Nghe thấy tiếng Tử Long gọi, tôi hoảng hốt, vội vàng nhỏm mình dậy khỏi người Lâm Y Y. Tôi vội vã đi tới bên cửa sổ, ngó xuống dưới, chẳng để ý đến lúc này đang là đêm tân hôn của chúng tôi.
Tử Long đứng dưới canh gác, tay cầm đuốc, sau khi nhìn thấy tôi thì bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: "Vốn anh cũng không định gọi em đâu, dù sao đêm nay cũng là đêm động phòng của em với Y Y. Mỗi tội chuyện này khá vướng tay vướng chân, bọn họ lại đến đông quá. Nếu như không đi, e là sẽ không còn cơ hội nữa!"
Tử Long thương tôi, trong lòng tôi cũng buồn bực không kém, chúng tôi vừa mới bắt đầu động phòng, đến quần áo còn chưa kịp cởi đã bị đám người Linh tộc đến phá đám. Cảm giác tức giận lẫn buồn bực này không bút mực nào có thể tả xiết.
Lâm Y Y cũng đã sửa sang lại quần áo, đứng dậy, đi tới bên cạnh tôi. Sau khi nhìn thấy Tử Long, cô ấy cũng hỏi với xuống: "Anh Long, bọn họ tới đây là để giết anh Cửu sao?"
"Đúng vậy!" Tử Long gật đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng, nói: "Lão quỷ vẫn quan sát ở ngoài nãy giờ, là ông ta báo tin về. Lần này có tứ đại hộ pháp của Linh tộc, Thần Tiêu môn và cả Tảo Địa lão tổ của Diệp gia cùng đến. Nhiều người như thế này, chắc chắn là muốn đưa Sơ Cửu đi! Cho nên e là hai người phải gác lại chuyện động phòng sau rồi."
Không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, thậm chí còn gây ồn áo náo động đến thế, xem ra tôn chủ Linh tộc thật sự muốn giành lấy ấn quỷ Phong Đô bằng mọi giá. Chỉ đó điều, bọn họ tới quá đúng lúc, Vương Lỗi vừa đi, bọn họ mới đuổi giết đến đây.
Chẳng lẽ, tên đại tư tế kia có quan hệ với bọn họ? Nếu không thì sao có thể trùng hợp như thế được.
Tôi dừng lại một chút, hỏi: "Tử Long, còn tầm bao lâu nữa là họ tới?"
Tử Long tính toán một lúc rồi đáp: "Tính theo lộ trình thì khoảng một canh giờ tới là có thể đến dưới chân núi!"
Một canh giờ bằng hai tiếng, đợi đến khi bọn họ đuổi giết đến trại Cổ Miêu thì cũng đã vào giờ Thìn rồi. Có tứ đại hộ pháp, thêm lão tổ của Diệp gia, chúng tôi thật sự không phải đối thủ của năm người này.
Mặc dù hiện giờ tôi đã có thể sử dụng chân khí Huyền Chân trong cơ thể, nhưng nếu như phải đánh nhau với những người đã chuẩn bị trước khi đến như bọn họ thì chắc chắn vẫn chưa đủ.
Tôi còn đang suy nghĩ đối sách, Lâm Y Y đã cương quyết nói: "Anh Cửu, anh đưa anh Long và mọi người đi trước đi, em sẽ dẫn người của cửu động thập trại đi ngăn cản bọn họ!"
"Không được!" Tôi bác bỏ ngay, "Người Miêu của cửu động thập trại tuy có cổ thuật lợi hại, nhưng vẫn quá lương thiện và đơn thuần, chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ. Anh còn lạ gì thủ đoạn của bọn họ nữa, để bắt anh, bọn họ chắc chắn sẽ không tiếc giết chết toàn bộ người Miêu của cửu động thập trại bọn em đâu."
"Sơ Cửu nói đúng đấy, chúng ta không thể trông chờ đám người này tha cho người Miêu của cửu động thập trại được!" Tử Long tiếp lời: "Giờ chúng ta phải đi ngay, không thể để rơi vào trong tay bọn họ được. Nếu không mọi nỗ lực trước đây đều sẽ thành công cốc!"
Tôi gật đầu, phân tích: "Còn hai tiếng nữa, đủ thời gian cho chúng ta chạy trốn. Việc này không nên rề rà, Tử Long, anh đi chuẩn bị đi, xong rồi chúng ta sẽ đi ngay!"
"Được, anh chờ em!" Tử Long nói xong cũng chạy đi thu xếp.
Tử Long đi rồi, tôi nhìn về phía Lâm Y Y, cười nói: "Y Y, tuy chúng ta đã bái thiên địa, nhưng vẫn chưa hành lễ phu thê. Có điều, trong lòng Lý Sơ Cửu anh, em mãi mãi là vợ anh, là người vợ duy nhất của anh! Anh đưa em rời khỏi trại Cổ Miêu, chúng ta sẽ đi đến núi Tề Vân ở An Huy. Chờ anh tìm được bác Diệp, giết ông ta báo thù, anh sẽ đưa em trở về thôn Ma Câu, để cho những thôn dân đang chịu giày vò của thôn Ma Câu, cả ông nội của anh biết được, Lý Sơ Cửu anh đã trưởng thành, đã kết hôn, đã đưa vợ mình trở về rồi!"
Lâm Y Y nghe xong cảm động nhoẻn miệng cười, gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó cô ấy đi thu xếp vài món đồ, rồi chúng tôi cũng vội vã đi xuống gác canh.
Người trong sân phơi ngũ cốc vẫn chưa ra về, có không ít người vẫn còn đang uống rượu, nhưng đã bị ông lão gọi tập trung lại. Lúc này ông lão với lão quỷ, hai ông lão sành sỏi giang hồ đang thương lượng đối sách.
Nhưng điều tôi không ngờ đến là sau khi tôi kéo Lâm Y Y đến sân phơi ngũ cốc thì có người Miêu bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào người tôi.
Tôi nhìn thấy vẻ oán giận trong ánh mắt họ, còn chưa kịp phản ứng lại, ông lão đã nói nhỏ bên tai tôi một câu, "Sơ Cửu, bọn họ cho rằng cậu dẫn dụ đám người tu đạo từ bên ngoài vào, quấy rầy cuộc sống yên bình của họ. Vốn họ cũng đã chịu tiếp nhận cậu, nhưng bây giờ... họ đều coi cậu là sao chổi, nói cậu sẽ hại chết người của cửu động thập trại bọn họ!"
Người Miêu của cửu động thập trại rất mê tín, điều này tôi đã tự mình lĩnh hội. Chỉ cần bọn họ cảm thấy tôi là sao chổi của cửu động thập trại, chắc chắn họ sẽ không chứa chấp tôi được nữa. Tôi hiểu họ, đây cũng là điểm ngay thẳng của họ, thích thì nói mà không thích thì cũng sẽ biểu hiện ra mặt, chứ không giống như người Hán, cho dù không thích người khác thì bề ngoài vẫn trưng ra vẻ mặt nhiệt tình, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm giở trò.
Đúng là tôi có lỗi với họ, nếu như không có sự xuất hiện của tôi, có lẽ người của Linh tộc cũng sẽ không tới đây. Tôi nhìn những ánh mắt oán giận xung quanh, cảm giác tội lỗi, tự trách dâng đầy trong lòng, nhưng chẳng biết giải thích ra sao.
Bởi vì trước khi chạy tới trại Cổ Miêu, tôi không ngờ người của cửu động thập trại đều tụ tập hết ở trại Cổ Miêu này.
Ông lão thấy tôi khó xử, bèn vỗ vai tôi nói: "Thật ra vừa nãy họ đã bàn bạc, định giao cậu ra ngoài để đổi lại sự yên bình của cửu động thập trại!"
"Không được, tuyệt đối không được!" Ông lão vừa dứt lời, Lâm Y Y đã nổi giận đùng đùng cắt ngang: "Chỉ cần tôi vẫn còn ở trại Cổ Miêu, không ai có thể giao anh Cửu ra, dù cho phải để tôi chết thay anh Cửu, tôi cũng bằng lòng!"
"Y Y, đừng cuống!" Tôi vội vàng nắm chặt lấy tay Lâm Y Y, ra hiệu cô ấy không nên kích động vội. Sau đó tôi mới lễ phép cười, nhìn ông lão và nói: "Ông lão, chuyện này quả thật là do Lý Sơ Cửu tôi gây nên. Tôi biết rõ thủ đoạn của đám người kia, nếu như các ông thu nhận tôi, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho các ông. Thuật dùng cổ của các ông rất lợi hại, nhưng để so sánh với độ nham hiểm của họ thì vẫn chênh lệch rất xa! Ông lão, xin ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm người Miêu của cửu động thập trại phải khó xử. Nếu như đến lúc đó thật sự hết cách, tôi sẽ chủ động đi tìm bọn họ, để họ bỏ qua cho người Miêu của cửu động thập trại!"
"Chàng trai này khá đấy, hành động hiên ngang lẫm liệt thế này đúng là cũng không kém người Miêu chúng ta là mấy!" Nào ngờ, ông lão nghe xong lời hứa của tôi, lại cười bảo: "Có điều, ban nãy chúng ta vừa nghĩ ra được một cách. Đó chính là cậu dẫn người của cửu động thập trại đi trốn đến một nơi an toàn. Trong thập vạn đại sơn còn có rất nhiều nơi chưa bị phát hiện, đủ để cho chúng ta trốn ở đó sinh sống! Bây giờ, cậu và Y Y đã là người lãnh đạo trại Cổ Miêu, cũng là người mà những người còn lại của cửu động thập trại tin tưởng. Cho nên, nhất định hai người phải dẫn chúng ta đi. Chỉ cần làm như thế, người Miêu của cửu động thập trại mới hoàn toàn đi theo Lý Sơ Cửu cậu!"
Tôi hiểu ý mà ông lão muốn nói, người Miêu muốn tôi đưa họ thoát thân, thật ra là đang muốn kiểm tra nhân phẩm của tôi, xem xem tôi có xứng đáng trở thành người mà họ đi theo hay không. Hay nói cách khác, nếu như tôi đưa họ đi tìm được một nơi an toàn, vậy họ chắc chắn sẽ coi tôi là Miêu Vương mới!
Nhưng cách này không được, đây chỉ là cách giải quyết tạm thời. Đám người kia không lấy được ấn quỷ Phong Đô, chắc chắn sẽ không cam chịu từ bỏ. Lần này tôn chủ Linh tộc thật sự đã tới, nên cho dù tôi có đưa họ đi trốn thì người của Linh tộc chắn chắn vẫn sẽ đuổi theo.
Thập vạn đại sơn mênh mông, đúng là có thể cho chúng tôi chỗ để nương náu. Nhưng về lâu về dài chắc chắn rồi chúng tôi sẽ bị phát hiện. Hơn nữa cũng chỉ có thể trốn chui trốn lủi mãi mãi bên trong nơi thập vạn đại sơn này.
Những người Miêu xung quanh đều đang nhìn tôi, họ đang đợi câu trả lời của tôi. Có vẻ như hiện tại tôi không còn đường nào khác để lui nữa, nếu không đồng ý với họ, hoặc là họ sẽ giao nộp tôi, hoặc là tôi chủ động đi ra ngoài dẫn dụ đám người Linh tộc.
Mà nếu như tôi đồng ý với yêu cầu của họ, thì đây cũng chỉ là kế hoãn binh tạm thời. Quan trọng hơn là, lời hẹn ước mười năm với thôn Ma Câu đã càng ngày càng đến gần. Đến lúc đó tôi nhất định phải quay trở về thôn Ma Câu, cứu lấy toàn bộ thôn dân.
Cho nên, tôi không thể cứ thế dẫn họ trốn trong thập vạn đại sơn mãi được!
Nhưng khi thấy ánh mắt đong đầy kì vọng của họ, tôi lại không nhẫn tâm từ chối. Trong lúc tôi đang khó xử, Lâm Y Y đột nhiên đứng dậy, nói: "Bác à, cháu sẽ đưa người Miêu của cửu động thập trại đi trốn, mọi người để cho đám anh Cửu đi đi!"
Tôi sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không được, Y Y, em phải đi cùng với anh!"
"Anh Cửu, nếu như em đi cùng anh, vậy anh phải làm sao bây giờ? Người Miêu của cửu động thập trại phải làm sao đây?" Lâm Y Y cười: "Trong chúng ta nhất định phải có một người ở lại, mà em là người Miêu và là Tiên Linh bà của trại Cổ Miêu, em phải là người đứng ra đưa họ đi trốn. Hơn nữa, Y Y biết chuyện của anh, anh Cửu à, thù lớn của anh còn chưa báo, Y Y không muốn nhìn thấy cảnh anh phải sống trong ác mộng. Nên anh Cửu, anh đi làm chuyện mà anh nên làm đi, đợi em sắp xếp ổn thỏa cho người Miêu của cửu động thập trại rồi, em sẽ đến Đạo môn tìm anh! Bất kể anh ở đâu, Y Y đều có thể tìm được anh! Đến lúc đó nếu như anh Cửu cần hỗ trợ, em còn có thể đưa người Miêu của cửu động thập trại đến hỗ trợ nữa ấy chứ."
Đúng là Lâm Y Y đã trưởng thành thật rồi, không còn là cô bé không hiểu đạo lý, không biết đối nhân xử thế như trước kia nữa. Mọi quyết định của cô ấy đều vì suy nghĩ cho tôi.
Tôi muốn đưa cô ấy đi cùng, muốn giữ cô ấy ở lại bên mình mãi mãi. Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, hiện tại tôi vẫn chưa đủ mạnh, đây chính là hiện thực.
Lâm Y Y thấy tôi không lên tiếng, nhoẻn miệng cười, nói một cách rất thâm tình: "Anh Cửu, đây chỉ là chia ly tạm thời mà thôi. Em thích câu thơ của người Hán các anh, "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ?"
(Hai người yêu nhau lâu dài, đâu nhất thiết sớm tối bên nhau)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận