Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 292: Ác quỷ điên cuồng

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tả Âm hét to một tiếng, lũ ác quỷ bao vây chúng tôi cũng kích động gầm thét theo. Có trong nháy mắt, tôi cảm thấy như cả vùng địa ngục Hỏa Sơn đã bị tiếng gào của chúng làm cho rung chuyển.
Đám ác quỷ chịu trách nhiệm thi hành hình phạt cũng không dám tiến lên, mà lùi ra phía ngoài cửa đá. Có thể thấy, đến bọn chúng cũng không dám dây vào anh em Tả Âm, Hữu Dương.
Tôi nhìn thế trận của chúng, biết rằng chúng sẽ không để chúng tôi trèo lên núi một cách bình yên. Tử Long cũng vỗ vai tôi, nói: "Sơ Cửu, bỏ anh xuống. Bọn chúng không chịu nhường đường, vậy chúng ta cứ giết thôi! Cùng lắm hôm nay chúng ta đại náo Mười tám tầng địa ngục này một phen!"
Tôi lắc đầu, không chịu bỏ anh ấy xuống: "Không được! Nhiệt độ của núi lửa quá cao, anh sẽ không chịu được lâu đâu. Em có âm cổ bảo vệ, sẽ không sao cả! Lát nữa em cõng anh lao lên, anh chỉ cần mở đường là được!"
Tử Long do dự một hồi, sau thì gật đầu, đồng thời lấy bút Thiên Sư ra, hét to một tiếng "chạy".
Thần kinh của tôi luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Vừa nghe thấy tiếng anh ấy hô, tôi tức thì co giò chạy. Con đường trước mặt đã bị chặn lại, Tử Long cầm bút Thiên Sư không ngừng chỉ vào đám ác quỷ chặn đường, tựa như đang chỉ điểm giang sơn.
Cứ hễ bị bút Thiên Sư điểm trúng là con ác quỷ đấy lập tức hồn bay phách tán. Chỉ có điều, ở trong Mười tám tầng địa ngục này, chúng tôi không thể khiến chúng hồn bay phách tán thật sự. Tôi biết, chỉ một lúc thôi là hồn thể của chúng sẽ lại ngưng tụ như cũ.
Tôi chịu trách nhiệm chạy, Tử Long chịu trách nhiệm mở đường. Phân công hợp tác, có bút Thiên Sư, đám ác quỷ cũng không dám vồ tới, chỉ bám sát theo, cố không để chúng tôi chạy.
"Đừng sợ, ở trong Mười tám tầng địa ngục này, các ngươi sẽ không bao giờ bị hồn bay phách tán! Tuyệt đối không được để chúng vượt qua núi lửa, nếu không chúng ta sẽ không làm gì được chúng nữa đâu!"
Lúc này, Tả Âm cũng đuổi theo, không ngừng xúi giục đám ác quỷ đang bao vây xung quanh.
Đám ác quỷ xung quanh có vẻ không còn thấy sợ nữa. Chúng đồng loạt nhào tới, mà Tử Long chỉ có hai tay, khó mà địch lại được hết, chặn phía trước thì không thể coi chừng phía sau.
Hai chân của tôi cũng bị đám ác quỷ ôm chặt. Chúng tấn công rất điên cuồng, há miệng là cắn.
Á!
Tôi đau đớn hét lên. Nhấc chân định hất văng chúng ra, song chúng ôm chặt cứng, tôi không tài nào hất ra nổi. Chỉ trong chớp mắt, càng lúc càng có nhiều ác quỷ ôm lấy chân tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích.
Chúng kéo ngược tôi về phía sau, tôi bị mất trọng tâm, ngã ngửa ra đất. Tôi còn chưa kịp đứng dậy thì vô số ác quỷ đã nhảy tới đè tôi và Tử Long ở phía dưới.
Bọn chúng giống như đã bị khổ hình của Địa ngục hành hạ tới mức phát điên. Toàn bộ oán khí của chúng đều đổ dồn hết lên người tôi và Tử Long. Chúng há to miệng, cắn xé hồn phách chúng tôi.
Cơn đau kịch liệt trong nháy mắt khiến toàn thân tôi tê dại. Nhưng chúng tôi không cách nào giãy giụa. Ngay cả thước Trấn Hồn mà tôi cũng không có cách nào để lấy ra được.
"Ăn chúng nó cho tao!"
Trong lúc hỗn loạn, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng quát đầy tức giận của Tả Âm.
Nghe tiếng quát của gã, đám ác quỷ đang đè lấy chúng tôi càng trở nên điên cuồng hơn. Tử Long nằm đè lên tôi, ôm chặt, định bảo vệ cho tôi.
Tôi không thể nào nhúc nhích nổi. Chỉ khoảng mấy giây, Tử Long đã không chịu được nữa, kêu lên thảm thiết.
"Mẹ kiếp, đã tới được tầng địa ngục thứ mười sáu rồi, chỉ còn có hai tầng nữa là có thể gặp được Lỗi gia! Tôi không tin đây là số mệnh, tôi không tin!"
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Tử Long, cơn phẫn nộ trong tôi cũng hoàn toàn bộc phát.
Nhưng điều chết tiệt là hiện tại chúng tôi đang ở trạng thái hồn phách, không thể nào sử dụng những đạo pháp lợi hại.
Ầm!
Ngay lúc tiếng kêu của Tử Long yếu hơn thì một tiếng nổ vang lên phía trên đầu chúng tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cảm nhận được mặt đất bỗng rung chuyển.
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, thấy ác quỷ đè trên người mình bị quả cầu lửa nện trúng. Uy lực của quả cầu lửa đúng là đáng sợ, đám ác quỷ bậu xậu phía trên đều bị nổ tan tành.
Cũng nhờ có đám ác quỷ này chặn quả cầu lửa mà tôi và Tử Long mới không hề hấn gì. Không còn bị chúng đè lên, tôi vội vàng nhỏm dậy, đỡ Tử Long lên.
Lúc này nhìn tình trạng của Tử Long mà tôi cũng sợ hết hồn. Trên người anh ấy toàn là vết cắn, hồn thể cũng mờ ảo vô cùng, đứng cũng không vững nữa.
Tử Long nhìn tôi, lắc đầu yếu ớt, rồi cười bảo: "Anh không sao, Sơ Cửu, anh chặn cho em, em mau trèo qua ngọn núi này, đi cứu Vương Lỗi!"
"Đừng nói nhảm, muốn đi thì cùng đi!"
Một tay tôi kéo Tử Long, tay còn lại rút thước Trấn Hồn ra, điên cuồng chém về đám ác quỷ đang chặn đường. Mặc dù hiện tại tôi không có xác thịt thật sự, nhưng thước Trấn Hồn vẫn có pháp lực nhất định. Hơn nữa, ác quỷ bên trong Mười tám tầng địa ngục cũng không có chiêu thức tấn công, chỉ biết nhào tới cắn xé.
Thước Trấn Hồn của tôi đánh trúng bọn chúng, khiến hồn thể của chúng lập tức tiêu tan. Tình hình của Tử Long càng lúc càng tệ, nhiệt độ trên mặt đất khiến anh ấy rất khó chịu.
Nhưng anh ấy không hề kêu than mà vẫn cắn răng chịu đựng. Tôi liều mạng kéo anh ấy lên đỉnh núi. Nhưng ở đây ác quỷ quá nhiều, vừa đánh gục được vài tên thì những tên phía sau lập tức sấn tới.
Tốc độ của chúng tôi rất chậm. Tôi lo lắng cho Tử Long, chỉ sợ chưa tới được đỉnh núi thì ba hồn bảy vía của anh ấy đã tan biến. Tôi cũng không dám cõng anh ấy. Một khi tôi cõng anh ấy thì chắc chắn chúng tôi sẽ lại bị đám ác quỷ vồ tới từ phía sau lưng, ngã xuống đất, tới lúc đó sẽ thật sự chẳng còn chút cơ hội nào.
"Tử Long, cố chịu đựng!"
Tôi hét lên một tiếng, gia tăng tốc độ.
"Định chạy à? Đừng hòng!"
Đúng lúc này, Tả Âm và Hữu Dương đột ngột xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi, tay cầm con dao vót tre, xông thẳng về phía chúng tôi. Con dao trong tay chúng nhắm thẳng vào huyệt thái dương của tôi.
Tôi không dám phân tâm đi đối phó với đám ác quỷ khác, lập tức vung thước Trấn Hồn, đánh thẳng về phía chúng. Chúng vội lùi lại, nhưng đám ác quỷ phía sau đã lại nhào tới, ôm chặt lấy eo tôi.
Tôi không ngừng giãy giụa, rồi lại không muốn buông tay Tử Long, đành phải dùng thước Trần Hồn đánh đám ác quỷ đang ôm chặt mình. Cứ như vậy, tôi hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Đám ác quỷ vẫn tiếp tục nhào tới. Hồn phách của Tử Long đã hồi phục được một phần, bắt đầu hoàn chỉnh trở lại. Anh nhìn tôi, đột nhiên cười bảo: "Sơ Cửu, nhất định phải cứu Lỗi gia ra!"
Anh vừa mở lời, tôi biết ngay có điều không hay sắp xảy ra. Quả nhiên, Tử Long đã buông tay tôi ra, nhảy bổ về phía đám ác quỷ đang lao về phía tôi, đẩy cho chúng ngã xuống đất, lăn xuống ngọn núi lửa.
Lăn tới lưng chừng núi, anh ấy và lũ ác quỷ mới dừng lại. Tức thì, đám ác quỷ đã lại bật dậy và nhào tới, điên cuồng cắn xé anh ấy.
"Sơ Cửu, đi!"
Tôi đã không còn nhìn thấy Tử Long nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét của anh ấy.
"Mẹ kiếp, dám làm bị thương anh Tử Long của tao, tao giết chết chúng mày!"
Tôi gầm lên đầy tức giận, chộp một nắm tiền Ngũ Đế ở trong túi càn khôn, tung lên trời. Tiền Ngũ Đế đồng loạt rơi trúng vào người đám ác quỷ đang bao vây xung quanh tôi.
Vô số tiếng kêu gào vang lên, toàn bộ đám ác quỷ đều buông tôi ra. Tôi tận dụng thời cơ, cầm thước Trấn Hồn lao về phía Tử Long, hai mắt đỏ au giống như sát thần vì giết chóc quá nhiều. Hễ là ác quỷ dám chắn đường, tôi đều đánh cho hồn bay phách tán.
"Lý Sơ Cửu, mày không cứu nổi nó đâu, nó sẽ bị hồn bay phách tán, mày cũng sẽ thế! Đây là Mười tám tầng địa ngục, không phải dương gian! Đạo thuật của mày không còn uy lực là bao, lại càng không thể khiến hồn phách của bọn tao tan biến. Vì vậy, định mệnh của mày chính là phải chết ở địa ngục Hỏa Sơn này! Ha ha!"
Tả Âm và Hữu Dương lại xuất hiện, chặn đường đi của tôi, một phải một trái cùng công kích tôi.
Tôi biết ý đồ của bọn chúng. Bọn chúng định chặn không cho tôi đi cứu Tử Long. Bọn chúng không phải là người bình thường, dù đang ở Mười tám tầng địa ngục thì vẫn có thể tung ra các đòn chiến đấu như khi còn sống.
Hai kẻ đó bám riết lấy tôi, tôi không cách nào chạy đi cứu Tử Long. Hơn nữa, đám ác quỷ xung quanh cũng tranh thủ cơ hội, nhào tới một lần nữa.
Tôi bị chúng ép cho càng lúc càng cách xa Tử Long, ngược lại cách đỉnh núi mỗi lúc một gần. Tả Âm cũng biết muốn giữ tôi lại Hỏa Sơn địa ngục là điều không thể nên ý đồ của hắn rất rõ ràng, đó là giữ lại Tử Long, để sau này tôi phải sống trong đau khổ.
"Lý Sơ Cửu, mày có âm cổ bảo vệ, địa ngục Hỏa Sơn không làm gì được mày. Nhưng tao sẽ giữ lại người mà mày quan tâm nhất. Mày yên tâm, tao sẽ không khiến nó hồn bay phách tán, tao sẽ để nó sống ở trong Hỏa Sơn địa ngục này, mỗi ngày đều chịu sự trừng phạt cùng bọn tao, so với việc giết chết mày thì tao thích cách dằn vặt mày hơn. Ha ha!"
Tả Âm cười đầy đắc ý, không ngừng ép tôi lùi lên đỉnh núi.
Chỉ trong vòng vài giây tôi đã bị ép lên tới đỉnh, tôi đã không còn nhìn thấy bóng hình của Tử Long nữa, càng không nhìn thấy rõ vị trí của anh ấy.
Lần này tôi thật sự hoảng, đã tính tới việc liều mạng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, bất luận thế nào nhất định phải đưa Tử Long đi. Dù tôi có phải ở lại cùng anh ấy cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy một mình chịu khổ ở đây!
"Các người không được hại họ, bọn họ là người tốt, để họ đi!"
Đúng lúc tôi chuẩn bị liều mạng một phen thì một giọng ma nữ sắc nhọn, hung ác vang lên từ phía sau lưng bọn chúng!

Bình Luận

0 Thảo luận