Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 804: Giải trừ vu độc

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Khi đến đây tôi không mang theo đèn pin, thế nên không nhìn thấy tình hình bên trong hang động, đã vậy phần đỉnh của nơi đó không có khoảng trống nên ánh trăng không thể rọi vào trong. Có lẽ vì lúc này ánh trăng dịch chuyển, chiếu nghiêng xuống bên dưới nên tôi mới nhìn thấy được.
Ở phần nước biển gần vách đá bên trong hang động đang nổi lên khá nhiều thùng gỗ lớn. Loại thùng gỗ này rất kín, ở giữa phình to, nhỏ dần về hai đầu, được bịt bằng nắp gỗ. Nắp gỗ gắn rất chặt, bên ngoài còn dán một lớp giấy dầu, vừa nhìn đã biết nó chống thấm.
Mà bên dưới những khúc gỗ, tôi thấy có không ít cá vảy đen đang bơi xung quanh. Những con cá này chắc hẳn đã bơi cùng chúng tôi vào đây từ trước đó. Nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy sợi dây thừng trên tấm gỗ.
Lúc này lão quỷ vẫn chưa hiểu ra vấn đề, lập cập hỏi tôi một câu đầy nghi ngờ: "Sơ Cửu, đây... đây là... gì vậy?"
Tôi cười cười và đáp: "Lão quỷ, ông quên mất chuyện mà anh tài xế xe dù đã nói à?"
"Hửm?" Lão quỷ bật ra một âm thanh nghi hoặc, nhíu mày, bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai mắt ông ta trợn lên, trên gương mặt là biểu cảm kích động, "Cậu... cậu đang nói... nói tới tục thủy táng của làng Trường Thọ?"
"Không sai!" Tôi mỉm cười gật gật đầu và nói: "Anh tài xế taxi dù từng nói, người của làng Trường Thọ toàn là ngư dân sống trên biển, sau khi chết cũng không chôn xuống đất. Họ sẽ đặt thi thể vào trong vại nước hoặc thùng gỗ bịt kín, sau đó thả xuống biển, để biển lớn mang thi thể của người ta đi. Trùng hợp ở chỗ, đảo Trường Thọ ở ngay gần vịnh Trầm Thủy. Vịnh Trầm Thủy này là vùng nước đọng, những vại nước đặt thi thể kia sẽ trôi tới vịnh Trầm Thủy này. Bên trong thùng gỗ chắc chắn chứa thi thể, đám cá vảy đen kia ăn thi thể để lớn mà. Ông nhìn thử phần giữa của thùng gỗ đi, có phải có không ít khe hở to bằng ba ngón tay không?"
Tôi nói như thế, lão quỷ cũng nheo mắt nhìn theo. Nhìn ngó một lúc lâu, ông ta cũng nhìn thấy những khe hở trên thùng gỗ, dù gật gật đầu nhưng dường như chưa hiểu gì lắm.
Tôi lắc đầu và bật cười, giải thích rằng: "Lão quỷ, những khe hở đó không phải người dân do làng Trường Thọ để lại, mà là do ông lão đánh cá để lại. Ông ta cố định những chiếc thùng gỗ trên vách đá, cho dù nước chảy vào bên trong thì thùng cũng không chìm xuống. Mà những cái khe kia, vừa vặn có thể cho mấy con cá nhỏ chui vào. Đợi khi cá nhỏ ăn thịt người rồi lớn lên, chúng không thể chui ra từ những cái khe kia nữa. Ông nghĩ thử xem, có giống với cách chúng ta bẫy cá bằng lồng ở từ đường không?"
Nghe thấy cách giải thích của tôi, bấy giờ lão quỷ mới bừng tỉnh, sau khi chợt hiểu ra, ông ta vỗ trán một cái, cười khổ: "Uổng công tôi lừa lọc suốt nửa đời người, thế mà đến nguyên lý đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra. Ông lão đánh cá với cô bé kia dùng cách thức này, e rằng bình thường món ăn của họ cũng là loại cá vảy đen ăn thịt người này. Phản lão hoàn đồng vốn đã là tà thuật, chắc hẳn phải ăn thêm loại cá vảy đen này mới duy trì được cơ thể của họ. Tà thuật trên thế giới này đúng là chỉ có thứ mà chúng ta không ngờ tới."
Tôi cười cười, nhảy thẳng vào dòng nước, nhanh chóng bơi về phía một chiếc thùng gỗ trong số đó. Tôi lại gần thùng gỗ, thế nào đàn cá vảy đen không hoảng loạn chạy mất. Thậm chí một số con còn vây lại quanh tôi, điên cuồng dùng miệng mổ vào người tôi, giống như định ăn thịt tôi vậy.
Tiếc rằng chúng không phải loài cá ăn thịt, không có bộ răng sắc nhọn, chỉ có thể ăn thịt người đã mục nát. Nhưng cho dù không ăn được thịt của tôi, chúng cũng khiến toàn thân tôi ngứa ngáy.
Tôi lấy tay vỗ một cái, định xua chúng đi, nhưng chúng tỏ ra bất chấp như thể mấy chục năm chưa được ăn thịt người vậy, bất kể tôi xua thế nào chúng vẫn hăng hái mổ vào người tôi, làm tôi ngứa ngáy, toàn thân khó chịu.
Không đuổi được bọn này đi, tôi chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, ôm thùng gỗ giật mạnh về đằng sau, lập tức giật phải dây thừng cố định trên vách đá, sau đó tôi mới bơi về phía bờ.
Tôi bơi đến bờ rồi mà vẫn có mấy con cá vảy đen điên cuồng nhảy lên bờ theo. Tôi mặc kệ chúng, cố gắng giật cái thùng gỗ lên. Khi tôi đẩy thùng lên thì nước biển bên trong chảy hết ra ngoài qua các kẽ hở.
Đợi khi nước biển chảy hết, chiếc thùng bỗng chốc nhẹ đi rất nhiều, sau đó tôi mới xách chúng lên bờ. Vừa xách thùng gỗ lên, tôi đã nghe thấy tiếng bộp bộp phát ra từ bên trong.
Vừa nghe thấy âm thanh mãnh liệt này, tôi lập tức vui mừng, bởi đây là âm thanh khi cá quẫy đạp, chứng tỏ bên trong thùng có thi thể.
Tôi đặt thùng gỗ cố định rồi mới giáng một cú đấm thật mạnh lên đó. Sau một tiếng "đùng", thùng gỗ bị tôi đấm cho nứt ra. Những cái thùng này đã bị ngâm trong nước biển với thời gian dài, làm sao chịu nổi lực đánh mạnh.
Sau khi thùng gỗ nứt ra, tôi nhìn thấy bên trong có hai con cá vảy đen đang vùng vẫy loạn xạ. Hai con này có thân mình cực kỳ to, to hơn mấy con cá vảy đen ở bên ngoài không chỉ gấp đôi. Nhưng điều khác biệt nằm ở chỗ, hai con cá vảy đen này rất gầy, gầy đến nỗi đầu to mà mình nhỏ, cảm giác như chẳng có bao nhiêu thịt.
Thi thể bên trong thùng gỗ đã bị ăn sạch từ bao giờ, chỉ còn lại một bộ xương người đen thui. Sở dĩ hai con cá vảy đen này gầy đến vậy cũng vì ăn hết thi thể bên trong thùng nhưng lại không thể thoát ra ngoài được, chỉ có thể sống nhờ dinh dưỡng trong nước biển.
Lão quỷ nhìn thấy bộ xương người trong thùng gỗ mà mừng đến rơi nước mắt, cơ thể run rẩy vì kích động, nghiến răng nói: "Lần này đúng là ông trời không triệt đường sống của tôi, không ngờ lão quỷ này còn có phúc phần ấy. Ha ha..."
Nói đến sau cùng, lão quỷ kích động bật cười ha hả. Tôi hiểu được tâm trạng của ông ta, qua vài lần tuyệt vọng rồi hi vọng, nếu đổi lại là người bình thường chắc đã suy sụp lắm rồi.
Mà lão quỷ có thể kiên trì được tới hiện tại, đã vậy còn nhìn thấy hi vọng sống sau cùng, nghĩ cũng đủ biết lúc này ông ta kích động đến mức nào.
"Lão quỷ, hành thiện tích đức, làm nhiều chuyện tốt, ông trời sẽ không đối xử tệ bạc với chúng ta đâu." Tôi mỉm cười nói như vậy, tiện nhặt một khúc xương người trong số đó, lấy bình nước của lão quỷ, mở nắp bình ra rồi dùng dao cạo bột xương.
Bột xương màu trắng không ngừng rơi vào trong ấm nước, tình trạng của lão quỷ rất nghiêm trọng, tôi sợ lượng bột không đủ dùng nên cạo ra rất nhiều. Đợi khi miệng ấm bị bít lại, tôi mới đậy nắp, lắc lắc vài cái rồi mỉm cười đưa cho lão quỷ, "Lão quỷ, đây là ân đức trời ban, đừng phụ lòng trời đất!"
"Ừ ừ!" Lão quỷ gật đầu "ừ" vài tiếng, mở nắp bình nước ngửa đầu uống ừng ực. Hầu kết di chuyển lên xuống cũng giống như nhịp tim của ông ta ở thời điểm hiện tại, nhịp đập mạnh mẽ, cũng là phúc phần khi được trùng sinh.
Lão quỷ chỉ cần vài hớp đã uống cạn nước trong bình, còn chưa kịp nói gì đã đột ngột ngã vật ra đất, hình như vùng bụng cực kỳ đau đớn nên ông ta ôm bụng, đau đến mức cơ thể co quắp vào.
Đợi khi ông ta giãy giụa đau đớn được một lát thì đột nhiên lật người bò dậy, bắt đầu "ụa" rồi nôn ói dữ dội. Thứ mà ông ta nôn ra là một loại dịch thể màu đen, mùi tanh hôi khó ngửi nồng nặc đến mức tôi cũng suýt nôn theo.
Tôi sợ lão quỷ bị sặc bởi chất nôn nên tiến tới vỗ vỗ lưng cho cho ông ta. Mới vỗ được vài cái, lão quỷ đã xua xua tay, cười bảo: "Sơ Cửu, tôi không sao, vu độc trong người tôi được thải hết ra ngoài rồi."
Lúc này, lão quỷ cũng đã đứng dậy, đồng thời cởi quần áo trên người ra. Quần áo vừa được cởi, tôi đã nhìn thấy đống vảy cá màu đen trên cánh tay và cơ thể ông ta bắt đầu rụng ra rất nhanh.
Những nơi vảy cá rơi rụng, tôi không còn thấy chất dịch đặc chảy ra nữa, chỉ để lại những nốt vảy chi chít. Không thể không thừa nhận, công hiệu của thứ bột xương này quá mạnh.
Chỉ khoảng mười phút gì đó, bao nhiêu vảy cá trên người lão quỷ đã rơi ra hết. Ngoài những nốt vảy dày đặc còn lưu lại, không thể nhìn thấy vết thương nào nữa.
Lão quỷ cũng phải chấn động vì công dụng của thứ bột xương này nên cứ tấm tắc khen: "Thật không ngờ, thật không ngờ, thứ bột xương của người chết này cứu được tôi. Cũng phải thừa nhận là quy luật tương sinh tương khắc của vu độc quá thú vị!"
Tôi cười cười và hỏi: "Lão quỷ, bây giờ cảm giác cơ thể thế nào?"
Lão quỷ ưỡn thẳng lưng, mỉm cười đáp: "Sơ Cửu, không giấu gì cậu, bây giờ tôi cảm thấy toàn thân tràn trề sức sống. Cảm giác sống lại sau khi chết đúng là quá vi diệu! Chúng ta đừng làm lỡ thời gian nữa, lập tức quay về cứu Tử Long thôi."
"Được!" Tôi gật gật đầu, nhảy thẳng lên chiếc thuyền, rời khỏi hang động quá tà môn này. Ban đầu tôi cũng định tiêu hủy luôn hang động và những chiếc thùng gỗ chứa thi thể, nhưng thi thể bên trong thùng gỗ vốn chỉ còn lại xương trắng, cộng thêm việc đây là tập quán thủy táng của làng Trường Thọ, cho nên tôi vẫn giữ chúng lại.
Dù sao thì có thể đây là những ngư dân dùng tục thủy táng cuối cùng của khu vực ven biển. Có lẽ đợi mười năm hay vài chục năm nữa, nhân viên khảo cổ phát hiện ra những thứ này sẽ điều tra rõ ràng về văn hóa lịch sử của làng chài Trường Thọ.
Ra khỏi vịnh Trầm Thủy, tôi lái thuyền thẳng tiến về đảo Trường Thọ. Nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi mới về tới đảo Trường Thọ, Lý Tiêu Vũ và Diệp Chu Tinh đang đứng ở hai bên trái phải của Tử Long, dường như không ai nói lời nào.
Thấy vu độc trên người lão quỷ đã được giải quyết, Diệp Chu Tinh vội vàng nói, "Chúng ta không thể chậm trễ được nữa, phải nhanh chóng đi tìm hang ổ của Linh tộc, nếu không, qua đêm nay rồi phải đợi đêm khác nữa mới được!"
Tôi gật gật đầu đáp: "Được, không thể chậm trễ thêm, chúng ta phải xuất phát ngay!"

Bình Luận

0 Thảo luận