Tôi nhìn thủ pháp của lão quỷ mà dạt dào hứng khởi, không dám quấy rầy ông ta, chỉ quan sát tỉ mỉ ngôn từ và động tác của ông ta. Nhưng nào ngờ, ngay khi ông ta hô lên chữ "rơi" sau cùng, tôi bỗng thấy đôi tay đang nắm chặt mai rùa của ông ta đột ngột run rẩy, giống như bị giật điện.
Mà ngay một giây sau đó, tôi thấy cả cơ thể ông ta cũng run rẩy theo. Chỉ trong một thoáng chốc, tôi bất chợt phát hiện ra, hình như gương mặt của ông ta nhợt nhạt đi rất nhiều.
"Lão quỷ, ông sao thế?" Tôi thấy tình hình không ổn lắm, lập tức hô ầm lên!
"Phụt!" Nào ngờ, tôi vừa hô xong thì lão quỷ bỗng phun ra một ngụm máu tươi. Hai bàn tay của ông ta đồng thời buông lỏng, chiếc mai rùa "keng" một tiếng rơi xuống nền đất. Năm đồng tiền Ngũ Đế trong mai rùa rơi lả tả, lần lượt lăn sang một bên.
Tôi không hiểu được quẻ tượng trên nền đất, trong lòng chỉ mải lo lắng cho tình hình của lão quỷ, muốn đỡ ông ta đứng dậy. Lão quỷ lắc lắc đầu, lau vết máu bên khóe miệng, nở nụ cười dù gương mặt đã trắng bệch: "Sơ Cửu, tôi không sao đâu, đây là máu trong tim, cũng là báo ứng của tôi!"
Câu nói này của ông ta khiến tôi càng thêm mờ mịt, nhưng thấy dường như tình trạng của ông ta không đáng lo lắng, chỉ hơi yếu ớt một chút, tôi mới yên tâm hơn. Tôi bèn đặt mông ngồi xuống bên cạnh ông ta, truy hỏi thêm lần nữa: "Lão quỷ, ông có thể nói rõ ràng hơn được không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lão quỷ không trả lời tôi ngay lập tức, mà nhìn năm đồng tiền Ngũ Đế cùng chiếc mai rùa trên nền đất, không ngừng lắc đầu, hai hàng lông mày của ông ta cũng nhíu chặt lại.
Lúc này tôi cũng chú ý tới chiếc mai rùa. Trước đó không phát hiện ra, bây giờ nhìn lại mới thấy chiếc mai rùa này đã nứt ra. Chúng tôi vẫn biết mai rùa rất cứng, mà một chiếc mai rùa hoàn chỉnh càng không dễ gì nứt vỡ.
Nhưng quẻ bói của lão quỷ thậm chí làm nứt cả mai rùa, cộng thêm biểu cảm trầm trọng của ông ta, tôi đã bắt đầu suy đoán được, chắc chắn quẻ bói này không đơn giản!
Thấy lão quỷ không chịu lên tiếng, tôi cũng không dám chặn họng ông ta. Đợi ông ta thở dài liên tục vài lần mới lắc đầu và nói: "Sơ Cửu, tôi nói thật với cậu nhé, mai rùa nứt, tiền đồng rơi rớt, quẻ bói này là điềm đại hung!"
Nói đến sau cùng, giọng điệu của lão quỷ còn có vẻ bất đắc dĩ, nhưng tôi chỉ thấy đầu óc lùng bùng. Tôi nhíu mày, cắn răng hỏi tiếp: "Lão quỷ, ông có thể nói rõ hơn được không? Tôi không phải thầy bói, không biết được thuật ngữ của các ông!"
"Haizz!" Lão quỷ lại thở ngắn than dài rồi mới đáp: "Sơ Cửu, năm đồng Ngũ Đế với tạo hình khác nhau tượng trưng cho ngũ hành, còn chiếc mai rùa này cũng được truyền từ đời tổ sư gia cho tôi đấy! Cậu đừng thấy chiếc mai rùa này nhỏ bé mà lầm, nó là con rùa sống tới vài trăm năm tuổi, được thai nghén bằng linh khí của đất trời. Nó tượng trưng cho âm dương càn khôn, nhật nguyệt tinh thần! Tôi đặt ngũ hành trong âm dương để tính mệnh lý, đây là một thuật bói toán cao cấp, cũng được gọi là "khuy thiên", có thể tính ra được chuyện sống chết của người bình thường! Nhưng quẻ bói của tôi vẫn thất bại, tiết lộ thiên cơ sẽ gặp phải "phản phệ", mới phun máu trong tim ra! Ông trời không cho tôi bói quẻ này rồi!"
Giọng điệu của lão quỷ có vẻ không ổn, rõ ràng ông ta cũng đã thấy sợ. Tôi càng nghe càng thấy mơ hồ, cũng không nghe ra được kết cục gì. Tôi biết về báo ứng của các thầy bói, trong tất cả nghề nghiệp của Đạo gia, trừ thầy phép ra, thì người gặp báo ứng mạnh nhất chắc là thầy bói rồi.
Thầy bói phải tiếp xúc với xác chết và quỷ hồn trong thời gian dài, phải ăn cơm của người chết nên đương nhiên báo ứng rất thê thảm. Mà thầy bói còn tiết lộ thiên cơ, thăm dò trời đất, đây là báo ứng mà ông trời đáp trả!
Thấy lão quỷ không muốn nói, tôi cũng không định hỏi ông ta thêm. Tuy rằng trong lòng tôi rất muốn biết rốt cuộc ông ta đã bói ra được thứ gì, nhưng tôi vẫn tôn trọng ông ta, dù sao thì đây cũng là điều cấm kỵ của các thầy bói.
Ngay khi tôi định nhặt mai rùa và tiền Ngũ Đế trên nền đất giúp ông ta thì lão quỷ đột nhiên bật cười: "Thôi vậy, thôi vậy. Lý Sơ Cửu nhà cậu từng cho tôi cơ hội, hôm nay cho dù phải tiết lộ thiên cơ, tôi cũng sẽ nói chân tướng cho cậu biết!"
Tôi không ngờ lúc này lão quỷ lại đưa ra quyết định như vậy, vội vàng từ chối: "Lão quỷ, không cần đâu, đừng phạm vào điều cấm kỵ trong nghề của các ông! Kiểu gì cũng phải đối mặt, biết sớm hay biết muộn cũng không hơn thua nhau được tí thời gian nào!"
"Sơ Cửu, hãy nghe tôi nói!" Nào ngờ, lão quỷ bỗng túm lấy cổ tay tôi, ông ta siết rất mạnh: "Sơ Cửu, tiền Ngũ Đế không thể thành hình, cũng có nghĩa là không có quẻ tượng. Mai rùa đã nứt, cũng có nghĩa là thứ mà tôi bói ra không nằm trong âm dương càn khôn! Nói cách khác, số mệnh của thôn Ma Câu, càn khôn điên đảo, âm dương nghịch hành, ông trời đã từ bỏ nó rồi. Tôi không thể tính toán được rốt cuộc bên trong có còn người sống hay không, tất cả đành phải dựa vào cậu!"
Câu nói của lão quỷ vẫn chưa nói rõ hẳn, nhưng cho dù là thế, tôi vẫn có thể cảm nhận được sắc mặt ông ta càng lúc càng nhợt nhạt, cơ thể cũng càng ngày càng suy yếu, như thể ông ta càng nói nhiều thì báo ứng cắn trả sẽ càng mãnh liệt!
Tuy rằng ông ta không nói toạc ra, nhưng tôi vẫn đoán được đại khái ý của những câu nói này. Theo cách nói của ông ta thì ông trời đã từ bỏ số mệnh của thôn dân thôn Ma Câu này rồi. Âm dương nghịch hành, đến cả ông trời cũng không quan tâm tới họ nữa!
Họ còn sống hay đã chết, chỉ có thể dựa vào bản thân họ thôi!
Sau khi hiểu được hàm nghĩa của những lời nói này, tôi thấy lòng mình bùng lên cơn giận, lập tức nói: "Ông trời không quan tâm đến họ nữa, vậy thì chúng ta còn cần ông trời để làm gì?"
"Sơ Cửu, đừng nói nữa, coi chừng ông trời nổi giận!" Lão quỷ vội vàng kéo tay tôi, đồng thời cũng đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục thăm dò xem sao! Trước khi trời tối, nhất định phải rời khỏi cái nơi địa ngục trần gian này!"
Lão quỷ đổi sang đề tài khác, không muốn để tôi tiếp tục nổi giận vì chuyện này nữa. Tôi hiểu được thiện chí của ông ta, cũng không lằng nhằng thêm, bèn đỡ ông ta tiếp tục đi về phía thôn Ma Câu.
Lúc này đang là giờ Ngọ, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu. Sau trận tuyết lớn vào hai ngày trước, trời quang mây tạnh hơn nhiều. Chỉ có điều, chúng tôi càng đến gần thôn Ma Câu thì cảm giác âm u lạnh lẽo kia càng thêm rõ rệt!
Cảm giác này không phải từ bên ngoài cơ thể, mà được sinh ra từ nơi sâu thẳm trong nội tâm của chúng tôi. Tôi hiểu rất rõ, chắc chắn đám quỷ hồn lang thang xung quanh đang ẩn nấp trong màn sương mù này.
Chẳng qua bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, chúng không dám mạo muội đi ra ngoài. Mà khi chúng tôi cách thôn Ma Câu chỉ còn khoảng bốn năm trăm mét, xung quanh hoàn toàn không còn ngọn cỏ nào, đến cả mấy gốc cây khô cũng mục rữa hết cả.
Trong không khí chẳng còn mùi hương nào khác, chỉ có mùi thối rữa và mốc meo của vạn vật. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, không nghe thấy tiếng côn trùng chim chóc hay dã thú, cũng không nghe thấy tiếng gió thổi lay động tán cây!
Giống như đi vào một thế giới cực kỳ hoang vu và vắng lặng, không có hơi thở của người sống, càng đi càng thấy lòng lạnh ngắt và thê lương!
"Sơ Cửu, có tiếng nước!" Đúng lúc này, lão quỷ đột nhiên dừng lại, đồng thời vểnh tai lên nghe ngóng.
Bây giờ tầm nhìn của chúng tôi rất hạn hẹp, cùng lắm chỉ nhìn thấy trong phạm vi khoảng một mét. Khi ông ta nhắc nhở, tôi đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Tôi vội vàng bước lên phía trước vài bước, đi thẳng xuống bên bờ sông.
Tôi nhìn chằm chằm vào phía trước mặt, lập tức nhìn thấy cây cầu đá nối tới thôn Ma Câu. Đây là con đường duy nhất để ra vào thôn Ma Câu, chỉ là lúc này cây cầu đá đã bị đứt ngay chính giữa.
Ngay dưới cây cầu đá chính là dòng sông chảy qua cổng thôn của chúng tôi. Năm đó bà nội đã nhặt được mẹ tôi khi đang giặt quần áo bên bờ sông.
Đặt chân lên cây cầu đá, lòng tôi ngổn ngang trăm mối, nói ra thì vừa kích động, vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn, gần như cảm nhận được tất cả cảm xúc trên đời!
Tôi cố gắng muốn nhìn rõ thôn Ma Câu ở bên kia bờ sông, nhưng lớp sương mù bao phủ bên ngoài thôn Ma Câu còn dày đặc hơn bất kỳ chỗ nào khác, căn bản không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
Theo trí nhớ của mình, tôi nhắm thẳng mục tiêu tới cây đa lớn trước cổng thôn. Tuy rằng không thể nhìn rõ, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, ông nội đang nằm trong chiếc quan tài trên nhành cây đa.
Từ khoảng cách hơn hai mươi mét của con sông, lòng tôi đột nhiên thấy kích động, không thể kiềm lòng được mà hô ầm lên với bờ bên kia: "Ông nội ơi, bà con cô bác của thôn Ma Câu ơi, Lý Sơ Cửu đã về rồi! Cháu về rồi đây..."
Hô đến sau cùng, giọng nói của tôi trở nên nghẹn ngào, nước mắt nóng hổi chảy dài theo gò má. Nhìn thấy tất cả mọi thứ mà thôn Ma Câu đang phải gánh chịu, lòng tôi khó chịu đến mức sắp nghẹt thở.
Đây là nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi, cũng là nơi tôi sợ nhất. Tôi cảm thấy áy náy với họ, để họ sống sờ sờ mà phải chịu cảnh giày vò như thế này!
Nhưng âm thanh của tôi hình như không thể truyền được ra ngoài, cứ vang vọng vài lần xung quanh tôi rồi lập tức bị tiếng nước chảy rì rào bên dưới cây cầu đá nuốt chửng!
Lúc này đây, tôi rất muốn xông vào thôn Ma Câu, nhìn xem bên trong còn ai sống không! Nhưng lý trí mách bảo tôi rằng, một mình tôi không thể nào xông qua bên đó được. Cầu đã gãy, chỉ có thể đi đường thủy, nhưng bên trong con sông lớn này toàn là thủy quỷ!
Người tu Đạo không sợ ác quỷ, chỉ sợ thủy quỷ! Đã đến dòng nước, không cần biết đạo hạnh của anh cao đến đâu, một mình anh không thể nào đối đầu với bọn chúng được!
"Sơ Cửu, đi thôi! Mau đi thôi!" Đúng vào lúc này, lão quỷ đột nhiên kéo cánh tay tôi. Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, lão quỷ đã chỉ ngón tay vào dòng sông lớn bên dưới cây cầu đá.
Tôi nhìn theo hướng chỉ của ông ta, lập tức thấy lớp sương mù mịt mùng trên dòng sông bỗng từ từ tan đi. Ngay sau đó, tôi thấy rất nhiều chiếc thuyền giấy đi xuyên qua màn sương về phía này.
Trên chiếc thuyền giấy không có một bóng người nào cả, chỉ có thể qua cái bóng mờ mờ đổ xuống mặt sông mà nhìn thấy... trên thuyền giấy có cả đám quỷ!
Ma chèo thuyền giấy, mười năm rồi, chúng vẫn còn vây quanh thôn Ma Câu, chưa từng bỏ đi! Nhất là khi chiếc thuyền giấy cập bờ, tôi nhìn thấy trên bờ có vô số dấu chân ướt chèm nhẹp đang chạy về phía chúng tôi.
Tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng, sau chừng ấy năm, đám thủy quỷ này còn có thể lên bờ! Chỉ trong nháy mắt, bờ sông vốn khô hạn bỗng xuất hiện chi chít những dấu chân ướt sũng!
"Sơ Cửu, đi thôi! Thủy quỷ muốn tới kéo chúng ta xuống đấy!" Lão quỷ thấy tôi đờ ra, lập tức quát lên một tiếng rồi kéo tôi chạy như bay!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận