Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 425: Sát khí của hung quan

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Khoảnh khắc đèn trong phòng sáng lên, tôi biết là Chung Càn sắp bước ra!
Tôi đứng ở cửa không nhúc nhích. Đợi khoảng mấy giây sau mới nhìn thấy con hóa sinh tử kia nhảy xuống, tôi lập tức mở cửa ra! Cửa vừa mở, tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh cực kỳ gay mũi.
Đập vào mắt tôi là cảnh sát Đinh đang nằm trên đất! Lúc này anh ta đã chết rồi, ngay lồng ngực bị thủng một lỗ rất lớn, trái tim cũng biến mất! Máu tươi chảy đầy đất, máu còn chưa biến thành màu đen và đông lại, chứng tỏ anh ta vừa chết chưa lâu!
Tôi tiếp tục vào trong quan sát, thấy Chung Càn ngồi trên ghế, cả người ngập máu tươi, ông ta đang cầm một cái khăn đang lau máu trên miệng và mặt mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trái tim của cảnh sát Đinh đã bị Chung Càn ăn mất, cái khăn lông trắng trên tay ông ta cũng biến thành màu đỏ như máu. Lúc nhìn thấy tôi, ông ta nở nụ cười kỳ lạ.
Mà con hóa sinh tử kia thì nhe răng nhếch miệng, mang vẻ mặt u oán và hận thù trừng trừng nhìn tôi ở sau lưng Chung Càn. Nó là con trai của Chung Càn, đáng ra bị Chung Càn hại chết thì nó phải hận ông ta mới đúng, thế nhưng bây giờ lại chịu nghe lời ông ta! Chắc là Chung Càn đã dùng thủ đoạn gì đó nên mới khiến con hóa sinh tử này ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc tôi và Chung Càn đối mặt với nhau, Chung Càn nở nụ cười giả tạo ra hiệu mời tôi vào. Tôi cười cười, từ từ bước vào trong, cùng lúc đó cũng khép cửa phòng lại, khóa chặt cửa.
Tôi cầm Thước Trấn Hồn đi thẳng đến cái bàn, sau đó đặt Thước Trấn Hồn lên bàn, ngồi xuống đối diện ông ta.
Chung Càn buông cái khăn đã nhuộm đỏ xuống, lên tiếng trước: "Không ngờ vẫn bị cậu phát hiện ra! Tôi lên kế hoạch tất cả những điều này, có thể nói là không chút sơ hở. Đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc cậu làm thế nào mà phát hiện được tôi?"
Tôi cười gượng hai tiếng, nói: "Phải thừa nhận rằng tính toán của ông quả là không chê vào đâu được. Không chỉ lừa hết tất cả mọi người, lại còn dùng kế điệu hổ ly sơn với tôi. Nếu tôi không phát hiện ra thì chắc bây giờ thôn này đã chẳng ai còn sống nữa rồi nhỉ?"
Tôi nói vậy, Chung Càn bèn gật đầu, thừa nhận sự thật mà tôi nói nhưng cũng không lên tiếng, ra hiệu cho tôi tiếp tục trả lời câu hỏi của ông ta.
Lúc nãy nói chuyện, tôi phát hiện mê hương đốt trên tủ đầu giường đã cháy hết. Tôi lập tức đưa tay chỉ vào đó, nói: "Ông biết ông thầy đồng không phải là người bình thường, cũng không chỉ là một thầy đồng đơn giản! Ngày thường ông ấy thích trồng hoa nuôi chim, cũng thích chơi hương. Ông ngủ say lâu như vậy là vì ông ấy đã đốt hương gây mê!"
Lúc tôi giải thích, Chung Càn quay đầu lại nhìn mê hương trên tủ đầu giường. Mới đầu, ông ta tỏ ra rất giận dữ, sau đó thì cười to, lắc đầu nói: "Ông thầy đồng ơi là ông thầy đồng, ông chết rồi mà cũng chẳng tha cho tôi! Tôi nên nói ông đáng chết hay không sợ chết đây? Nếu ông thầy đồng biết chuyện nghịch thiên, mượn âm mệnh và quan tài ngọc, e rằng ông ta đã giao dịch với chủ nhân, đưa trái tim của mình cho chủ nhân rồi nhỉ? Nếu không thì ông ta cũng chẳng sống được đến bây giờ!"
"Không sai!" Tôi gật đầu, nói: "Hôm đó ông dụ ông thầy đồng đến tiệm quan tài Tam Thập Lý là muốn chủ nhân của mình giải quyết ông ấy, sau đó khiến tôi vĩnh viễn tin rằng đầu sỏ gây tội là ông thầy đồng đúng không! Kẻ điên bị ông giết, ông thầy đồng chết rồi, thợ nâng quan đều bị ông móc tim hết. Như vậy sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào, tôi cũng không hoài nghi ông! Thế nhưng ông vẫn quá coi thường ông thầy đồng, ông ấy biết không còn đường sống nên đã dùng trái tim của mình để giao dịch với chủ nhân của ông. Ông ấy làm vậy là vì muốn chờ tôi về, nói hết chân tướng cho tôi biết!"
Tôi nói từng chữ một. Chung Càn thì chẳng nói chẳng rằng, nhưng mắt ông ta đã từ từ híp lại, lộ ra vẻ nguy hiểm!
Tôi lại nói tiếp: "Thật ra tôi nên sớm phát hiện ra chuyện này mới phải. Sau khi ông giết kẻ điên để diệt khẩu, trong tay kẻ điên nắm ba cây đinh đã gỉ sắt, hắn muốn nói cho tôi biết là người ở tiệm quan tài Tam Thập Lý hại chết mình! Năm đó vì nhìn thấy ông thiêu chết ba đứa con trai nên hắn đã sợ đến phát điên. Cho dù hắn có quên cả tên mình nhưng vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ của ông, cũng biết ông là chủ của tiệm quan tài Tam Thập Lý nên mới dùng ba cây đinh đã gỉ sắt để làm manh mối. Chỉ tiếc lúc đó tôi không nhận ra được điều này, nếu không thì thợ nâng quan sẽ không chết, người của tôi cũng không chết!"
Chung Càn vẫn híp mắt gật đầu, ra hiệu cho tôi cứ nói tiếp.
Tôi dừng lại, thở dài rồi tiếp tục lên tiếng: "Ông tạo ra chiếc quan tài đồng tử kia chắc cũng không phải là để trấn áp ba con hóa sinh tử này đâu đúng không? Nếu tôi đoán không sai thì nó hoàn toàn không phải là quan tài đồng tử, mà là một hung quan. Ông làm vậy là muốn biến chúng thành hóa sinh tử?"
Trước đó tôi vẫn không nghĩ ra được một điều. Gò núi nhỏ xảy ra chuyện vốn là một vùng đất có phong thuỷ rất tốt, cho dù oán khí của ba đứa trẻ kia nặng thế nào cũng sẽ bị áp chế. Sau khi bị đào ra, oán khí của chúng cũng chưa quá nặng, vậy mà đã thiêu chết công nhân!
Đến khi được thợ nâng quan đưa lên núi chôn cất, chúng đã biến thành hóa sinh tử có trí khôn. Trước đó tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc quan tài đồng tử kia bị đốt, tôi mới đoán ra được điều này!
"Lý Sơ Cửu, không ngờ cậu còn trẻ mà suy nghĩ đã tinh tế như vậy rồi! Không sai, đó không phải là quan tài đồng tử mà là hung quan!" Chung Càn gật đầu thừa nhận, nói: "Nó được làm bằng quan tài của người chết, tôi dùng thi du bịt kín, lại ngâm bằng máu tươi của người còn sống. Nó là vật hung sát, dùng thứ như vậy để chôn trẻ con có oán khí thì nhất định sẽ kích phát oán khí và thù hận của chúng ra hết!"
"Xem ra tôi đã đoán đúng!" Tôi cười mỉa mai, nói: "Có điều, ông biết không? Là do ông đốt chiếc hung quan đó nên mới khiến tôi tìm thấy tấm linh vị được chôn phía dưới! Đúng lúc ông thầy đồng cũng tặng cho tôi một cây quạt giấy, chữ trên hai thứ đó hoàn toàn khác nhau. Nếu không nhờ vậy thì chắc đến giờ tôi cũng vẫn chưa hay biết gì!"
Lúc nói chuyện, tôi để hết linh vị và quạt giấy lên bàn. Nhìn thấy hai kiểu chữ trên đó, Chung Càn lắc đầu cười lớn: "Không ngờ kế hoạch không chút sơ hở của tôi lại bị hủy vì chữ viết của bản thân mình. Ha ha..."
Tôi không để ý đến Chung Càn, nhưng trong lòng vẫn có mối nghi hoặc chưa rõ nên hỏi thẳng: "Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ ra được một số điều, vì sao ông lại thiêu chết ba đứa con trai của mình? Chúng là con ruột của ông mà, ông có thể nhẫn tâm ra tay vậy sao? Cho dù ông nghịch thiên mượn âm mệnh thì vẫn hại chết đứa con trai cuối cùng của mình! Ngón áp út biến thành màu đen, ba cái khớp xương đó của anh ta là đại diện cho ba mạng người, đây là báo ứng ông trời cho ông!"
"Cậu sai rồi!" Nào ngờ lúc này Chung Càn đột nhiên trở nên hung dữ, lạnh lùng nói: "Lý Sơ Cửu, tôi không có giết ba đứa con trai của mình. Sau khi sinh ra, mới vừa đầy tháng thì mấy đứa con của tôi đã chết rồi. Đây là báo ứng của thợ làm quan tài trong tiệm quan tài Tam Thập Lý, cũng là ngũ tệ tam khuyết của tôi! Tôi biết cả đời mình sẽ tuyệt tự, nhưng tôi không cam tâm, tôi muốn để lại giọt máu của mình! Vì vậy tôi dùng cách nghịch thiên mượn âm mệnh, đào ba đứa con trai đã chết của mình lên, dùng cành gỗ đào xâu chúng lại với nhau rồi dùng lửa đốt xác của chúng, chôn xuống gò núi nhỏ. Như vậy, tôi có thể thay đổi số mệnh ngũ tệ tam khuyết của mình, khiến những đứa con sau đó của tôi không phải chịu báo ứng nữa! Tuy rằng cách này tàn nhẫn nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi không thể khiến nhà họ Chung tuyệt tự trong tay Chung Càn tôi được!"
Dùng cách tàn nhẫn như vậy để mượn âm mệnh, tôi vẫn không thể hiểu nổi loại tà thuật này.
Trước đó tôi cứ tưởng là thiêu chết lúc còn sống, không ngờ là chết rồi mới làm vậy. Thế nhưng sống chết có số, người phàm chúng tôi không thể nghịch thiên cải mệnh được! Hơn nữa còn là dùng cách tàn nhẫn như thế!
Lúc này tôi cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười trào phúng. Tôi vừa cười như thế, Chung Càn liền nổi giận, quát lớn: "Lý Sơ Cửu, cậu cứ thử có con, rồi nhìn thấy từng đứa một chưa đầy tháng đã chết yểu đi, tôi tin là cậu cũng sẽ dùng cách như vậy để giữ lại con của mình thôi! Bởi vì cảm giác đó rất khó chịu, cũng rất tàn nhẫn!"
Chung Càn không hiểu tại sao tôi cười nhạo ông ta, cho rằng tôi cười nhạo ông ta không bằng loài cầm thú.
Tôi cười cười, nói: "Chung Càn, ông nghịch thiên cải mệnh, tuy rằng người con trai cuối cùng còn sống, cũng trở thành thợ nâng quan. Thế nhưng ông biết mà, anh ta vẫn không thể thoát khỏi báo ứng của trời, cuối cùng vẫn chết! Ông định dùng quan tài ngọc để anh ta mượn xác hoàn hồn, thế nhưng tôi nói cho ông biết, quan tài ngọc đã bị tôi lấy đi rồi. Con trai của ông vốn là người đáng chết, bây giờ anh ta đã chết hoàn toàn rồi!"
"Cậu!" Nghe được lời nói này của tôi, Chung Càn giận dữ, đột nhiên đập tay lên bàn, đứng dậy chỉ vào mặt tôi một cách phẫn nộ, hoàn toàn bộc lộ hết sát ý trong đáy mắt.
Tôi không vội vàng đánh nhau với Chung Càn, cũng đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, nói: "Nói cho tôi biết, chủ nhân của ông là ai?"
Đây mới là điều tôi muốn biết nhất. Trước khi giết Chung Càn, tôi muốn biết tên ma quỷ kia là ai? Tôi không muốn sống trong nỗi sợ vô cớ thế này.
Chung Càn cười quái gở, tiện tay nắm cây gậy bên cạnh lên, cười nham hiểm mà nói: "Muốn biết chủ nhân của tôi là ai? Vậy phải xem cậu có bản lĩnh sống dưới tay tôi không đã!"

Bình Luận

0 Thảo luận