Dương lão tam đột nhiên tung ra tin tức này quả thật khiến tôi điếng người! Có bị đánh chết, tôi cũng không ngờ được rằng người giết kẻ điên để diệt khẩu vào tối hôm qua lại ở ngay trong nhà bí thư chi bộ thôn!
Tôi nhíu mày nhìn Dương lão tam, không lên tiếng. Dương lão tam hiểu rõ ý tôi nên gật đầu, nhỏ giọng nói bốn chữ: "Vô cùng chính xác!"
Chắc chắn Dương lão tam sẽ không gạt tôi. Anh ta là do tôi một tay dạy ra, đương nhiên tôi sẽ tin anh ta. Tôi vô thức liếc sang bí thư chi bộ thôn, bước chân của ông ấy không vững, thân thể cũng yếu nên vừa nhìn liền biết không phải là người biết võ.
Cảnh sát nữ đứng bên cạnh ông ấy cũng không có điểm gì đặc biệt, chứng tỏ trong nhà bí thư chi bộ còn có người khác!
"Lý đạo trưởng, sao vậy?" Thấy tôi dừng lại, cảnh sát Trình hứng thú hỏi.
Cô ấy hỏi như vậy, tôi mới hoàn hồn mà vội vàng lắc đầu, cười đáp: "Không có gì, chúng ta vào trong trước đi!"
Lúc này bí thư chi bộ thôn đã mở cửa ra, nhanh chóng mời chúng tôi vào. Nhà của bí thư chi bộ là nhà cũ, còn có một cái sân rất lớn.
Sân ở ngoài trời, trồng khá nhiều cây hoa, còn có một cái bàn gỗ. Trên bàn đặt trà và thuốc lào, trên cột còn treo mấy cái sáo bầu, xem ra ngày thường bí thư chi bộ thôn cũng là một người có nhã hứng.
Sau khi bảo chúng tôi ngồi xuống, vợ của bí thư chi bộ thôn đi ra, ông ấy bảo vợ mình đi pha trà cho chúng tôi, nhiệt tình tiếp đãi, đưa cho chúng tôi mỗi người một cái tẩu thuốc, trông rất khách sáo.
Trong lúc này, cảnh sát Trình vẫn luôn quan sát tôi. Sau khi thấy bí thư chi bộ thôn ngồi xuống, cô ấy mới cất tiếng: "Lý đạo trưởng, chuyện quỷ quái xảy ra trong thôn quả thật đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của chúng tôi. Cảnh sát Đinh lúc nãy chỉ là một cảnh sát mọt sách từ trường cảnh sát, không tin vào những việc này nên nói chuyện khá nặng lời, mong Lý đạo trưởng đừng để trong lòng!"
"Cảnh sát Trình nói quá lời rồi!" Tôi cười cười, đáp: "Rất nhiều người bình thường đều không hiểu về những người như chúng tôi, chúng tôi cũng đã quen rồi, không sao đâu. Cảnh sát và nhân dân hợp tác, chỉ cần chúng tôi có thể giúp được việc gì thì nhất định sẽ không chối từ."
Cảnh sát Trình cười ngọt ngào, lộ ra cặp lúm đồng tiền. Cô ấy lập tức hỏi tôi: "Lý đạo trưởng, anh có chắc là mình giải quyết được chuyện này không? Bây giờ tình hình rất khẩn cấp, tôi sợ sẽ có nhiều người chết hơn nữa. Người phá án như chúng tôi chỉ sợ sẽ có thêm người chết thôi, cấp trên cũng đang rất lo lắng về chuyện này!"
"Đúng đấy, cảnh sát Trình nói không sai!" Lúc này, bí thư chi bộ thôn cũng tiếp lời: "Trước kia thôn của chúng tôi cũng chẳng giàu có gì, vất vả lắm mới chờ được cơ hội thế này. Vốn dĩ sửa đường là chuyện tạo phúc cho con cháu, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế, đến lúc chuyện trong thôn truyền ra ngoài thì e rằng sẽ không có người nào chịu đến thôn này đầu tư nữa. Hai ngày nay tôi cũng đã sứt đầu mẻ trán vì chuyện này. Bây giờ tôi đang cố giấu chuyện này đi để không xảy ra ảnh hưởng tồi tệ hơn. Thế nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng phải là cách, giấy không thể gói được lửa, nếu còn có người chết nữa thì tương lai của thôn chúng tôi sẽ tiêu tùng mất!"
Trên mặt bí thư chi bộ thôn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Xem ra bọn họ không tìm được biện pháp nào khác, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào tôi.
Tôi cũng không dám đảm bảo tuyệt đối: "Nếu muốn đối phó với ba con quỷ đòi nợ kia, tôi có thể nắm chắc. Thế nhưng ba con quỷ đòi nợ này rất xảo quyệt, còn hơn con người nữa. Từ lúc biết hết mọi chuyện cho đến bây giờ, tôi còn chưa thấy được bọn chúng. Nếu có thể tìm được bọn chúng thì tôi hoàn toan có thể giải quyết. Vấn đề lớn nhất bây giờ là phải tìm được bọn chúng!"
Nghe thấy tôi nói vậy, cảnh sát Trình bèn nở nụ cười, nói: "Chỉ cần Lý đạo trưởng chắc chắn như vậy thì chúng tôi yên tâm rồi."
Tôi không gật đầu thừa nhận cũng không lắc đầu phủ nhận, chỉ đổi đề tài, bắt đầu hỏi thăm: "Cảnh sát Trình, mọi người có thể điều tra thân phận của ba đứa trẻ kia không? Chuyện điều tra này đối với cảnh sát mà nói thì cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?"
"Haizz." Nào ngờ cảnh sát Trình lại thở dài một tiếng, sau đó nở nụ cười khổ mà đáp: "Lý đạo trưởng, không giấu gì anh, chúng tôi vẫn không điều tra ra được thân phận của ba cái xác trẻ kia. Tôi gần như đã đi khắp các nhà trong thôn, bọn họ cũng không biết nhà ai đã đánh mất ba đứa trẻ, giống như ba đứa trẻ này không phải là người trong thôn này vậy. Chỉ có một manh mối chúng tôi nghe ngóng được là từ kẻ điên kia mà thôi!"
Vừa nhắc tới kẻ điên này, tôi lập tức trở nên nhạy cảm. Chắc chắn hắn là người biết rõ chuyện này, nhưng bây giờ hắn đã chết rồi, không có con cái cũng chẳng còn cha mẹ, là một người cô độc chân chính. Bây giờ hắn bị người ta móc tim, manh mối này chắc chắn đã bị đứt đoạn.
Tôi còn đang suy nghĩ, bí thư chi bộ thôn bèn tiếp lời: "Lý đạo trưởng, tôi cũng biết chút ít về chuyện của kẻ điên. Chắc là vào hơn hai mươi năm trước, lúc đó tôi mới vừa vào làm việc trong ủy ban của thôn thì có người dân nhờ người đến giúp đỡ, bảo kẻ điên đã điên mất rồi, còn muốn đánh người nữa. Lúc chúng tôi chạy đến nơi, kẻ điên cũng đã ngủ say. Tôi nhớ lúc đó là tôi trông coi hắn, hắn mơ thấy ác mộng suốt cả một buổi tối, không ngừng lặp lại những từ như cháy, đứa trẻ, ác ma. Lúc đó chúng tôi không biết ra sao, cho rằng hắn chỉ đang nói mơ thôi, còn định chờ đến lúc hắn tỉnh lại thì hỏi hắn đã mơ thấy gì. Thế nhưng không ngờ rằng sau khi hắn tỉnh lại thì đã hoàn toàn phát điên, điên cho đến bây giờ luôn!"
Lúc bí thư chi bộ thôn nói chuyện, tôi vẫn đang phân tích. Tôi còn chưa sắp xếp rõ được toàn bộ câu chuyện thì cảnh sát Trình đã lên tiếng: "Lúc đội xây dựng đào khoét trong công trường, kẻ điên kia đã xuất hiện ngăn cản, nói đào ra thì sẽ có người chết. Lại kết hợp với việc ngày trước hắn bỗng nhiên phát điên, rất có thể năm đó hắn phát điên là vì nhìn thấy chuyện này. Chỉ là bây giờ hắn đã chết rồi, manh mối cũng bị đứt mất. Hơn nữa chúng tôi cũng không thể điều tra được thân phận của ba cái xác kia. Hiện tại, tất cả mọi chuyện đều rơi vào nghi vấn! Có điều, nhiều khi có vài chuyện không thể tìm được manh mối từ người sống, nhưng lại có thể để cho người chết mở miệng nói chuyện!"
Lúc nói đến đây, cảnh sát Trình bèn nhìn tôi cười hì hì, vẻ mặt gian xảo. Tôi cũng thầm cảm thấy khâm phục cô ấy, tuổi còn trẻ mà tâm tư đã tinh tế như vậy rồi. Không chỉ có thể phân tích toàn bộ sự việc một cách mạch lạc rõ ràng, lại còn biết dùng tôi để tìm được manh mối từ trong xác chết.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, đáp: "Bây giờ không biết ba con quỷ đòi nợ kia đã đi đâu, chúng tôi hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu. Vẫn nói câu cũ, cách duy nhất bây giờ là tìm được ba con quỷ đòi nợ kia mới có thể giải quyết việc này!"
Nói xong, tôi liền có cảm giác mình đã rơi vào tròng của cảnh sát Trình. Cô ấy lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Vậy Lý đạo trưởng, chuyện tìm được bọn chúng phải dựa vào anh rồi."
"Ơ..." Tôi đang tự đào cho mình một cái hố rồi. Nhưng tôi cũng hiểu cảnh sát Trình, cô ấy sợ tôi cũng giống những đạo sĩ khác, đến lúc thấy chuyện không ổn thì bỏ bọn họ mà chạy mất.
Tôi không nói với cảnh sát Trình là mình sẽ đi, chỉ nhìn về phía bí thư chi bộ thôn, hỏi ông ấy: "Bí thư chi bộ, thường ngày ông thích thổi sáo bầu lắm à?"
"Tôi đâu có thiên phú này chứ? Hoàn toàn chẳng biết gì về âm nhạc luôn!" Bí thư chi bộ thôn đùa một câu, sau đó mới nói: "Thứ này là của cụ nhà tôi, ngày thường cụ rất thích trồng các loại hoa, thổi sáo bầu."
"Lý đạo trưởng, cụ nhà ông ấy cũng là một thầy đồng đó, là thầy đồng trước kia của thôn. Chỉ là bây giờ đã lớn tuổi rồi nên không làm như trước được. Nếu không thì lần này chúng tôi cũng đã mời cụ ấy đến xem manh mối rồi!" Cảnh sát Trình cũng nói thêm.
Nghe đến người này, tim tôi đập thịch một tiếng. Nhà thầu từng nói với tôi rằng trong thôn chỉ có một người có chút ngón nghề, đó là thầy đồng già kia. Trước đó tôi còn định đi thăm hỏi ông ấy, không ngờ ông ấy lại là cha ruột của bí thư chi bộ thôn.
Thế nhưng nghĩ lại thì tôi thấy không đúng. Nhà thầu đã nói thầy đồng chạy trốn đến nơi này, sau đó mới định cư tại đây.
Tôi có điểm nghi hoặc trong lòng nên hỏi: "Bí thư chi bộ, thầy đồng là cha ruột của ông sao?"
"Không phải!" Bí thư chi bộ thôn khẽ lắc đầu, giải thích: "Cụ nhà tôi là người bên ngoài, năm đó chạy trốn đến đây. Hồi đó cha tôi mất sớm, một mình mẹ tôi nuôi mấy anh em chúng tôi nên sống rất cực khổ! Cụ nhà thấy mẹ tôi khổ cực như vậy nên vẫn luôn chăm sóc mẹ tôi, chuyện lớn chuyện nhỏ đều làm hết. Cũng bởi vì vậy mà mẹ tôi lấy ông ấy. Vào nhà chúng tôi rồi, cụ nhà tôi cũng không muốn có con cái nên coi chúng tôi là con ruột của mình. Hơn nữa cụ nhà tôi cũng rất quan tâm tới chuyện trong thôn, chỉ cần nhà ai gặp chuyện quỷ quái là ông ấy lại tất bật giải quyết giúp!"
Trước đó tôi hơi nghi ngờ về ông thầy đồng này, thế nhưng theo lời bí thư chi bộ thôn thì thầy đồng này không giống như người làm chuyện xấu. Có điều lòng người cách một lớp da, có khi bí thư chi bộ thôn cũng chẳng biết chuyện trước kia của thầy đồng này.
"Cụ nhà ông đúng là một người tốt!" Tôi cười đáp lời, sau đó lại tiếp tục thăm dò: "Đúng rồi, cụ nhà ông có biết chuyện kẻ điên năm đó không?"
"Biết! Lúc đó tôi biết hắn bị hoảng sợ, mất hồn mất vía nên mới phát điên!" Ngay vào lúc tôi vừa hỏi ra câu này, chẳng biết từ lúc nào mà phía sau tôi đã xuất hiện một người!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận