Những thủ pháp bọn họ sử dụng đều là đạo thuật cơ bản của Hoa Hạ. Chỉ là sau khi truyền bá đến Âm Dương đạo Nhật Bản thì đã có sáng tạo sửa đổi.
Mặc dù tôi không biết bọn họ đang dùng trận pháp gì, nhưng vẫn có thể đoán được phần nào, chắc chắn trận pháp mà bọn họ sử dụng là để Diệp Đường cải tử hoàn sinh.
Diệp Đường không có trái tim, muốn tái tạo lại cơ thể bằng máu thịt, tôi nghĩ chắc chắn sứ giả Ngũ hành không có khả năng ấy. Dù gì trái tim cũng thuộc lục phủ ngũ tạng, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy tà thuật nào có thể giúp trái tim mọc lại.
Trừ phi là Ma Vương!
Tôi không ra tay, muốn xem xem rốt cuộc bọn họ sẽ làm trò gì! Hơn nữa, hiện giờ Diệp Thiếu Khanh vẫn an toàn. Chắc chắn không thể để bọn sứ giả Ngũ hành đó sống sót rời đi, thế nên tôi sẵn sàng chờ bọn họ làm phép thì ra tay tấn công.
Dù thủ đoạn này có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, còn có thể nói là đánh lén. Nhưng đối với đám Âm Dương sư muốn xâm nhập vào Trung Hoa, căn bản không cần phải nói đạo nghĩa với bọn chúng.
Sau khi bọn họ bày xong trận pháp, năm người cùng khoanh chân ngồi xuống, hai tay cùng lúc làm thủ ấn! Thủ ấn này rất phức tạp, biến hóa cũng rất nhanh, không phải thủ ấn của Đạo giáo hay Phật giáo!
Thủ ấn mà bọn họ làm tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng cùng với sự biến hóa nhanh chóng sau đó, tôi mới nghĩ tới một điều, hình như thủ ấn mà bọn họ kết, chính là trận pháp "Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền" trong thuật Âm Dương.
Đây là thủ ấn Chân ngôn chín chữ của Đạo gia, còn được gọi là bí chú Lục giáp. Nhưng vì loại bí chú và thủ ấn này quá phức tạp rườm rà nên tới đời sau, không còn mấy ai tu luyện.
Nhưng thứ này sau khi truyền bá đến Nhật Bản, dần dà bị bọn họ thay đổi, trở thành thủ ấn cơ bản của Âm Dương đạo Nhật Bản. Sau khi kết xong thủ ấn Chân ngôn chín chữ, bọn họ chắp hai tay lại, ngón tay đan vào nhau, giơ ngón trỏ lên!
Khi ngón trỏ chỉ lên, chiếc hộp Hàn Ngọc trên mô đá tự động bật ra. Lúc nắp hộp vừa văng ra, tôi lập tức trông thấy khí lạnh bên trong tỏa ra dày đặc.
Nhưng vì tôi đang quỳ dưới đất nên không đủ cao để nhìn thấy thứ bên trong hộp Hàn Ngọc là gì. Tôi chầm chậm đứng lên, còn chưa đứng thẳng dậy đã trông thấy thứ bên trong hộp, đó là một quả tim còn đang đập.
Quả tim đó rất nhỏ, chưa bằng nắm tay của người trưởng thành, cùng lắm chỉ bằng nắm đấm của trẻ con. Chẳng cần nghĩ cũng biết, những trái tim này là của trẻ nhỏ, không nhiều không ít, vừa đủ năm trái tim.
Sinh mạng của năm đứa trẻ đã bị Diệp Đường lấy đi như vậy! Tay cô ta dính đầy nợ máu, có giết cả trăm ngàn lần cũng không đủ giải hận.
Trong lúc tôi đang căm phẫn, sứ giả Ngũ hành lại giơ ngón trỏ lên lần nữa! Một giây sau, năm trái tim còn đang đập nhảy vọt ra khỏi hộp Hàn Ngọc.
Nhảy tới giữa không trung, còn chưa kịp rơi xuống thì đột nhiên một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới. Gió lạnh ùa tới, chiếc rèm bằng dây thừng đỏ rủ xuống lại vang lên tiếng kêu leng keng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay trông thấy phía trên rèm xuất hiện bốn con lệ quỷ! Bốn con lệ quỷ này được mua từ chỗ đấu giá ở chợ quỷ. Bọn chúng vừa nhìn thấy những trái tim đang đập giữa không trung, hai mắt lập tức sáng lên, điên cuồng xông tới, trực tiếp chộp lấy quả tim rồi cắn ngấu nghiến.
Mỗi nhát cắn, trái tim như cảm nhận được nỗi đau, nó co giật một cách khó tin! Tốc độ của bốn con lệ quỷ quá nhanh, chớp mắt đã nuốt chửng trái tim vào bụng.
Nhưng những quả tim đó đã bị sứ giả Ngũ hành làm phép, bọn chúng vừa nuốt xuống xong lại lập tức ôm lấy bụng, đau đến mức kêu khóc om sòm! Tiếng kêu thảm thiết giống như người ta uống phải thuốc diệt cỏ, đau đớn ôm bụng lăn lộn giữa không trung!
Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được bọn họ muốn làm gì, chỉ đành chờ đợi, chờ cơ hội ra tay. Kiếm Long Uyên đã được rút ra, tôi cầm chắc trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ khoảng mười giây sau, bốn con lệ quỷ biến thành một luồng âm khí nồng nặc, vèo một cái chui vào trong quan tài Hàn Ngọc mà Diệp Đường đang nằm.
Giống như ném đá xuống nước, sau khi số âm khí đó chui vào trong thì không hề có chút động tĩnh nào. Thậm chí những sợi dây thừng treo đầy tiền Ngũ Đế xung quanh cũng không phát ra một tiếng động.
"Ngũ quỷ tới Củng Tiên Kiều, ba hồn bảy vía về chủ mới! Người đang làm, trời đang nhìn, không tin ngẩng đầu mà xem, trời xanh sẽ không tha cho đám cẩu tặc các ngươi!" Đúng lúc bầu không khí đang yên lặng thì Diệp Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng mắng chửi.
Hắn nhắc tới Củng Tiên Kiều, cũng là một loại pháp thuật của Đạo giáo. Nhưng loại pháp thuật này dùng để đưa những người chết oan uổng xuống Âm tào Địa phủ báo án. Nói cách khác chính là mở đường cho những âm hồn chết oan!
Người chết oan, hoặc là khi sống làm chuyện ác, hoặc kiếp trước nghiệp chướng quá nặng! Dùng đạo thuật Củng Tiên Kiều có thể tránh cho bọn họ kiếp sau lại luân hồi vào số mệnh bi thảm giống như thế.
Tới giờ phút này, cuối cùng tôi cũng đoán ra cách làm của Diệp Thiếu Khanh rồi, hắn tới hội đấu giá ở chợ quỷ, mua đám lệ quỷ kia chính là để ngăn cản Diệp Đường. Thêm nữa, hắn biết được khu vực phố Miếu có đám trẻ con bị mất trái tim, nên có thể đã đoán ra được Diệp Đường định dùng loại tà thuật này để mượn xác hoàn hồn, thế nên mới tìm đủ mọi cách ngăn cản cô ta.
Nhưng hắn không biết rằng, Diệp Đường đã biết rõ thân phận của hắn từ lâu, cố ý tương kế tựu kế, dụ hắn mắc câu. Trước là lấy tiền của hắn, sau lại muốn mạng hắn.
"Thế mà Hoa Hạ lại còn người biết dùng loại tà thuật này, đúng là hiếm thấy! Không dám giấu giếm, thần thuật ba hồn bảy vía về chủ mới cũng là loại pháp thuật chúng tôi tìm được trong thần mộ! Loại pháp thuật này đã thất truyền từ lâu, cậu có thể nhận ra thực cũng không phải hạng tầm thường!" Gã Hỏa trong sứ giả Ngũ hành lên tiếng trả lời, lời nói vẫn rất lễ độ, không hề có chút tức giận, phẫn nộ nào.
Nghe hắn nói như vậy, tôi cũng hồi tưởng lại. Lúc đó chúng tôi đi tìm thần mộ của Thái Ất Chân Nhân, Thạch Minh Thánh Hàm đã lấy mất tất cả pháp thuật của Thái Ất Chân Nhân còn lưu lại.
Thời đại mà Thái Ất Chân Nhân còn sống, đương nhiên là thời kỳ đỉnh cao của pháp thuật Đạo giáo. Đương nhiên các loại đạo thuật, và cả tà thuật đều không ít. Mà Thái Ất Chân Nhân đã đem tà thuật giấu trong thần mộ, có lẽ khi đó ngài hy vọng số tà thuật đó mãi mãi bị niêm phong lại, tránh truyền ra ngoài hại người.
Nhưng tôi cũng cảm thấy bội phục Diệp Thiếu Khanh, ngay cả tà thuật này hắn cũng biết rõ! Đáng buồn cười hơn là, có khi đám đạo sĩ biết về đạo thuật Củng Tiên Kiều kia mãi mãi sẽ không biết rằng, Củng Tiên Kiều chỉ là một tàn thuật. Một nửa phía sau lại là tà thuật hại người!
Trong khi tôi đang cảm khái thì Diệp Thiếu Khanh phá lên cười: "Đám giặc Oa chúng mày, dã tâm bất tận, lại muốn khơi mào rắc rối. Hoa Hạ ta vẫn là nước lớn thế mạnh, nào phải nơi cho đám chuột chúng mày nhòm ngó? Trở về hỏi tổ tông chúng mày xem, có phải tổ tông của chúng mày là thần nhân Từ Phúc của Hoa Hạ bọn tao hay không? Cũng quay về hỏi tổ sư gia Âm Dương đạo xem, thuật Âm Dương có phải từ Hoa Hạ lưu truyền qua đó hay không? Đám người tài năng thấp kém các ngươi, đứng trước đạo thuật Hoa Hạ chỉ là mấy tên hề múa rìu qua mắt thợ mà thôi! Ha ha..."
Diệp Thiếu Khanh khoái chí mắng chửi, sau cùng càng cười lớn hơn! Trên gương mặt không hề mảy may sợ hãi, ngược lại còn nhiệt huyết sôi sục lạ thường.
Ban đầu tôi không thể hình dung được tính khí và tinh thần của người Hoa Hạ, sau này tôi mới biết, đây là sự kiên cường chảy trong máu của mỗi người Hoa Hạ.
Đám sứ giả Ngũ hành bị Diệp Thiếu Khanh chọc giận, hoàn toàn không giữ được lịch thiệp, lễ phép nữa, cũng lớn tiếng mắng lại: "Bọn Hoa Hạ các ngươi mãi mãi chỉ là tộc người ti tiện nhất, người Trung Hoa hồi đó như thế, bây giờ cũng vậy! Hoa Hạ nước lớn, đất rộng của nhiều, tài nguyên phong phú, nào phải nơi đám ngu ngốc các ngươi có thể thống trị? Ngươi cứ chờ xem, rồi có ngày bọn ta sẽ dẫm lên các ngươi, lần nữa chiếm lĩnh vùng đất xinh đẹp này. Các ngươi chỉ có thể là những kẻ thấp kém, mãi mãi phải quỳ gối làm nô lệ thôi! Trước lúc đó, bọn ta sẽ tiêu diệt hết đám đạo sĩ Hoa Hạ ngu xuẩn các ngươi!"
Nghe thấy những lời nhục mạ của hắn, tôi phẫn nộ siết chặt nấm đấm, chỉ thiếu điều nện một chưởng lên tảng đá trước mặt.
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, bây giờ phải nhẫn nhịn! Việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn, chỉ cần bọn chúng dám xâm phạm, tôi sẽ khiến chúng phải quỳ trên đất Hoa Hạ, vĩnh viễn không thể sống sót trở về!
Tôi hít thở sâu, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút. Đồng thời trong lòng thầm mắng Diệp Đường dốt nát, Âm Dương đạo chính là một đám sói ăn thịt người! Cô ta muốn mượn lực lượng của Âm Dương đạo để tiêu diệt bộ phận Đặc Biệt, thống nhất Đạo môn!
Nhưng đáng lẽ cô ta phải nghĩ ra, Âm Dương đạo dã tâm bất tận, lại càng muốn thay đổi lịch sử. Diệp Đường thông minh, chắc chắn cô ta biết, nhưng hiện giờ cô ta đã hoàn toàn không từ thủ đoạn gì nữa rồi!
"Đám trộm cắp thấp kém cũng dám nhục mạ Hoa Hạ? Ta nhổ vào, nói cho các ngươi biết, bọn ta không động vào các ngươi là vì muốn bỏ qua hiềm khích trước kia, phát triển một cách hòa bình! Nhưng nếu các ngươi muốn thử sức, ta bảo đảm, mỗi người bọn ta nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ nhấn chìm nước Oa của các ngươi rồi!" Diệp Thiếu Khanh lạnh lùng đáp trả, sau đó lại tiếp lời: "Thu lại cái lòng dạ vô sỉ của các ngươi đi, ta tin rằng, không phải ai cũng thích chiến tranh. Người Hoa Hạ cũng vậy, nhân dân nước các ngươi cũng vậy. Chính vì đám ngu xuẩn các ngươi muốn khơi mào rắc rối, hại người hại cả mình. Ta sẽ chống mắt lên nhìn các ngươi chôn thây trên đất Hoa Hạ. Ha ha!"
Ý chí và tấm lòng son sắt của Diệp Thiếu Khanh thật sự khiến tôi kính phục. Hắn là kẻ có thủ đoạn độc ác, đối với kẻ thù hắn có thể giết cả nhà, diệt cả tộc đối phương.
Nhưng với chuyện liên quan đến Hoa Hạ, thì hắn cũng có một kẻ tâm huyết!
Mấy tên sứ giả Ngũ hành bị Diệp Thiếu Khanh mắng cho đỏ mặt tía tai, mặt mũi bừng bừng nghẹn lời không tìm được câu đáp trả, thẹn quá hóa giận, bèn khua tay giận dữ nói: "Hôm nay ta sẽ xử lý ngươi, để ngươi biết quyết tâm của Âm Dương đạo Nhật Bản bọn ta! Ngũ quỷ Củng Tiên Kiều, còn thiếu một mình ngươi đó! Bây giờ ta sẽ thoả mãn cho trái tim yêu nước ngu xuẩn của ngươi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận