Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 351: Mụn cây gỗ lim

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Hình như Hà thiên sư đã phát hiện được gì đó. Tôi nảy sinh nghi ngờ, nhìn theo hướng hắn chỉ. Mới đầu thì không thấy gì, vì xung quanh cây cao chọc trời chi chít, thêm nữa bây giờ trời đã tối khuya, tầm nhìn rất kém.
Tôi tin chắc Hà thiên sư không dám nói đùa trước mặt tôi. Tôi lại nhìn chăm chăm theo hướng hắn chỉ một lần nữa, bấy giờ mới phát hiện phía trước, cách chỗ tôi khoảng hơn một ki-lô-mét, có một ngọn đèn đang chầm chậm di chuyển.
Ngoài đèn pin mà chúng tôi đang cầm ra thì xung quanh đây tối đen như mực. Bỗng xa xa có một ngọn đèn di chuyển, từ chỗ chúng tôi đang đứng nhìn sang đó, ngọn đèn dầu đó giống như đom đóm đang bay chầm chậm trong đêm đen.
Cũng may thị lực của chúng tôi tốt hơn người bình thường, phải nhìn kĩ mới có thể nhìn ra đó là ngọn đèn đang di chuyển. Khi tôi đang chăm chú quan sát thì phát hiện ngọn đèn dầu đó giống như đang di chuyển trên mặt nước. Vì ánh sáng đèn dầu phản chiếu trên mặt sông, có thể lờ mờ nhìn thấy sóng lăn tăn trên mặt nước, hình như có thuyền!
Mặc dù Hà thiên sư rượu chè đàng điếm nên thân thể rất kém, nhưng mắt lại tốt phát sợ. Nếu không phải hắn phát hiện ngọn đèn đó, e là tôi phải tiến lại gần thêm chút nữa mới có thể nhìn thấy.
"Đạo huynh, ở nơi rừng rậm núi sâu này, lại vào ban đêm, đột nhiên xuất hiện ngọn đèn dầu, e không phải chuyện bình thường!" Hà Thiên sư thấy tôi vẫn quan sát ngọn đèn dầu di chuyển kia bèn nhỏ giọng nói một câu.
"Đúng thế." Tôi gật đầu bảo: "Chúng ta đi cả ngày trời cũng không thấy một bóng người nào, rõ ràng cánh rừng này là nơi không người. Tự dưng giờ có ánh đèn xuất hiện, chắc chắn có vấn đề!"
Tôi đang nghĩ không biết có phải là bác Diệp không. Chúng tôi vẫn đang đuổi theo ông ta, với lại tốc độ cũng rất nhanh. Bác Diệp đi vào cánh rừng này trước. Nếu tự mình đi trước mở đường thì chắc chắn bước chân sẽ chậm hơn chúng tôi, đây là nguyên lý đời trước trồng cây, đời sau hóng mát!
Vừa nghĩ tới điểm này, tôi lại nhìn dấu chân ở phía trước, dấu chân vẫn chưa biến mất, chứng tỏ bác Diệp vẫn đang đi ở phía trước.
"Có đạo huynh ở đây, tôi cũng không sợ, cho dù có là ma trơi thì chúng ta cũng phải đi lên xem thử. Tốt nhất là người sống, chứ không cứ đuổi theo mãi thế này, chắc tôi sẽ toi cái mạng già ở đây mất!" Hà thiên sư mệt bở hơi tai, bất lực cười khổ.
Tôi cũng mệt, nhưng chưa tìm được bác Diệp thì tôi không dám thả lỏng. Tôi vỗ vai Hà thiên sư, bảo: "Đi thôi, nếu là người sống thì chứng tỏ gần đây có thôn xóm, đến lúc đó ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi!"
"Đạo huynh đúng là người tốt bụng, biết thương cho cái thân già này!" Hà thiên sư vừa nghe thấy có thể được nghỉ ngơi liền đứng phắt dậy, sau khi nói một câu giống như được bơm máu, hắn lập tức đuổi theo ánh đèn dầu đang di chuyển kia.
Bộ dạng đó dung tục vô cùng, không khác gì một tên trộm!
Tôi đi theo sau hắn, Hà thiên sư có rất nhiều kinh nghiệm, một tay che đèn pin, ánh đèn pin lập tức nhạt đi, nhưng cũng không đến mức không nhìn thấy cái gì, vừa khéo có thể nhìn thấy mọi thứ trên mặt đất.
Hắn khom người bước đi, hầu như đều nhìn xuống đất. Như thế chúng tôi vừa có thể nhìn thấy rõ dấu chân trên mặt đất, cũng không bị người ta phát hiện.
Một ki-lô-mét cũng không xa lắm, đúng là ngọn đèn kia ở trên mặt nước, cũng không biết là vì ngược chiều gió hay vì nguyên nhân gì mà đèn dầu chuyển động rất chậm. Nhưng sau khi đuổi theo vài trăm mét, Hà thiên sư đột nhiên đổi phương hướng, bắt đầu đi xuống.
Đi được một lát, chúng tôi nhìn thấy một tảng đá trắng. Tiến lại gần để xem thử, chúng tôi đã đi đến bờ sông.
Hà Thiên sư nhìn mặt đất một hồi, quay đầu nói nhỏ với tôi: "Đạo huynh, mất dấu chân rồi!"
Lúc hắn nhắc nhở tôi, tôi cũng đang nhìn dấu chân trên mặt đất, quả nhiên đã không nhìn thấy dấu chân đâu nữa. Chứng tỏ, trước đó bác Diệp cũng đã tới bờ sông này.
Liệu đây có phải là ngọn đèn do bác Diệp thắp không?
Nghĩ đến đây, tự dưng tôi thấy sốt ruột hơn hẳn. Hà thiên sư vẫn nhìn tôi chằm chằm, sau khi thấy vẻ mặt tôi, hắn bảo: "Đạo huynh, giờ làm gì? Chờ trời sáng rồi tìm dấu chân tiếp hay là bây giờ đuổi theo đèn dầu đó?"
Tôi cũng đang cân nhắc chuyện này, tôi sợ mình đoán sai rồi đuổi theo đèn dầu kia, đến lúc đó sẽ cách bác Diệp càng lúc càng xa. Nhưng nếu không đuổi theo thì không biết ngọn đèn dầu đó rốt cuộc là thứ gì?
Bây giờ tôi không được chịu thua, hễ có cơ hội là tôi không thể từ bỏ. Chần chừ khoảng độ mười giây, tôi liền quyết định: "Đuổi theo!"
"OK!" Lúc này Hà thiên sư cũng đã xốc lại tinh thần, men theo bờ sông đuổi theo ngọn đèn kia. Trong lúc đi, tôi phát hiện hình như con sông này nằm giữa góc hai ngọn núi. Nhất là cát đá trên mặt đất vừa khéo nối liền cánh rừng sau lưng. Tôi nhìn bên sông đối diện, có thể lờ mờ trông thấy đường nét của khu rừng, giống như nó nối liền với bờ sông, khiến tôi có cảm giác như thể nước của con sông này chảy ra từ giữa hai ngọn núi, vì bị xói mòn lâu ngày nên mới hình thành địa thế này vậy.
Phán đoán từ địa thế thì con sông này chảy rất nhẹ, không nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chỉ nghe được tiếng nước róc rách nhẹ nhàng! Gió trên bờ rất lớn, thổi quần áo chúng tôi bay phần phật.
Hà thiên sư tăng tốc độ, hùng hổ đuổi lên trước. Chúng tôi chạy dọc theo bờ sông, thứ kia lênh đênh trong con sông. Khi đi lại gần, chúng tôi mới thấy rõ ràng đó chỉ là bè trúc. Còn ngọn đèn dầu chính là đèn đánh cá được treo trên bè trúc!
Song tốc độ của nó rất chậm, chỉ như tốc độ đi bộ của chúng tôi. Hà thiên sư sải bước xông qua, không che ánh sáng của đèn pin nữa mà chiếu sang bè trúc, lớn tiếng quát: "Đứng im, cảnh sát đây!"
Hắn vừa lên tiếng đã làm tôi giật cả mình. Cái lão Hà thiên sư này đúng là kẻ thích dọa nạt người khác! Hắn hét thế, người trên bè trúc cũng vội vàng chống bè lại để bè không di chuyển nữa.
Tôi nhanh chóng quan sát, trên bè trúc có hai người đàn ông trưởng thành, cởi trần, da hơi ngăm đen. Họ đang ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Chính giữa bè trúc có một thứ rất to, được phủ bằng vải bố. Hình như thứ đó rất nặng, đè bè trúc gần như ngập xuống nước, nên mới làm nó di chuyển với tốc độ chậm rì.
Hà thiên sư chiếu đèn pin vào mặt họ, cố gắng không để họ nhìn rõ chúng tôi. Hắn tiếp tục thêu dệt: "Các anh là ai? Sao lại xuất hiện trong rừng sâu núi cao này hả?"
Một người trong số họ giơ tay che mặt, trả lời: "Chúng tôi không phải người xấu. Chúng tôi là dân đánh cá của bến đò Thái Bình!"
"Đánh cá? Ha ha!" Hà Thiên sư cười khẩy, không tin: "Các anh không có công cụ đánh bắt cá trong tay, còn dám lừa chúng tôi mình là dân đánh cá? Đồ trên bè trúc của các anh là cái gì, nói mau, nếu không tôi sẽ bỏ tù các anh vài năm!"
Hà thiên sư nói thế, người trên bè trúc vội vàng giải thích: "Anh cảnh sát, chúng tôi không phải người xấu. Chúng tôi chỉ lấy gỗ lim mà thôi. Cái này bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, đại ca xí xóa cho chúng tôi cầm đi bán lấy tiền trang trải cuộc sống đi mà."
Người này vừa nói xong thì người còn lại trên bè trúc hất tấm vải bố ra. Quả nhiên tôi trông thấy hai khúc gỗ rất lớn. Tôi nhìn không rõ lắm, chỉ đoán được những người này bán mụn gỗ lim, là bán cho những người chuyên đục đẽo điêu khắc vật trang trí.
Những cây gỗ lim tốt đã bị cấm chặt phá, hơn nữa chúng tôi cũng không phải là cảnh sát thật, Hà thiên sư chỉ dọa bọn họ thôi. Đương nhiên chúng tôi cũng không bám riết chuyện này, tránh để bọn họ nghi ngờ!
"Nếu đã như thế thì lần này tôi tha cho các anh một lần!" Hà thiên sư giả vờ khoan dung nói, rồi hỏi: "Phải rồi, gần đây có thôn xóm nào không?"
"Có, có!" Thấy Hà thiên sư không truy hỏi đến cùng, người trên bè trúc liền phối hợp đáp: "Anh cảnh sát, các anh cứ đi tiếp xuống hạ du, khoảng ba bốn cây nữa là có thể đến được bến đò Thái Bình rồi."
Người trên bè trúc nói xong lập tức thu lại sào, nhanh chóng đẩy bè đi. Hà thiên sư vẫn chiếu đèn pin vào họ, không cho bọn họ quay đầu nhìn.
Phải công nhận gã Hà thiên sư này rất tinh ranh. Hắn làm thế là muốn họ tưởng chúng tôi là cảnh sát truy bắt kẻ xấu. Hơn nữa, nhiều khi muốn dò la tin tức, có thân phận cảnh sát cũng dễ dàng hơn hẳn.
Chờ bọn họ đi xa, Hà thiên sư mới tắt đèn pin, phân tích: "Đạo huynh, theo như bọn họ nói thì hạ du con sông là nơi có người cư trú. Dấu chân của người kia đã biến mất, hiển nhiên hắn đã đi đến bờ sông. Có lẽ người đó cũng giống chúng ta, mù quáng truy lùng mục đích trong cánh rừng sâu núi cao này! Mà kiểu gì người kia cũng sẽ tìm nơi có người. Nhưng cũng không loại bỏ các nhân tố khác, ví dụ như người đó khát nên đến bờ sông uống miếng nước, sau đó lại quay trở lại trong rừng sâu. Đạo huynh, cậu phải tự quyết định thôi!"
Tôi hiểu ý của Hà thiên sư. Hắn muốn tôi tự đưa ra quyết định, đến lúc đó nếu tôi tìm sai hướng thì không thể trách hắn.
Tôi cũng rất mờ mịt, sợ bác Diệp đúng là chỉ bị khát nên ra bờ sông uống nước, sau đó lại quay về khu rừng này như Hà thiên sư nói. Khi ấy, nếu chúng tôi đi theo hạ du đến bến đò Thái Bình thì sẽ cách bác Diệp ngày càng xa.
Nhưng giờ không phải là lúc chần chừ do dự, phải quyết định ngay. Bến đò Thái Bình chỉ cách nơi này mấy ki-lô-mét. Nếu bác Diệp không xuất hiện, chúng tôi vẫn có thể quay lại đây tiếp tục men theo con đường này tìm ông ta.
Cho nên, chỉ cần có cơ hội thì không thể từ bỏ. Ý thức được điều này, tôi mới gật đầu nói: "Giờ chúng ta sẽ tới bến đò Thái Bình!"

Bình Luận

0 Thảo luận