Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 324: Lạc Hoa động nữ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lâm Y Y vừa dứt lời bèn đẩy tôi ra, sải bước đi tới trước cửa, một tay đặt lên cửa, nước mắt tuôn rơi.
Tôi bị lời nói và hành động của cô ấy làm cho hoang mang, tôi chưa bao giờ thấy Y Y trông thương tâm đến vậy. Từ khi cô ấy quyết định rời xa tôi quay về trại Cổ Miêu, tôi đã nhận ra cô gái này trưởng thành lên nhiều, đã biết đè nén cảm xúc trong lòng, không còn giống như trước đây, hễ có chuyện gì không vui đều sẽ nói với tôi trước tiên nữa.
Sau khi trải qua nhiều biến cố, giờ đây cô ấy như trưởng thành lên chỉ trong một đêm, không còn chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác nữa mà sẽ gánh vác tất cả quyết định và hậu quả của nó.
Có lẽ đây chính là trưởng thành, ai cũng vậy, khi không còn bày tỏ hết với người khác, không còn bộc lộ hết tâm tình, học cách một mình đối diện với tất cả tâm trạng thì đó chính là trưởng thành thực sự!
Từ lần đầu tiên tôi đưa Y Y ra khỏi trại Cổ Miêu, tôi đã hi vọng cô ấy sống tốt, hi vọng cô ấy sẽ vui vẻ, thuần khiết như lúc ban đầu. Nhưng giờ tôi mới hiểu ra, không ai có thể thay đổi được ai, điều khiến một người thay đổi chính là trải nghiệm và hoàn cảnh của họ!
Tôi nhìn Lâm Y Y, cảm thấy đau lòng, giống như không thể thở được. Tôi muốn đi tới ôm Y Y vào lòng nhưng cô ấy đưa tay ra dấu tôi đừng tới gần, cô ấy khóc thút thít:
"Anh Cửu, đợi vết thương của anh lành lại, anh và anh Long hãy đi cùng nhau đi, đừng quay lại nữa. Anh Cửu, anh biết không? Lúc anh hôn mê đã luôn gọi tên em, em rất hạnh phúc. Chị Diệp Đường không biết trân trọng anh, anh là người lương thiện, tốt bụng nhất mà em từng gặp, nhất định chị ấy sẽ hối hận."
Tôi nhìn Lâm Y Y, có cảm giác khó khăn lại càng thêm khó khăn, cô ấy đứng ngay trước mặt nhưng tôi lại không thể tới gần, tôi hít một hơi thật sâu, nghiến răng hỏi:
"Y Y, nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Y Y lắc đầu, mím môi ngăn nước mắt, bật cười nói:
"Anh Cửu, em làm vậy thì anh mới có thể sống sót! Anh Cửu, tạm biệt!"
Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, Y Y nói xong, bèn chạy xuống bậc thang.
Đợi tới khi tôi vọt tới thì cô ấy đã đẩy cửa chạy ra ngoài.
Không hề do dự, tôi đuổi theo, khi tôi vừa lao ra khỏi căn chòi thì nhìn thấy Tử Long và lão quỷ đang đứng đợi ở ngoài. Thấy tôi tỉnh lại, hai người đều tỏ vẻ kích động.
Lão quỷ còn đi vòng quanh tôi, hỏi:
"Sơ Cửu, cậu không sao chứ?"
"Ừ."
Tôi gật đầu, lão quỷ bèn chậc lưỡi bùi ngùi:
"Cơ thể của cậu và Tử Long quá khủng khiếp, dù bị thương nặng đến đâu cũng hồi phục nhanh hơn người bình thường. Có lẽ cơ thể của các cậu có liên quan tới sư phụ Tiêu Dao Tử."
Tôi không kịp hỏi chuyện đó mà nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Lâm Y Y. Lúc này đã gần trưa, trong trại Cổ Miêu có rất nhiều người, duy chỉ không nhìn thấy Lâm Y Y.
Tôi vội vàng nhìn Tử Long, hỏi:
"Tử Long, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Y Y vậy?"
"Hầy!"
Tôi hỏi vậy, Tử Long bèn thở dài, nói:
"Sơ Cửu, vì em mà Y Y phải ở lại trại Cổ Miêu mãi mãi rồi!"
"Cái gì?"
Tôi kinh ngạc khi nghe câu nói này bèn vội hỏi:
"Tử Long, anh mau nói em nghe, rốt cuộc Y Y bị làm sao?"
Tử Long nghiến răng nói:
"Sơ Cửu, vì trong cơ thể em có Âm cổ, đại tư tế cho rằng Y Y đã trao thân cho em. Tiên Linh bà của trại Cổ Miêu phải cống hiến cả đời cho thần của họ, phải giữ trinh tiết cả đời. Người Miêu của cửu động thập trại cho rằng Lâm Y Y không phải là người trong trắng, nhất là đã trao thân cho một người Hán. Hơn nữa, Y Y cũng đã thừa nhận đã có quan hệ vợ chồng với em. Vì vậy, bọn họ trừng phạt Y Y, bắt Y Y phải cung phụng thần động của núi Thần mãi mãi, không được rời khỏi núi Thần nửa bước, cho tới khi chết!"
Khi nghe thấy câu trả lời này, tôi kinh hãi hít vào một luồng khí lạnh, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ, chỉ vì câu nói đó của tôi mà hại Y Y vĩnh viễn phải ở lại núi Thần cung phụng thần động.
Tôi quá quen núi Thần đó. Đó là cấm địa của trại Cổ Miêu, tất cả những người Miêu đã chết đều được chôn ở núi Thần. Mà vách đá của ngọn núi đó chính là nơi người Bặc treo quan tài.
Một nơi hoang vắng kinh khủng như vậy, sao Y Y có thể tồn tại được?
Y Y đã thừa nhận là vợ của tôi, đời này tôi quyết không để bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy, dù máu chảy thành sống tôi cũng phải đưa cô ấy đi.
Tôi nhìn trại Cổ Miêu náo nhiệt, bèn lớn tiếng cam kết:
"Nhất định tôi sẽ đưa Y Y đi, không ai có thể làm tổn thương cô ấy, dù có phải trở thành kẻ địch của cửu động thập trại thì cũng không có ai có thể cản được tôi!"
Khi tôi vừa dứt lời thì nhìn thấy ông già chủ trì đại hội vội vàng chạy về phía tôi, ông ta cũng nghe thấy lời thề vừa rồi của tôi.
Ông ta thở hồng hộc, nói:
"Y Y bảo các cậu phải đi ngay lập tức, nếu không thì đại tư tế sẽ đối phó với các cậu đấy! Trại Cổ Miêu chúng tôi không muốn tham gia vào cuộc chiến của người Hán các người, nhưng giờ đại tư tế hầu như đã nắm giữ thế lực của hơn một nửa cửu động thập trại. Trại Cổ Miêu chúng tôi đã mất quyền lên tiếng, đợi khi đại tư tế hồi phục hoàn toàn, chắc chắn hắn sẽ không để cậu sống sót rời đi đâu!"
Khi tôi khiêu chiến với đại tư tế, ông già này luôn âm thầm giúp tôi. Nên tôi vẫn có chút thiện cảm với ông ta. Tôi lịch sự nói:
"Ông lão, cảm ơn sự giúp đỡ của ông trước đó, nhưng tôi nhất định phải đưa Y Y đi, tôi không thể để cô ấy ở lại núi Thần cung phụng thần động mãi mãi như vậy được!"
"Chàng trai, e rằng lần này cậu không có cách nào rồi!"
Ông già lắc đầu bất lực, nói:
"Muốn Tiên Linh bà đi cung phụng thần động là quyết định của người trong cửu động thập trại. Nếu cậu khăng khăng đưa Tiên Linh bà đi, e rằng các cậu chẳng thể rời đi được. Đừng coi thường thực lực của cửu động thập trại, không nên chọc giận đám đông, tôi biết thực lực của cậu không hề yếu nhưng không thể đưa Tiên Linh bà sống sót ra khỏi đây được đâu. Tiên Linh bà của chúng tôi không phản đối chính là vì muốn các cậu có thể sống sót rời đi. Nếu cậu thật sự muốn tốt cho Tiên Linh bà thì đừng gây rắc rối nữa."
"Gây rắc rối? Ha ha..."
Tôi không hề giận ông ta, chỉ là cười không hiểu, tôi nói:
"Ông già, tôi cứu người phụ nữ của mình, đây gọi là gây rắc rối sao? Nếu đến vợ mình mà Lý Sơ Cửu tôi còn không bảo vệ được thì tôi còn là đàn ông không? Cảm ơn lời nhắc nhở của ông nhưng tôi nhất định phải đưa cô ấy đi!"
"Hầy."
Ông già thấy tôi cố chấp không chịu đi bèn thở dài bất lực, nói:
"Chàng trai, cậu làm vậy là khiêu chiến với tín ngưỡng của cửu động thập trại, cũng chính là khiêu chiến với toàn bộ người Miêu chúng tôi!"
"Đúng vậy!"
Tôi nghiến răng:
"Để cứu Lâm Y Y, dù có phải trở thành kẻ địch của tất cả người Miêu của cửu động thập trại, tôi cũng sẽ không lùi nửa bước. Tôi phải để Y Y biết, anh Cửu của cô ấy không phải kẻ hèn nhát, càng không vì mạng sống mà vứt bỏ cô ấy!"
"Người anh em của tôi nói không sai, nếu đến ngay cả người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được thì sao có thể là nam tử hán đại trượng phu!"
Lúc này Tử Long cũng đứng bên cạnh, vỗ vai tôi, cười với ông già:
"Ông già, còn có tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em ấy, sống chết không rời!"
"Sao người Hán các người lại cố chấp như vậy? Đại trượng phu hà tất phải lo lắng chuyện không có vợ? Đừng vì nhất thời bồng bột mà hại tất cả mọi người!"
Ông già vẫn không từ bỏ việc khuyên can chúng tôi.
Tôi vẫn không hề giận ông ta, chỉ biết cười và kiên định nói:
"Ông già, khiến ông phải tốn công rồi, chuyện này ông đừng khuyên chúng tôi nữa. Vừa rồi tôi đã nói rồi, nếu đến ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ được thì còn gì là đại trượng phu?"
"Ha ha..."
Nào ngờ, lúc này ông già đột nhiên cười thất thanh, nói:
"Con gái Miêu Cương chúng tôi si tình không dứt, ai cũng nói người Hán các người trăng hoa, phong lưu, vận mệnh luôn trùng hợp là thế. Bao năm qua, từ khi hầu hạ mẹ của Y Y, tôi đã thấy số phận của hai mẹ con họ rất giống nhau. Trước đây, Tiên Linh bà gặp một người Hán, nhưng hắn lại lừa bà ấy, dùng lời ngon tiếng ngọt, tham sống sợ chết lấy lòng Tiên Linh bà để học được Cổ thuật của bà ấy, kể từ đó, Tiên Linh bà của chúng tôi không còn tin tưởng người Hán nữa. Giờ Y Y cũng gặp phải người Hán, nhưng tôi có thể nhìn ra, cậu thật lòng muốn đối tốt với Y Y, mẹ của Y Y bị người Hán lừa gạt tình cảm, nhưng Y Y đã gặp được đúng người!"
Khi ông lão đang bùi ngùi, tôi không hề nói tiếp câu nào. Tôi không phải Chu Bát Tự, không biết nói lời đường mật, cũng không biết toan tính. Tôi chỉ biết, trong lòng đã chọn Y Y, Y Y đối với tôi quan trọng hơn tất cả, kể cả mạng của chính mình!
Khi chúng tôi đang căng thẳng thì ông lão đột nhiên nói nhỏ:
"Đi đi, vẫn còn có cơ hội cứu Y Y! Cô ấy chỉ phải cung phụng chứ không phải bị chọn làm Lạc Hoa động nữ! Lạc Hoa động nữ chắc chắn phải chết, còn Y Y là cung phụng thần động, vẫn có cơ hội sống sót! Tuyệt đối không được khinh suất, đây là cơ duyên của các người!"

Bình Luận

0 Thảo luận