rất khéo léo, ở ngay một bên cánh cửa ra vào. Lúc trước Bách Hiểu Sinh kiểm tra tình hình bên trong lại chừa lại đúng chỗ bên ngoài quầy này.
Thật không thể không nói rằng mật đạo này được thiết kế rất phức tạp. Nhưng trong cái phức tạp lại vô cùng đơn giản. Chúng tôi đều bị thu hút bởi pho tượng kia, cho rằng pho tượng kia mới chính là cửa vào mật đạo.
Thế nhưng nào ngờ, di chuyển pho tương lại làm tác động đến cơ quan bên trong, dẫn dụ người trong mật đạo đi ra ngoài. Cũng may ban nãy tôi đánh cuộc, không chạy thoát thân cùng với Bách Hiểu Sinh mà nấp ở sau lưng ghế sô-pha.
Có điều tôi cũng phải cảm ơn Bách Hiểu Sinh, nếu như không có hắn chạy trốn thì tôi cũng không có cách nào dụ người bên trong ra chứ đừng nói là tìm được cửa vào mật đạo thực sự.
Tranh thủ cơ hội này, tôi nhanh chóng nhảy đến sau lưng cửa. Tôi ngó ra ngoài một chút, không thấy người kia trở về, bấy giờ mới yên tâm, can đảm chui vào bên trong cửa ngầm.
Cửa ngầm rất thấp, chỉ cao khoảng năm mươi, sáu mươi phân, không thể đứng thẳng mà đi vào được, chỉ có thể nằm bò trên mặt đất rồi trườn vào trong. Bên trong tối thui, chẳng nhìn thấy rõ gì cả.
Tôi lấy tay sờ soạng một hồi, mặt đất hơi lún xuống một chút, tiếp tục lần mò tiếp thì mò đến một chiếc cầu thang đá. Tôi không thay đổi tư thế, vẫn cứ để đầu hướng xuống dưới rồi bò lổm ngổm đi xuống như thế.
Một thoáng sau, tôi có thể nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt. Tiếp tục bò tiếp vài bước, độ cao của cầu thang đá đã có thể khiến tôi đứng thẳng người mà đi.
Cầu thang đá này cũng không phải kiểu thẳng đứng, phía trước có một chỗ rẽ vuông góc, dưới nơi đó có ánh sáng phát ra, chỉ là đã bị chỗ góc rẽ này chặn lại.
Lúc này tim tôi bỗng đập nhanh hơn bình thường, tôi cố gắng đè nén hô hấp của mình, rón rén đi đến chỗ góc rẽ.
Tôi không rẽ hẳn vào trong mà kề sát thân mình lên vách tường, chầm chậm thò đầu ra thăm dò xung quanh.
Ngay lúc thò đầu vào nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chấn động không thôi...

Bình Luận

0 Thảo luận