Sứ giả Ngũ hành đã hoàn toàn bị thù hận làm choáng váng đầu óc, ánh mắt hắn nhìn tôi khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi biết hắn hận tôi, hận tôi giết những sứ giả Ngũ hành khác, hận tôi giết Âm Dương sư của Âm Dương đạo Nhật Bản bọn họ, khiến nghiệp lớn muôn đời của bọn họ sắp thành lại hỏng.
Thạch Minh Thánh Hàm chọn Vương Lỗi, tuy rằng sứ giả Ngũ hành hệ Mộc này còn sống nhưng chắc chắn cũng khó thoát sự trừng phạt. Vì vậy hắn mới muốn dùng cách cực đoan thế này để trả thù tôi.
Thù hận giữa tôi và hắn không thể hóa giải, hoặc là hắn chết, hoặc là tôi chết, nếu không cả đời cũng không giải được.
Tôi nhìn hắn, cười lạnh nói: "Bốn huynh đệ của anh đã xuống suối vàng rồi, để tôi tiễn anh một đoạn luôn. Vốn dĩ tôi muốn cho anh sống để thông báo cho Thiên Quân các anh, nhưng bây giờ xem lại thì không cần thiết nữa."
"Ha ha!" Sứ giả Ngũ hành nghe được lời của tôi thì cười ha ha, khinh thường nói: "Lý Sơ Cửu, đây là địa bàn của Âm Dương đạo tôi, cậu muốn giết tôi thì cậu vẫn chưa có tư cách này đâu. Có điều tôi cũng sẽ không giết cậu. Tôi muốn cho cậu nhận hết sự thống khổ và dằn vặt, sau đó mới chầm chậm giết chết cậu. Chờ xem, tôi nhất định sẽ tự tay nhặt xác cho cậu, báo thù cho huynh đệ và Âm Dương sư đã chết."
Sứ giả Ngũ hành vừa dứt lời thì đã biến mất tại chỗ. Chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây vang lên, chốc lát sau thì hắn đã biến mất không còn bóng dáng.
Thấy thế A Cẩu và Đông Tử đuổi theo phương hướng mà sứ giả Ngũ hành đã biến mất. Tôi vội vàng gọi bọn họ lại: "A Cẩu, Đông Tử! Đừng đuổi theo, hai cậu không đuổi kịp hắn đâu. Hơn nữa chúng ta chưa quen thuộc với hoàn cảnh trong rừng hoa anh đào này, tùy tiện đuổi theo thì rất dễ trúng kế. Sứ giả Ngũ hành không làm gì được đâu, mục đích của chúng ta không phải là hắn, phải lấy đại cuộc làm trọng."
"Vâng, anh Cửu!" Sau khi hai huynh đệ lùi về, lúc này A Cẩu mới cất tiếng hỏi tôi: "Anh Cửu, vậy bây giờ chúng ta là phải làm sao? Thân phận của chúng ta đã bị lộ, muốn âm thầm tiến vào Âm Dương đạo thì chắc là không thể rồi!"
Nói thật, hiện giờ trong lòng tôi cũng không có có ý tưởng. Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ thông một điều, hành tung của chúng tôi thần bí như vậy, tại sao người của Âm Dương đạo lại phát hiện được? Dọc theo đường đi, chúng tôi đều vô cùng cẩn thận. Ngay cả Đông Tử luôn thích gây rắc rối cũng thành thật, tại sao tự dưng lại bị phát hiện chứ?
A Cẩu đoán được suy nghĩ trong lòng thôi. Tuy rằng cậu ta không nói gì nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tuệ Hải đang ở bên cạnh. Tuệ Hải cũng không phát hiện A Cẩu đang nhìn mình, tập trung đọc kinh Phật.
Tôi không đáp lại A Cẩu nhưng cũng đưa mắt nhìn về phía Tuệ Hải, hỏi: "Tuệ Hải, chúng ta làm sao bây giờ?"
Tuệ Hải mở mắt ra, cười nhạt nói: "Chúng ta đi về phía trước. Dựa theo tốc độ của Triệu Tử Long thí chủ thì e rằng đã đến Nhà Gió rồi. Chỉ cần gặp được Triệu thí chủ thì tiểu tăng sẽ có cách."
Thầy Tuệ Hải không muốn nói ra nên tôi cũng không hỏi. Bây giờ cũng không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể chọn trở về thôn Tuyết Cốc.
Khi chúng tôi vừa ra khỏi rừng hoa anh đào thì trời cũng sáng. Mặt trời mọc từ đỉnh núi Phạm Âm chiếu xuống, khiến cả núi Phạm Âm được nhuộm một lớp màu vàng nhạt. Lại thêm hoa anh đào khắp núi đồi thì đây quả thật là một nơi có phong cảnh tươi đẹp.
Nào ngờ tôi đang thưởng thức cảnh đẹp lúc này thì A Cẩu ở phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, hô lên một tiếng với chúng tôi: "Anh Cửu, anh mau nhìn thôn Tuyết Cốc đi!"
A Cẩu vừa hô lên như thế, tôi vội vàng nhìn về phía thôn Tuyết Cốc ở phía trước. Tôi vừa nhìn thì lập tức bị kinh ngạc. Chỉ thấy xung quanh thôn Tuyết Cốc toàn là sương trắng dày đặc, giống như thôn Ma Câu trước đó bị âm khí vây quanh vậy.
Ngay cả đường nét đại khái của thôn Tuyết Cốc cũng không thể nhìn ra được nữa, chỉ thấy được một đống sương trắng dày đặc. Tuy rằng đang ở một khoảng rất xa nhưng tôi có thể cảm nhận được sương trắng này không phải là âm khí, dường như chẳng hề khác sương trắng bình thường.
"A di đà phật, yêu khí thật là mạnh!" Trong lúc mọi người đang khiếp sợ, Tuệ Hải bỗng nhiên nói. Lúc nhìn về phía cậu ta, đúng lúc tôi thấy được Tuệ Hải nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Tuy rằng còn trẻ nhưng Tuệ Hải cũng là người gặp biến không sợ. Cậu ta lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như thế thì có thể tưởng tượng được rằng yêu khí này mạnh đến cỡ nào.
Tôi đang định hỏi Tuệ Hải thì cậu ta lại quay đầu nhìn về phía chúng tôi, bất đắc dĩ lắc đầu rồi cười khổ nói: "Lý thí chủ, hiện tại tiểu tăng đã có thể xác định người của Âm Dương đạo ở ngay trong thôn Tuyết Cốc. Bên ngoài đồn rằng núi Phạm Âm có một Tuyết Cốc, thật ra thì không có. Núi Phạm Âm có chuông Phật trấn áp, chẳng thể xuất hiện dị tượng. Đây chỉ là cờ hiệu của Âm Dương đạo mà thôi, mục đích là vì giấu kín người ngoài. Còn truyền thuyết về thành phố Vạn Yêu thì thật ra không ở trong núi Phạm Âm, thành phố Vạn Yêu chân chính là thôn Tuyết Cốc!"
Lời này của Tuệ Hải vừa nói ra, tất cả chúng tôi đều kinh hãi. Chưa ai từng nghĩ tới thành phố Vạn Yêu lại là thôn Tuyết Cốc. Tôi thấy được chắc chắn là Tuệ Hải đã sớm đoán được điều này, chỉ là chưa có chứng cứ xác thực mà thôi. Bây giờ nhìn thấy thôn Tuyết Cốc yêu khí ngập trời, Tuệ Hải mới xác định được thôn Tuyết Cốc này chính là thành phố Vạn Yêu.
Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được, tại sao Âm Dương đạo có lịch sử và căn cơ lâu đời lại biến thành dáng vẻ như hôm nay.
Dường như A Cẩu đã nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía Tuệ Hải rồi hỏi: "Tuệ hải đại sư, lẽ nào thành phố Vạn Yêu chính là Bách Quỷ Dạ Hành mà sứ giả Ngũ hành đã nói?"
"Ừ! Thí chủ nói rất có lý." Tuệ Hải gật đầu, nói: "Bách Quỷ Dạ Hành ở nơi đây không giống với Bách Quỷ Dạ Hành của Hoa Hạ. Bách Quỷ Dạ Hành của Hoa Hạ thường được dùng để nói đến rằm tháng bảy, tháng cô hồn! Nói rằng vào ngày đó địa phủ sẽ mở Quỷ Môn Quan ra, khiến những người đang xếp hàng đầu thai được về dương gian để nhìn người nhà hoặc là nơi lúc mình lưu luyến còn sống. Đương nhiên cũng có một cách nói khác rằng đó là nơi oan hồn tụ tập. Nhưng cho dù là cách nói nào thì cũng có một điểm giống nhau. Đó là Bách Quỷ Dạ Hành nói đến quỷ. Thế nhưng ở Nhật Bản, Bách Quỷ Dạ Hành không nói đến quỷ mà là vạn yêu qua lại. Nói cách khác, người sống mà chúng ta nhìn thấy ở thôn Tuyết Cốc tám chín phần đều là yêu quái biến thành."
Nghe được Tuệ Hải nói vậy, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một câu mà sứ giả Ngũ hành nói lúc nãy. Hắn nói tôi sẽ đích thân giết Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm. Tôi không nghĩ ra nguyên nhân của chuyện này, chẳng qua cảm thấy càng lúc càng phức tạp.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng tôi, chúng tôi sẽ lén lút lẻn vào Âm Dương đạo cứu Vương lỗi ra, tiện đường giết luôn Thiên Quân của Âm Dương đạo. Thế nhưng hiện tại kế hoạch này hoàn toàn không thể thực hiện được vì hành tung của chúng tôi đã bị bại lộ. Ngay cả thôn Tuyết Cốc ở trước mắt cũng lộ ra dáng vẻ vốn có.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, tôi vẫn không lên tiếng. Thấy tôi đang trầm tư, Tuệ Hải mới hỏi tôi: "Lý thí chủ, anh định làm thế nào?"
Thấy nụ cười trên mặt Tuệ Hải, tôi nghĩ hẳn là trong lòng cậu ta cũng đã sớm có đáp án, bởi vậy bèn nở nụ cười hiểu ngầm, nói: "Tuệ Hải, suy nghĩ trong lòng cậu chính là điều tôi muốn làm!"
"Lý thí chủ quả nhiên vô cùng thông minh!" Tuệ Hải cười nói, sau đó lại nói tiếp: "Lúc này thành phố Vạn Yêu xuất hiện chứng tỏ Bách Quỷ Dạ Hành đã bắt đầu. Đây là trận mà Âm Dương đạo bày ra để đối phó chúng ta, muốn xem thử chúng ta có can đảm xông vào thành phố Vạn Yêu này một lần hay không. Tuy là người xuất gia phải lòng dạ từ bi, nhưng tiểu tăng cũng thường nhắc nhở bản thân mình là con cháu của Hoa Hạ. Nếu như bọn họ muốn dùng yêu thuật để làm hại thuật của Hoa Hạ thì tiểu tăng cũng bằng lòng xung phong đi đầu. Cho dù ở nơi đất khách quê người cũng phải giương cao uy thế của đất nước!"
Tôi gật đầu cảm kích với Tuệ Hải, sau đó nhìn về phía thôn Tuyết Cốc, cười nói: "Chuyện đã đến nước này, nếu như chúng ta biết khó mà lui thì đã làm mất thể diện của Hoa Hạ. Đi thôi, chúng ta cũng thử nhìn xem Bách Quỷ Dạ Hành mà bọn họ nói rốt cuộc ra sao."
Vừa dứt lời, tôi chủ động đi trước dẫn đường. Lúc này chúng tôi cũng chỉ cách thôn Tuyết Cốc khoảng hai ba cây số. Nói dài thì cũng không dài mà bảo ngắn thì cũng không ngắn. Chúng tôi không vội vã, chậm rãi đi về phía thôn Tuyết Cốc.
Đi thẳng đến khu vực bên ngoài chưa bị sương trắng bao phủ thì chúng tôi mới ngừng lại. Chúng tôi không cảm giác được sự âm u lạnh lẽo, chỉ thấy nơi này ngập tràn sương trắng. Hơn nữa sương trắng quá dày đặc nên tầm nhìn rất ngắn. E rằng chỉ nhìn thấy được khoảng cách một hai mét.
Tôi không vội vàng vào trong mà mở miệng dặn dò: "Lát nữa mọi người đừng phân tán, cho dù gặp phải chuyện gì thì chúng ta cũng không thể tách ra. Sương trắng này do yêu khí hình thành, đạo thuật của chúng ta không có tác dụng nhiều, chỉ có thể làm việc cẩn thận, tuyệt đối không thể khinh thường!"
"Được, anh Cửu!" Đông Tử và A Cẩu thận trọng gật đầu, sau đó Tuệ Hải mới tiến vào phạm vi bị sương trắng bao phủ trước.
Tôi theo sát phía sau. Vừa tiến vào phạm vi bị sương trắng bao phủ, còn chưa nhìn thấy được nhà ở của thôn Tuyết Cốc thì tôi đã cảm nhận được xung quanh đột nhiên trở nên rất lạnh lẽo. Không phải là sự âm u lạnh lẽo mà là sự lạnh giá của trời băng đất tuyết, lạnh đến tận xương. Ngay cả không khí để hít thở cũng trở nên lạnh lẽo, chỉ hít thở vài lần thì tôi đã cảm thấy cả người khó chịu, giống như không khí lạnh lẽo đã rót vào trong ngũ tạng lục phủ của tôi vậy.
"Sao lại lạnh như thế? Cảm giác lúc này giống như là vào mùa đông ở phương Bắc vậy." Đông Tử ôm cánh tay lẩm bẩm. Còn chưa nói hết lời, dường như cậu ta đã phát hiện điều gì đó nên giơ tay ra đón lấy, đồng thời còn vui vẻ hô lên một tiếng: "Anh Cửu. Có tuyết rồi, hoa tuyết lớn ghê."
"Đông Tử! Đừng đụng vào!" Nào ngờ tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Tuệ Hải đột nhiên hô to, nhưng vẫn không kịp. Tuệ Hải vừa hô lên, tôi đã thấy một một mảnh hoa tuyết lớn rơi vào lòng bàn tay của Đông Tử. Không nhìn thấy hoa tuyết hòa tan, lại thấy hoa tuyết này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng bàn tay của Đông Tử.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận