Vừa nhìn thấy Long Dương, tôi đã đứng sững ở cửa. Mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi, anh ta đã nhếch mép mỉm cười. Nụ cười đó giống như đang nói, anh ta đã chờ tôi ở đây lâu rồi.
Sau khi hoàn hồn, tôi lập tức liếc mắt nhìn xung quanh, trong phòng không có bất kỳ ai! Trong lòng tôi cũng đã nhận ra sự bất thường, tôi bảo trưởng làng dẫn mọi người trốn kỹ, bây giờ Long Dương lại xuất hiện trong nhà của trưởng làng, chứng tỏ bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện!
"Đừng tìm nữa, tất cả đều ở chỗ tôi!" Long Dương cười đắc ý. Anh ta vỗ tay một cái, tôi thấy hai đệ tử của Thần Tiêu môn đã dẫn trưởng làng bước ra.
Vừa nhìn thấy tôi, trưởng làng cảm thấy rất hổ thẹn, mở miệng giải thích: "Chú em ạ, bọn họ bắt cóc người nhà của tôi, tôi không còn cách nào cả, chỉ có thể giao tất cả bọn họ ra thôi."
"Trưởng làng, chuyện này không liên quan gì đến ông cả, ông đã làm rất tốt rồi." Tôi không trách ông ta, Long Dương uy hiếp ông ta bằng người nhà nên tôi cũng có thể hiểu được.
Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy càng nhiều người bị dẫn ra. Tất cả đều là đệ tử nhà họ Diệp, hắc khí trên mặt bọn họ đã biến mất, chẳng qua trông vẫn còn rất yếu, đi cũng không vững.
Người đi đầu là Vương Kỳ Bằng. Sau khi nhìn thấy tôi, cậu ta hổ thẹn nói: "Anh Cửu, bọn em đã làm mất mặt anh rồi!"
Tôi lắc đầu, đáp: "Không sao, không có gì quan trọng hơn mạng sống cả."
Tôi nhìn một lượt nhưng không hề thấy Lâm Y Y. Lẽ nào cô ấy đã chạy thoát được? Hay là cô ấy đã gặp phải đám người Chu Tước?
Tôi không dám nghĩ theo hướng xấu, vội nhìn về phía Long Dương, cả giận nói: "Long Dương, rốt cuộc anh định làm gì?"
Long Dương không trả lời tôi ngay mà nhìn tôi cười đầy thâm ý, sau đó mới mở miệng: "Tôi ở đây chờ cậu là để lấy mạng của cậu! Người của cậu đều đang nằm trong tay tôi, cậu ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi! Đỡ phải để tôi làm to chuyện lên, rồi cuối cùng bọn họ lại phải chôn cùng theo cậu!"
"Ha ha..." Tôi không tin lời Long Dương nói, đáp trả ngay: "Long Dương, anh là người thế nào, tôi biết rất rõ. Bây giờ anh đang nương nhờ vào Thần Tiêu môn, đối địch với nhà họ Diệp. Cho dù tôi bó tay chịu trói, anh cũng sẽ không tha cho bọn họ. Anh không đủ tư cách đàm phán với tôi, gọi Chu Tước ra đây!"
Hiển nhiên lời của tôi đã làm Long Dương tức giận, cơ mặt anh ta giật nhẹ. Anh ta cắn răng nói: "Hộ pháp đã đi rồi, bây giờ là chuyện giữa Thần Tiêu môn của tôi và nhà họ Diệp của cậu. Nếu cậu đại diện cho nhà họ Diệp, vậy thì cậu đang đối nghịch với chúng tôi. Tôi không ngại nói cho cậu biết, sau khi cậu rời khỏi nhà họ Diệp, Thần Tiêu môn của chúng tôi cũng đã ra tay với nhà họ Diệp rồi. Ha ha..."
Tôi đã đoán ra chuyện này từ lâu. Đồng thời chuyện này cũng phá vỡ hy vọng cuối cùng của tôi dành cho bác Diệp. Bác ấy thật sự đã phản bội lại nhà họ Diệp, làm tay trong cho Thần Tiêu môn. Bác ấy cố tình nhận nhiệm vụ đến làng Phượng Hoàng này, giả vờ vừa đến liền xảy ra chuyện là để dụ tôi rời khỏi nhà họ Diệp.
Dùng kế điệu hổ ly sơn để Diệp Thiếu Khanh có cơ hội đối phó với nhà họ Diệp. Bây giờ tôi cũng không còn cách nào khác, tuy rằng tôi rất lo cho Diệp Đường nhưng bây giờ tôi cũng chẳng thể giúp được gì, chỉ hy vọng cô ấy có thể cầm cự được tới lúc tôi quay lại.
Và càng trong những lúc thế này thì càng có thể chứng minh thực lực và giá trị của cô ấy.
Lúc này tôi chẳng hề nổi giận, trái lại còn rất bình tĩnh. Tôi không chết trên tay kẻ địch, mà thua vì quá tin tưởng người khác, hết lần này tới lần khác bị người ta lợi dụng.
Lúc này tôi mới hiểu rõ lời Vương Lỗi đã nói với mình. Con người còn đáng sợ hơn quỷ hồn, đừng dễ dàng tin tưởng vào người khác, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục.
Nhưng, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Tôi nhìn Long Dương, đột nhiên cười bảo: "Long Dương, anh không thể dùng bọn họ để uy hiếp tôi đâu. Tôi vẫn luôn muốn thử xem bản lĩnh của anh thế nào. Anh có thể tiến vào bộ phận Đặc biệt, nhất định có sở trường của mình. Hôm nay anh muốn giữ tôi ở lại đây thì phải xem anh có bản lĩnh này không đã! Hơn nữa, anh không dám giết tôi, Thần Tiêu môn chỉ là một đám chó săn của Linh tộc. Tôn chủ không ra lệnh giết tôi, anh cũng sẽ không dám đụng đến tôi. Không có tôi, mấy người không thể dụ ra người của Long Hổ tông! Lúc ở thôn Tiểu Ngư, anh đã rất sợ chết, suýt nữa còn hại chết cả chúng tôi. Anh sợ bị bộ phận Đặc biệt dẫn về nên trốn trong Thần Tiêu môn! Bây giờ thù mới hận cũ cộng lại, anh chết mười lần cũng không đủ!"
Tôi nói như vậy, thật ra là muốn lừa Long Dương. Trước đó, khi tôi đối đầu với Chu Tước, hắn ta đã nói cho tôi biết tại sao Tôn chủ chưa ra lệnh giết tôi ngay, đó là vì muốn lợi dụng tôi, dẫn dụ người của Long Hổ tông ra.
Nhưng chính tôi cũng không biết, rốt cuộc mình có quan hệ gì với Long Hổ tông? Tôi chẳng quen biết ai trong Long Hổ tông cả. Cao nhân duy nhất mà tôi biết là Vương Lỗi, thế nhưng thân phận của anh ta khó bề nhìn thấu, có vẻ cũng không giống là người của Long Hổ tông.
"Không sai!" Long Dương không biết là tôi đang lừa anh ta, càng không ngờ rằng tôi không sợ bị uy hiếp nên thừa nhận thẳng thừng: "Tôn chủ hạ lệnh không giết cậu, lí do thì giống như lời cậu nói vậy, để dẫn dụ người của Long Hổ tông ra. Song cậu không dễ đối phó, mà người của Long Hổ tông cũng mãi không chịu xuất hiện, cách duy nhất chính là bắt cậu, ép bọn họ phải ra mặt. Tôi không tin người của Long Hổ tông sẽ bỏ mặc cậu!"
Tiếng nói vừa dứt, Long Dương đột nhiên đập hai tay xuống ghế, lao thẳng người về phía tôi. Còn chưa đến trước mặt tôi, cả người anh ta đã đột nhiên nhảy lên, hai chân ở trên không trung đá liền mấy cú về phía tôi.
"Chỉ dựa vào anh sao? Không biết tự lượng sức mình!" Tôi hét to một tiếng, rùng mình một cái, chân khí Huyền Chân trong cơ thể tức thì chuyển tới hai tay của tôi. Tôi không hề nhượng bộ, cũng lao tới đối đầu trực diện với anh ta.
Hai người chúng tôi đánh liên tục mấy hiệp. Bỗng có tiếng ầm ầm vang lên, chúng tôi cùng lùi về sau mấy bước.
Nhìn chiêu thức võ công của anh ta, tôi lập tức nghĩ đến chuyện lúc trước, cũng không nóng lòng ra tay nữa. Tôi nhếch miệng cười hì hì nhìn anh ta, nói: "Lúc đó tôi vẫn cho rằng người ngăn cản tôi phong ấn Quỷ Vương là người trông mộ, nhưng xem ra không phải. Là anh đã giở trò, để tôi không thể phong ấn Quỷ Vương! Quả nhiên mấy người đã có dự mưu sẵn trước khi đến đây, có thể nói Linh tộc và Thần Tiêu môn đã phối hợp không chê vào đâu được. Anh ngăn cản tôi, Chu Tước xuất hiện thật ra là nhằm bắt Quỷ Vương đi. Cuối cùng Chu Tước để tôi tiến vào mộ Quỷ Đế là sợ bên trong có thứ khủng bố, sợ bản thân hắn không thể đối phó! Nghĩ kỹ lại, tôi thật sự vừa ngu vừa thiếu kinh nghiệm. Nghé con mới sinh, suýt chút nữa đã bị mấy người đùa chết!"
Chuyến đi này đã cho tôi một bài học đẫm máu, càng tát mạnh cho tôi tỉnh lại. Đấu với quỷ cần đạo thuật. Mà đấu với người thì càng cần nhiều mưu kế.
Đây là hiện thực, cũng là điều khiến tôi đau lòng. Lý do bây giờ Đạo môn trở nên sa sút là do đạo quan không có chỗ đặt chân, đạo sĩ khổ tu chân chính đã ít lại càng ít. Gia tộc Đạo môn quật khởi nhưng lại không tuân theo tinh thần Đạo gia chân chính mà chỉ muốn kiếm tiếng tăm để đoạt lấy lợi ích, ngươi lừa ta gạt.
Tiền tài, danh dự chính là thứ đã ăn mòn Đạo môn. Nếu còn tiếp tục như vậy, Đạo môn sau này chắc chắn chẳng còn hy vọng gì.
"Không sai, cậu chính là kẻ ngu xuẩn hết sức. Chỉ biết dựa vào khí tiết của mình, dựa vào tín ngưỡng của Đạo môn mà đòi đấu với quỷ, đấu với người! Đây là cách làm cực kỳ ngu xuẩn. Trong cái thời đại này, không có quyền, không có tiền thì cậu chính là người sống ở tầng chót nhất. Có tiền, có quyền, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đùa chết cậu. Lý Sơ Cửu, bây giờ cậu biết mình sai chưa? Tín ngưỡng và khí tiết đã không còn tồn tại ở thời đại này nữa rồi! Ha ha..." Long Dương càng nói càng kích động. Đến cuối cùng, anh ta đã không kìm được mà bắt đầu cười to.
Anh ta đang dạy cho tôi một bài học, dùng chính hiện thực để dạy bảo tôi! Giờ thì tôi cũng đã hiểu rõ chấp niệm của anh ta, anh ta luôn muốn bước lên vị trí càng cao hơn trong bộ phận Đặc biệt chính là vì lý do này!
Nghe xong những lời vừa rồi của anh ta, tôi cũng chẳng hề cảm thấy bản thân đáng xấu hổ ở đâu cả. Trái lại tôi còn rất vui mừng vì bản thân có tín ngưỡng của riêng mình, cũng biết mình nên làm gì.
Tôi cười mỉa mai, nhìn anh ta bằng ánh mắt sáng bừng: "Long Dương, anh sai rồi! Tín ngưỡng và khí tiết chẳng liên quan gì đến giàu nghèo cả. Nếu tất cả những người tu đạo đều biến thành cái bộ dạng như mấy người, đó mới là sự đáng buồn của Đạo môn. Lời này của anh thật sự đã nhắc nhở tôi, để tôi suy nghĩ thông suốt một điều! Sự tồn tại của đạo chính là như vậy. Tu đạo cả đời, tìm đạo, hỏi đạo, chứng đạo! Đạo là từ bi chúng sinh, đạo là chính nghĩa trường tồn. Bởi vì có đạo, con người ta mới không biến hết thành kiểu người chỉ biết lừa gạt, chỉ biết làm những điều có lợi cho mình. Đạo ở trong lòng của tất cả mọi người, bởi vì có tín ngưỡng, bởi vì có sự lương thiện, cũng bởi vì có sự trân trọng và lòng biết cảm ơn của người bình thường và người sống ở tầng dưới chót đối với cuộc sống, đó mới thực sự là đạo, là đại đạo vô cương trong lòng tất cả mọi người!"
Lúc nói ra lời này, cổ họng của tôi gần như đã sắp khàn đặc cả lại. Trong khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như sôi trào hết lên. Trong khoảnh khắc này, tôi cảm giác được cảnh giới của mình đã tăng lên, tựa như khổ tu suốt bao nhiêu năm, cuối cùng thì đến giờ phút này tôi mới chân chính tiến vào cảnh giới của đạo, tìm đạo!
"Ha ha..." Nghe được lời của tôi, Long Dương chỉ cười khinh thường, đáp: "Cậu, Triệu Tử Long, Vương Lỗi, ba người các cậu đều là kẻ ngốc nhất mà tôi từng gặp, không phải là một trong những kẻ ngốc nhất nữa! Trên đời này hoàn toàn không có đạo, sự kiên trì của mấy người chỉ có thể đổi lấy sự đáng thương và tử vong thôi. Hãy bỏ cuộc đi, đồ ngu! Tôi sẽ cho cậu biết ở trước cường quyền và thực lực, đạo của mấy người không đáng một đồng!"
"Ha ha..." Tôi lạnh lùng đáp trả: "Long Dương, anh tính kế quá nhiều, cũng quá chấp niệm. Anh không biết cái gì là đạo, bởi vì thứ mà ba người chúng tôi kiên trì mới chính là đạo chân chính. Tru tà, trấn quỷ. Đặc biệt là những người có tư tưởng tà ác như mấy người. Điều mà anh nợ chúng tôi ở thôn Tiểu Ngư, phải dùng mạng của anh trả lại!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận