Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 739: Đều trong dự tính

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Bây giờ chúng tôi đều chưa có kết luận chính xác, nhưng nghe thấy Trình Tùng nói vậy xong, đại đa số mọi người đều đã cho rằng ngọn núi trọc nằm cách ngôi chùa cổ năm dặm kia chính là hốc Côn Lôn.
Nhưng cửa ải khó nhất hiện tại là phải vượt qua được thiên hà nhược thủy phía sau lưng ngôi chùa cổ. Mà đây lại chính là con đường duy nhất để đi đến ngọn núi trọc, không qua được thiên hà nhược thủy thì không ai có thể đến được hốc Côn Lôn.
Nhưng tôi vẫn còn hoài nghi, nên cất giọng hỏi: "Trình đại ca, theo cách nói của anh thì chỗ này vốn dĩ đã có kết giới bảo vệ. Bởi vì sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo phá vỡ kết giới nên chúng ta mới có thể dễ dàng tìm được núi Côn Lôn. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, Âm Dương đạo tu luyện thuật âm dương, mà kết giới mạnh như thế, ngay cả chúng ta còn không phát hiện ra được thì sao họ lại có thể dễ dàng phá vỡ kết giới của núi Côn Lôn được như thế?"
Điều tôi nói ra cũng chính là điều mà mọi người thắc mắc. Nghe thấy tôi hỏi xong, tất cả đều nhìn về phía Trình Tùng, chờ ông ta giải đáp thắc mắc. Trình Tùng là đạo sĩ chính thống, không chỉ đạo thuật cao thâm mà còn am hiểu rất nhiều văn hóa Đạo môn mà chúng tôi không hay biết.
Trình Tùng dừng lại một thoáng rồi khẽ mỉm cười, giải thích: "Âm Dương đạo chủ yếu tu luyện thuật âm dương và ảo thuật, tuy nhiên họ vẫn còn có một vài pháp thuật không được xem trọng, mà còn xuất sắc hơn cả Đạo giáo Trung Hoa chúng ta, đó chính là thuật kỳ môn độn giáp!"
Phần lớn những người ở đây đều biết vài điều về thuật kỳ môn độn giáp mà Trình Tùng nhắc tới. Thuật kỳ môn độn giáp cũng được xem như gộp vào đạo thuật, chỉ có điều tu luyện cực kỳ khó khăn. Không chỉ phải tu luyện khắc khổ từ nhỏ mà quan trọng nhất là phải có thiên phú hơn người.
Trong nhận thức của đạo sĩ chính thống, tu luyện đạo thuật là đơn giản nhất, sau đó đến pháp thuật của thầy phép, cuối cùng mới là thuật phong thủy thiên địa, sờ cốt bói toán. Nhưng chỉ có thuật kỳ môn độn giáp là không được ưa chuộng, và cũng là thuật khó học nhất.
Thời kỳ huy hoàng của thuật kỳ môn độn giáp bắt đầu từ thời chiến quốc. Hồi đó thuật kỳ môn độn giáp được dùng phổ biến trong chiến tranh, nhưng sau khi Từ Phúc xuất hiện, ông ta đã dung hợp thuật kỳ môn độn giáp với đạo thuật lại với nhau.
Từ Phúc chính là phương sĩ số một Tần quốc, tương truyền ông ta còn là thần nhân có thể luyện chế thuốc trường sinh bất lão. Từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, thiên phú hơn người, ông ta chắt lọc được tinh túy của thuật kỳ môn độn giáp, cộng thêm thuật ngũ hành âm dương của Đạo giáo nên mới có được mô hình nguyên sơ của kết giới.
Hồi còn bé tôi cũng từng được sư phụ đề cập đến truyền thuyết liên quan đến kỳ môn độn giáp. Bởi vì điều kiện tu luyện khắc khổ nên về sau, người tu luyện ngày càng ít. Dõi mắt trông khắp cả Đạo giáo Trung Hoa thì e là cũng chẳng tìm được ai có đủ khả năng dùng kỳ môn độn giáp để tạo ra kết giới nữa.
Trình Tùng thấy mọi người đều không lên tiếng, bèn tiếp tục giải thích: "Mọi người đều biết, sự dung hợp giữa thuật kỳ môn độn giáp với đạo thuật chính là bắt nguồn từ Từ Phúc. Mà Âm Dương đạo có thể học được thần thuật cỡ đó cũng là bởi vì Từ Phúc đi chu du sang phía đông."
Trình Tùng giải thích nguyên do của thuật kỳ môn độn giáp cho chúng tôi như đang kể lại một câu chuyện xưa, nói đến đây, ông ta bỗng dừng lại, không còn dáng vẻ điên cuồng thất thố lúc trước. Ngược lại, bây giờ ông ta còn bình tĩnh đến lạ thường, như thể chẳng hề ho lắng đến chuyện chúng tôi về sau phải đi bước tiếp theo như thế nào.
Trình Tùng vừa dứt câu, Lâm Tiêu bèn tiếp lời: "Năm đó Từ Phúc đã luyện chế thuốc trường sinh bất lão cho Tần đế, mà nghe nói ông ta quả thực đã luyện ra được thật. Mà vận mệnh cũng thật trùng hợp, vừa khéo lúc đó Tần đế lại lâm bệnh nặng. Tần Phúc là người tu đạo chính thống, trong lòng mang thiên hạ, nên ông ta hiểu rất rõ một điều rằng, nếu như Tần đế trường sinh bất tử thì ngài ta nhất định sẽ tiếp tục mở rộng thế lực. Mà kết cục của việc mở rộng thế lực đó chắc chắn sẽ là sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than. Từ Phúc cũng là người thông tuệ, biết nếu như không luyện chế ra được thuốc trường sinh bất lão, Tần đế sẽ băng hà, còn ông ta chắc chắn sẽ bị chôn theo. Cho nên ông ta mới che giấu sự thật, bảo với mọi người rằng ông ta còn thiếu một liều thuốc dẫn. Mà thuốc dẫn đó lại nằm ngay trên tiên đảo Bồng Lai ở Đông Hải!"
Lâm Tiêu kể một mạch đến đây, miệng hơi khát, bèn dừng lại thoáng chốc, nuốt nước bọt rồi nói tiếp: "Cũng chính bởi vì nguyên nhân này nên mới có điển cố lịch sử Từ Phúc dẫn theo ba ngàn bé trai bé gái đến tiên đảo Bồng Lai để cầu xin tiên dược. Thật ra lúc đó Từ Phúc không phải đi cầu xin tiên dược mà là muốn dẫn người nhà và môn sinh của mình thoát thân. Sau khi Từ Phúc đi rồi, ông ta chẳng còn quay về nữa, mà sau đó không lâu, Tần đế cũng băng hà. Người đời sau từng suy đoán, Từ Phúc dẫn theo nhiều người như vậy rốt cuộc là đã đi đâu? Có phải tìm được tiên đảo Bồng Lai thật không? Lúc đó có rất nhiều phiên bản suy đoán, nhưng phiên bản đáng tin nhất có lẽ là Từ Phúc ra khơi, đi về hướng đông, trở thành tổ tiên của Nhật Bản."
"Lâm đạo trưởng nói không sai, đó chính là phiên bản đáng tin cậy nhất!" Trình Tùng nói: "Cũng có thể là vì nguyên nhân này mà toàn bộ thần thuật của Từ Phúc đã được lưu truyền lại cho đến nay. Mà thuật kỳ môn độn giáp này đương nhiên cũng được truyền lại cho người đời sau."
Truyền thuyết thần thoại mà Lâm Tiêu và Trình Tùng nhắc đến tuy không thể áp đặt rằng đó là chân tướng lúc đó, nhưng có rất nhiều thứ, khi bạn coi một thứ có thật là giả, thì thứ là giả kia có khi còn chân thực hơn cả thứ có thật, và ngược lại. Nghe một câu chuyện thần thoại như thế, hiểu trong lòng là được rồi.
Mà tôi quả thật đã đánh giá thấp sứ giả Ngũ Hành của Âm Dương đạo. Sự hình thành nên càn khôn đương nhiên không thể thiếu được ngũ hành và âm dương, mà sứ giả Ngũ Hành lại có thể điều khiển nguyên tố ngũ hành, nên chắc chắn rất nhạy cảm với kết giới.
Nói như vậy thì quả thật họ đã phá vỡ kết giới núi Côn Lôn, nên chúng tôi đi theo họ mới tìm được núi Côn Lôn thật sự. Lúc trước chúng tôi đa nghi suy đoán, suýt chút nữa khiến mọi người đi đường vòng.
Tất cả mọi người đều im lặng chờ mệnh lệnh. Giờ người của Âm Dương đạo đã biến mất, lại không có cách nào để vượt qua thiên hà nhược thủy để đến núi trọc, nhất thời, tôi cũng không nghĩ ra được cách nào.
Thấy tất cả mọi người đều không lên tiếng, A Cẩu mới hỏi một câu: "Trình đại ca, không có cách nào để vượt qua thiên hà nhược thủy được ư?"
"Đúng thế!" Trình Tùng gật đầu đáp: "Thân thể người phàm chắc chắn không thể nào vượt qua được thiên hà. Cho dù là cao thủ luyện khí như Sơ Cửu cũng không thể nào ngự khí để băng qua được. Chỉ có tiên gia hoặc người sắp đứng vào hàng tiên ban mới có thể vượt qua thiên hà như giẫm trên đất bằng. Tất nhiên khả năng là vẫn còn có cách khác, chỉ là chúng ta không biết mà thôi."
"Trình đại ca, theo lời anh nói thì những người như chúng ta hay người của Âm Dương đạo đều chắc chắn không có cơ hội để vượt qua thiên hà nhược thủy?" Vương Kỳ Bằng hỏi lại.
"Đúng thế!" Trình Tùng nghiêm túc gật đầu, nhưng tựa như nghĩ đến cái gì đó, bèn cười bảo: "Dõi khắp đạo giáo Trung Hoa hiện nay, e rằng người có thể vượt qua được chỉ có mình Vương Lỗi thôi."
Nhắc đến Vương Lỗi, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt sùng bài. Nói thật chứ lâu ngày không gặp nhau, tôi cũng hơi thấy nhớ anh ta. Tôi để Tiểu Thiết đi thông báo cho anh ta, chỉ có điều đến bây giờ anh ta và Tử Long vẫn chưa xuất hiện.
Tính toán theo quãng đường của họ thì đáng lẽ nên đến từ sớm rồi mới phải. Hay là Tử Long đã xảy ra chuyện rồi?
Khi tôi đang lo lắng cho Tử Long, Lâm Tiêu chợt hỏi: "Trình đạo trưởng, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lúc này Lâm Tiêu cũng không nghĩ ra được cách nào, đành phải hỏi đến người dày dặn kinh nghiệm như Trình Tùng. Trình Tùng mỉm cười, đồng tử sáng rực nhìn về phía ngọn núi trọc, bình thản nhả ra một chữ: "Đợi."
Thấy mọi người nghe xong đều lấy làm ngạc nhiên, Trình Tùng lúc này mới cụp mắt lại, mỉm cười giải thích: "Tôi cho rằng, chúng ta nên dựng trại ở ngay trong ngôi chùa cổ. Chúng ta có thể đợi được, nhưng người của Âm Dương đạo thì không. Bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách để vượt qua thiên hà nhược thủy, cho nên mọi người chỉ cần bình tĩnh chờ đợi là được. Nhưng nhất định không được khinh suất, chó cuống lên sẽ nhảy tường, tôi lo người của Âm Dương đạo sẽ ra tay sớm."
Hiện giờ quả thực cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành đợi vậy. Lâm Tiêu nhìn tôi, thấy tôi gật đầu mới gọi mọi người quay về ngôi chùa cổ trước rồi tính sau.
Tôi không trở về ngôi chùa cổ ngay mà ở lại quan sát tình hình của thiên hà nhược thủy, muốn xem xem có cách nào khác để vượt qua được thiên hà hay không. Vương Kỳ Bằng cũng không tin thiên hà nhược thủy lại ma quái đến vậy, nên bắt đầu dùng các kiểu để thăm dò.
Đầu tiên cậu ta lấy tóc để thử, nhưng khi sợi tóc vừa mới rơi xuống mặt hồ đã ngay lập tức chìm nghỉm xuống dưới, tốc độ nhanh đến kinh người, tựa như thứ chìm xuống không phải là tóc mà là cả một hòn đá.
Sau khi thử mấy lần xong, Vương Kỳ Bằng cuối cùng cũng phải bất lực lắc đầu rồi cười khổ: "Xem ra thiên hà nhược thủy đúng là một cọng lông hồng cũng không nổi lên được. Thế giới rộng lớn, quả nhiên không gì là không có!"
Câu cảm thán của cậu ta khiến chúng tôi bật cười, mà lúc này, Dương lão tam cũng không ngồi chơi. Cậu ta lấy một ấm trà ra múc nước, thế nhưng điều kì quái là khi vừa mới múc nhược thủy lên, còn chưa kịp quan sát thì nhược thủy trong ấm trà đã bốc hơi như không khí.
Thử bao nhiêu cách rồi mà vẫn không có kết quả. Tôi cũng quan sát địa hình xung quanh thiên hà vô số lần, ngoại trừ vượt qua con sông Thiên Hà này thì chẳng còn đường nào để đến được núi trọc ở phía đối diện cả.
Quan sát một hồi mà chẳng có kết quả gì, cuối cùng chúng tôi đành phải cất bước quay về chùa cổ. Lúc trước, khi nghe thấy tiếng chuông U Minh của ngôi chùa cổ, tất cả còn đang vội vã hành quân. Từ lúc bọn họ chiêu hồn đến giờ, gần như chưa được nghỉ ngơi chút nào.
Cho nên tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, đợi đến lúc chúng tôi quay lại lầu hai của ngôi chùa cổ đã chẳng còn đệ tử nào canh gác nữa, tất cả đều đang nghỉ ngơi. Lâm Tiêu kiểm kê lại sĩ số, còn sót lại bốn mươi bốn người.
Vốn dĩ đội ngũ có bốn mươi tám người, nhưng lúc trước hai người dò đường của Lâm Tiêu gặp chuyện, cộng thêm hai đệ tử chìm xuống sông Thiên Hà nữa, nên chỉ còn sót lại bốn mươi bốn người.
Lâm Tiêu lo ngại Âm Dương đạo sẽ đánh lén, nên đích thân đi canh gác. A Cẩu không ngủ được, nên cũng đi giúp Lâm Tiêu luôn. Những người còn lại đều ở chung một phòng, không một ai nói chuyện.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều đã ngủ thiếp đi. Chỉ có Trình Tùng là còn đang đứng ở chỗ cửa sổ, quan sát tình hình bên phía núi trọc, khuôn mặt lộ rõ nét đăm chiêu.
Tôi lúc này cũng chẳng buồn ngủ, có thể nhân cơ hội này đi dò la ông ta.

Bình Luận

0 Thảo luận