Khoảnh khắc mở cánh cửa của miếu thần biển, tôi đã ngửi ngay thấy một mùi mủ hôi thối nồng nặc đến mức người ta muốn nôn, sau đó mới thấy lão quỷ bị trói nghiến trên ghế, cơ thể đã bị mủ nhuộm thành màu vàng nhạt từ bao giờ.
Nhất là nơi hai cánh tay, chất mủ vừa tanh vừa hôi chảy đầy dưới nền đất. Khi tôi mở cửa ra, ông ta cũng ngẩng đầu nhìn lên. Tôi nhìn thấy gương mặt ông ta tràn ngập vẻ đau đớn, đến cả đầu lưỡi cũng bị cắn chảy máu, đôi đồng tử màu đen gần như rơi vào trạng thái mơ màng.
Cơ thể ông ta cũng thỉnh thoảng run lên bần bật, trông có vẻ còn thê thảm hơn cả người trúng cổ độc. Tôi còn chưa kịp hỏi ông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lão quỷ đã hét lên đầy đau khổ, "Sơ Cửu, cậu hãy giết tôi đi! Mau lên! Tôi đau đớn quá rồi, hãy để tôi được chết!"
"Sơ Cửu, xin lỗi cậu! Tôi không thể nào điều chế được ra thuốc giải vu độc, thứ nguyên liệu điều phối vu độc này quá đặc biệt, tôi chưa từng trông thấy bao giờ. Đan hoàn hồn của tôi cũng không thể nào cứu được lão quỷ..." Tôi chưa kịp lên tiếng thì Lý Tiêu Vũ vốn chăm sóc cho Tử Long cũng bắt đầu xin lỗi.
Tình trạng hiện giờ của Lý Tiêu Vũ cũng rất tệ, mái tóc dài trước trán xõa tung, mặt mũi mỏi mệt. Trông bộ dạng này y rằng hai ngày rồi cô ta không được ngủ.
"Tiêu Vũ, đừng tự trách mình, cô cũng đã cố hết sức." Tôi mỉm cười an ủi rồi mới hỏi cô ấy một câu: "Tiêu Vũ, lão quỷ còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Lý Tiêu Vũ liếc mắt nhìn lão quỷ, trên gương mặt lộ vẻ khó xử và áy náy, sau đó lắc đầu bất lực: "Lão quỷ có lẽ không qua nổi giờ Tý đâu, làn da trên người ông ấy bắt đầu thối rữa cả rồi."
"Sơ Cửu, nhóc Tiêu Vũ, cầu xin hai người, giết tôi đi, giúp tôi giải thoát khỏi đau đớn đi. Tôi thực sự quá đau đớn rồi, cầu xin hai người đấy! Á!" Lúc này đây tâm trạng của lão quỷ đã hoàn toàn suy sụp, sau cùng còn gào lên một tiếng đau đớn.
Lão quỷ không phải là một người õng ẹo, ông ta cũng từng kinh qua phong ba bão táp. Có thể nói ra được câu ấy cũng đủ biết hiện giờ ông ta phải gánh chịu đau đớn khủng khiếp đến mức nào.
Tôi nhìn thôi cũng thấy khó chịu, muốn giúp ông ta giải quyết đau đớn, nhưng chưa đến sau cùng, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Tôi cắn răng, hô lên thật to: "Lão quỷ, ông phải gắng lên cho tôi. Nếu ông xảy ra chuyện gì, ai sẽ chăm sóc cho Tử Long đây? Chưa đến giây cuối cùng, tôi sẽ không từ bỏ ông đâu!"
"Sơ Cửu, tôi thực sự không kiên trì được nữa..." Lão quỷ còn chưa nói dứt câu, tôi đã chụm bàn tay chém một cái vào cổ ông ta. Lão quỷ trợn ngược hai mắt rồi ngất đi.
Bây giờ tôi không có cách nào giải quyết dứt điểm nỗi đau của ông ta, phương pháp duy nhất là tạm thời để ông ta ngất đi, cho dù ông ta phải chết trong giấc mơ cũng dễ chịu hơn là chịu đau đớn quá lớn.
Sau đó, tôi mới hỏi Lý Tiêu Vũ: "Tiêu Vũ, thực sự không còn cách nào sao?"
"Ừ!" Lý Tiêu Vũ cắn răng, gật đầu thật mạnh rồi nói: "Trừ khi ông lão đánh cá có thể sống lại, hoặc tìm thử vu sư Đại Mạc khác. Nếu không, không một ai biết cách điều chế vu độc."
Tôi tin tưởng vào y thuật của Lý Tiêu Vũ, bây giờ đến cả y thuật và đan dược của cô ta cũng phải bó tay, chứng tỏ không ai còn cứu được lão quỷ nữa rồi. Đến tận lúc này, tia hi vọng cuối cùng của tôi cũng hoàn toàn biến mất.
Tôi dự tính trong lòng rằng đợi khi nào lão quỷ tỉnh lại, tôi sẽ tiễn ông ấy "lên đường", để ông ấy ra đi thanh thản.
"Sơ Cửu, tình hình của Tử Long cũng không ổn." Tôi vừa đưa ra quyết định này thì Lý Tiêu Vũ lại thì thầm nhắc nhở thêm một câu.
Cô ấy nhắc đến điều này, tôi mới vội vàng nhìn về phía Tử Long đang nằm trên giường. Lúc này đây anh ấy đang đắp chăn rất dày, nhưng cũng bị trói bằng dây thừng, trói cực kỳ chặt, như thể sợ rằng anh ấy sẽ vùng đứt dây thừng vậy.
Thấy tình hình không ổn, tôi vội vàng bước tới bên giường của Tử Long, lật chăn ra nhìn, trùng hợp thấy ngay gương mặt tối sầm của anh ấy; nhất là chỗ giữa hai hàng lông mày, khí đen tụ lại ở nơi đó rất nhiều, chỉ thiếu nước lao thẳng lên trời thôi.
Mà chiếc áo cà sa anh ấy đang mặc trên người, đa số những đường chỉ vàng trên đó cũng đã chuyển sang màu đen rồi. Có thể nhìn ra được, sức mạnh tà ác trong cơ thể Tử Long đang thức tỉnh, đến cả áo cà sa của Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng khó lòng trấn áp nổi.
Đợi khi nào toàn bộ đường chỉ vàng trên chiếc áo cà sa này chuyển thành màu đen, không một ai có thể trấn áp được anh ấy nữa. Đến lúc đó, Tử Long cũng sẽ biến thành một ma đầu tàn ác.
Tôi không dám tưởng tượng đến hậu quả, nghĩ mãi nghĩ mãi rồi bật cười thành tiếng: "Ông trời đúng là mù mắt rồi, tại sao không chừa cho chúng ta dù chỉ là một tia hi vọng cuối cùng? Lão quỷ là người tốt, Tử Long cũng kiên cường bất khuất, ông trời ơi, ông mở to mắt ra mà nhìn đi, chẳng lẽ cứ nhất quyết phải mang họ đi sao? Cho chúng tôi chút cơ hội chứ!"
Nói thật lòng, bây giờ tôi cũng muốn bỏ cuộc rồi. Không một ai có thể giúp chúng tôi, đợi khi hai người họ tỉnh lại cũng là lúc tôi phải giết họ. Từ khi tiến vào Đạo môn đến giờ, tôi đã trải qua vô số lần sống chết, cũng từng trải qua vô sống lần tuyệt vọng.
Nhưng lần này đây, tôi tuyệt vọng đến cùng cực. Sự bất lực hoàn toàn xâm chiếm trái tim tôi, lần đầu tiên tôi bất đắc dĩ khoanh tay chịu trói.
Đợi khi nghe thấy lời nói của tôi, Lý Tiêu Vũ biết ngay tôi không tìm được hang ổ của Linh tộc. Cô ấy mỉm cười với tôi và nói: "Sơ Cửu, thời gian của lão quỷ và Tử Long không còn nhiều nữa. Tôi muốn nói với Tử Long vài câu, sau đó qua giờ Tý sẽ tiễn họ lên đường, có thể cho tôi chút thời gian không?"
Khi nói câu này, Lý Tiêu Vũ luôn mỉm cười, nhưng nước mắt không chịu nghe lời vẫn liên tục chảy xuống. Nhìn người mà mình yêu đối mặt với cái chết, tư vị ấy, chắc chắn khó chịu hơn tự giết chết bản thân nhỉ?
Lý Tiêu Vũ là một người lý trí, về điểm này, tôi phải học tập cô ấy. Lời nói của cô ấy nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng lại rất thực tế.
Lòng tôi cũng khó chịu, tôi đau đến mức khó thở. Nhưng chúng tôi đều hiểu rằng, đây là hiện thực. Tôi cười cười: "Tiêu Vũ, Tử Long giao cho cô nhé."
"Ừ." Lý Tiêu Vũ mỉm cười dịu dàng, sau khi gạt nước mắt, cô ấy cởi sợi dây thừng đang trói nghiến Tử Long, "Cả đời này tôi chỉ có một tâm nguyện là được đi ngắm mặt trời lặn cùng với người mình yêu. Có lẽ ông trời thấy tôi đáng thương quá nên cố tình chừa lại cho tôi cơ hội này. Hôm nay ánh nắng đẹp lắm, cảnh mặt trời lặn chắc chắn cũng rất đẹp. Vả lại chúng ta đang ở bên bờ biển, nhất định sẽ để lại cho tôi hồi ức đẹp nhất cuộc đời này."
Khi lầm bầm nói chuyện, Lý Tiêu Vũ đã xốc Tử Long lên lưng, bước từng bước ra khỏi miếu Hải Thần. Tôi không quấy rầy họ mà chỉ ngồi đờ đẫn trong miếu Hải Thần, nhìn bức tượng Hải Thần ngay trước cửa miếu, không nói lời nào, giống như kẻ ngốc vậy.
Tôi không thể nào hình dung nổi tâm trạng hiện tại của mình, giống như đã tê liệt, không còn cảm nhận được đau đớn nữa, chỉ biết rằng người thân nhất sắp rời bỏ tôi rồi.
Ngồi đờ đẫn suốt một canh giờ, ánh sáng bên ngoài bắt đầu tối đi. Tôi biết, trời sắp vào đêm rồi.
Khi tôi bước ra khỏi miếu Hải Thần thì thấy ngay Lý Tiêu Vũ và Tử Long đang ngồi cạnh nhau trên bờ cát. Đầu của Tử Long ngả lên vai Lý Tiêu Vũ, cô ta ôm eo anh ấy, giống như một đôi tình nhân rất thân mật, hưởng thụ thời khắc hạnh phúc sau cùng.
Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, nhuộm đỏ nơi tận cùng của mặt biển. Cơn sóng nhẹ nhàng cuộn trào cũng được nhuộm thành màu đỏ. Bóng của Tử Long và Lý Tiêu Vũ bị kéo ra rất dài, cùng với nền cát đỏ, giống như bức tranh nằm lại cùng thời gian, đẹp đến cảm động.
Tôi không bước ra làm phiền họ mà quay đầu nhìn lão quỷ vẫn đang hôn mê, mỉm cười điềm nhiên và nói: "Lão quỷ, cả đời này ông không vợ không con, sống mãi cũng cô độc. Mà Tử Long không cha không mẹ, từ nhỏ đã không nơi nương tựa. Mặc dù bề ngoài Tử Long không coi ông như trưởng bối, nhưng tôi hiểu Tử Long, trong lòng anh ấy đã coi ông như trưởng bối từ lâu rồi. Hai người sẽ không cô độc nữa đâu, sau đêm nay, tôi sẽ chôn hai người cùng một chỗ, để không lạc mất nhau trên đường xuống hoàng tuyền. Kiếp sau hai người có thể làm cha con rồi, hề hề..."
Nói đến sau cùng, tôi bắt đầu bật cười ngớ ngẩn, giống như lời lầm bầm của một kẻ thần kinh không bình thường. Tôi liếc mắt nhìn ngôi miếu Hải Thần nhỏ xíu, cảm thấy ngột ngạt vô cùng, "Lão quỷ, không khí trong miếu Hải Thần này không tốt, tôi đưa ông ra ngoài đổi gió nhé."
Nói đến sau cùng, tôi đã vác lão quỷ lên. Tôi không cởi dây thừng trên người ông ấy, mà vác luôn cả người lẫn ghế ra ngoài. Khi tôi bước ra bờ cát thì Lý Tiêu Vũ mỉm cười với tôi, nhưng trên mặt vẫn còn nước mắt.
Tôi đặt lão quỷ ngay bên cạnh Tử Long, để họ nhìn thấy ánh hoàng hôn sau cùng. Lý Tiêu Vũ đứng dậy, phủi bớt cát trên tay rồi mỉm cười, "Sơ Cửu, tôi phải đi rồi!"
"Hả?" Câu nói của Lý Tiêu Vũ khiến tôi thấy mờ mịt. Tôi nhìn cô ấy với vẻ nghi hoặc rồi hỏi lại: "Tiêu Vũ, cô định đi đâu? Cô không đi cùng Tử Long nốt quãng đường cuối cùng à?"
Lý Tiêu Vũ mỉm cười lắc đầu: "Quãng thời gian ngắn ngủi được ở bên cạnh Tử Long ban nãy là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Tôi biết trong lòng Tử Long chỉ có Diệp Chu Tinh, có thể được ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy, tôi đã thấy thỏa lòng tôi. Tôi không muốn thấy Tử Long chết đi trước mặt tôi, tôi cũng chán ngán chuyện đấu đá trong Đạo giáo rồi. Qua ngày hôm nay, tôi sẽ cạo đầu làm ni cô, bầu bạn cùng nhang đèn, tụng kinh niệm Phật, quên hết mọi sầu khổ nơi trần thế."
Lòng tôi hiểu rõ, không phải Lý Tiêu Vũ chán ngán đấu đá trong Đạo giáo, mà là khi Tử Long chết đi, trái tim cô ấy cũng sẽ chết theo. Duyên phận giữa người với người là như thế đấy, khó khăn nhất không phải gặp gỡ mà là ly biệt.
Tôi không biết nên nói điều gì, chỉ cảm thấy tất cả ngôn từ đã trở nên bất lực. Tôi mỉm cười với Lý Tiêu Vũ, giống như đang tiễn một người bạn cũ, dặn dò cô ấy bảo trọng.
"Cậu cũng bảo trọng nhé, phải đối xử tốt với Y Y. Cô ấy là một cô gái tốt, đừng bao giờ phụ lòng cô ấy." Lý Tiêu Vũ mỉm cười, nói xong quay đầu đi về phía ngược lại, không hề quay đầu lại.
Bước chân cô ấy rất chậm, nhưng dường như đang cố gắng không quay đầu lại. Tôi nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, mỉm cười thả lỏng rồi từ từ rút thanh kiếm dài trên lưng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận