Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 369: Đại trận Thất tinh

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Hồ ly bái mặt trời?
Lúc nghe thấy Hà thiên sư thốt ra mấy chữ này, ban đầu tôi còn chưa nghe thủng được, mắt vẫn nhìn đăm đăm mười mấy con bạch hồ trên nóc miếu Bồ Tát. Mười mấy con bạch hồ này, toàn thân trắng như tuyết. Đầu của chúng to phải hơn cả gấp đôi những con hồ ly bình thường, giống như đã biến dị.
Ánh nắng mặt trời chói chang rọi lên lớp lông trắng của chúng, trông như đang phát sáng, và động tác của chúng thật sự là rất quỷ dị. Chân sau đỡ lấy toàn bộ cơ thể, hai chân trước chắp lại, bắt chước y nguyên động tác tế bái của con người và chúng thì đang tế bái mặt trời.
Động vật bắt chước con người tế bái, đừng nói là nhìn thấy, chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng đủ khiến người ta thấy sởn tóc gáy rồi.
Trong lúc tôi quan sát, tôi còn phát hiện ra một điều quái dị khác nữa. Những con bạch hồ này đều nhìn thẳng vào ánh mặt trời chói chang. Bình thường, bất kể là động vật hay con người, tất cả đều không dám nhìn thẳng về phía mặt trời bởi nếu nhìn lâu, mắt sẽ không thể nào chịu nổi, rất dễ bị mù.
Song hình như chúng không hề bị ảnh hưởng chút nào. Ngoài ra, lúc chúng nhìn thẳng về phía mặt trời để tế bái, tôi thấy mắt chúng đều chuyển sang màu đỏ như máu. Chỉ sau chừng mười giây, mắt chúng đều chảy ra nước mắt máu.
Nước mắt máu chảy dài trên lớp lông trắng muốt của chúng, chỉ nháy mắt đã nhuộm đỏ cả bộ lông, khiến chúng trông càng quái dị, càng đáng sợ hơn.
Tôi đếm thử, chúng nó đã vái cả thảy chín cái. Đây chính là lễ bái tối cao, ba vái chín dập đầu, đây là lễ nghĩa cấp bậc dành cho vua chúa.
Trong khi chúng lễ bái, trên mái của miếu Bồ Tát toát ra một luồng khí đỏ như máu. Trước đó, bởi vì bị ác quỷ lao vào, một nửa mái ngói đã rơi vỡ. Giờ luồng khí đỏ máu đó toát ra từ ngay chỗ mái bị vỡ mất ngói.
Khi luồng khí đỏ máu này toát ra, tức thì bay lơ lửng quanh người đám hồ ly, đỏ trắng đan xen, trông cực kỳ bắt mắt.
"Đạo huynh, cậu mau nhìn kìa..." Ngay khi tôi còn ngỡ ngàng vì cảnh tượng trước mắt, Hà thiên sư đã sợ hãi mà gọi tôi.
Tôi nhìn ngay sang hắn thì thấy hắn đang nhìn lên bầu trời. Tôi cũng ngẩng đầu nhìn theo, tức thì sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, sau lưng cũng toát mồ hôi hột. Nguyên nhân cũng là vì tôi chưa bao giờ gặp phải dị tượng nào quái lạ đến vậy, ánh mặt trời gay gắt đã bị phủ lên một lớp khí đỏ như máu. Trông nó không khác gì ánh trăng vào cái đêm đông lạnh lẽo đó.
Cũng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, ánh mặt trời chói chang đã bắt đầu mờ dần. Trên bầu trời mới nãy còn xanh thăm thẳm, không có lấy một gợn mây, vậy mà bây giờ đã hoàn toàn biến thành một bầu trời màu đỏ máu, tựa một tấm màn trời màu đỏ.
Song bên ngoài tấm màn đỏ thì vẫn là trời nắng chang chang.
Trông thấy cảnh tượng này, tôi sốc đến mức không ngừng hít vào mấy hơi lạnh. Đến tận lúc này, tôi mới hoàn hồn, vội vã nhìn về phía Hà thiên sư, hỏi: "Hà thiên sư, ngươi đã từng gặp dị tượng như vậy bao giờ chưa?"
Hà thiên sư lắc đầu cười khổ, đáp: "Đạo huynh à, sao mà tôi có thể gặp cho được. Trời có ráng vàng tất có mưa, rắn chuột dọn nhà. Đất đai khô hạn, cỏ cây không mọc nổi. Mà khi trời chuyển màu đỏ, tất có đại nạn tới nơi. Đây là lời lưu truyền trong chốn dân gian mà tôi đã từng được nghe. Ngoài ra còn có một câu chính là, hồ ly bái mặt trời, Yêu Vương tất sẽ giáng thế. Người thuộc thế hệ trước đều biết về truyền thuyết này. Điều đáng sợ nhất ở hồ ly chính là mắt của bọn chúng. Khi chúng vái mặt trời, đôi mắt chúng sẽ bị mù. Yêu Vương cảm nhận được nỗi đau đớn của chúng nên sẽ nghịch thiên mà giáng thế. Chỉ cần đám hồ ly mở miệng gọi, Yêu vương sẽ xuất hiện trên thế gian. Nhưng đạo huynh cũng không cần lo lắng, tôi thấy đám hồ ly đã hành đại lễ ba vái chín khấu đầu mà vẫn không mở miệng kêu, chứng tỏ vẫn chưa tới thời điểm..."
"Chiu... chiu..."
Gần như cùng lúc đó, Hà thiên sư còn chưa dứt lời, mười mấy con bạch hồ trên nóc miếu Bồ Tát đột nhiên cùng cất tiếng kêu. Tiếng kêu của chúng rất chói tai, tựa như đang khóc rồi lại như đang cười, khiến người ta nghe mà thấy gai người.
"Móa, bọn này sắp thành tinh rồi!" Hà thiên sư nghe tiếng kêu của đám bạch hồ, tức thì nhìn sang tôi, vẻ mặt đầy hoảng sợ, mấp máy nói với tôi một câu: "Đạo huynh, chúng ta chạy thôi!"
"Chạy cái quái gì mà chạy, chúng ta chạy rồi, người dân trong thôn phải làm sao?" Trước giờ tôi chưa từng gặp phải dị tượng như vậy, trong lòng cũng rối ren vô cùng. Song tôi biết chắc một điều, đó là chúng tôi không thể chạy được. Chúng tôi mà chạy thì sẽ không có ai lo cho họ nữa.
Bộp... bộp...
Đúng lúc này, phía trên nóc miếu Bồ Tát vang lên vô số tiếng va đập. Tôi quay sang nhìn thì thấy lớp ngói trên mái của miếu Bồ Tát đã rơi hết cả.
Hình như đám bạch hồ đều đã chết hết, rơi thẳng vào trong miếu, khiến bụi đất bay tứ tung. Phần mái của miếu Bồ tát đã hoàn toàn vỡ nát.
"Dám hại con cháu hồ ly của ta, ta sẽ khiến các ngươi phải đền mạng!" Lúc mái ngói rơi vỡ, giọng nói đầy oán giận của con bạch hồ mắt xanh vọng ra từ bên trong miếu.
Đồng thời, thần uy của Già Lam Bồ Tát cũng bị chèn ép, luồng khí màu đỏ tươi tức thì bao trùm toàn bộ ngôi miếu.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi không khỏi thốt lên: "Chết tiệt! Con bạch hồ mắt xanh kia sắp ra rồi!"
Hà thiên sư đã sợ tới đơ người, tôi vội vàng gọi hắn: "Hà thiên sư, mau giúp ta một tay, chúng ta sẽ dùng cờ âm dương để trấn áp nó."
Nghe thấy tiếng gọi của tôi, Hà thiên sư mới hoàn hồn, cũng vội vã thò tay vào trong túi vải của mình lần mò. Trong cái túi vải đó đựng không ít thứ, chẳng những có pháp khí, ngay cả máy quẹt thẻ cũng có.
Tôi thấy thứ đó mà suýt bật cười. Cái lão thầy bói lừa đảo này, đúng là chuẩn bị cũng đầy đủ thật, ngay cả máy quẹt thẻ cũng vác theo.
Tôi liếc mắt nhìn hắn, hắn cười xấu hổ nhìn lại tôi, tiếp tục tìm trong túi vải. Mãi cho đến khi hắn dốc ngược cả túi rồi mới tìm được bảy lá cờ âm dương.
Cờ âm dương được dùng để bày trận, chỉ có bảy lá cờ với bảy loại màu sắc khác nhau, xích, tranh, hồng, lục, thanh, lam, tử. Bảy lá cờ âm dương này đối ứng với trận pháp Bắc Đẩu thất tinh.
Tôi sợ hắn không biết trận pháp mà tôi muốn bày ra, bèn mở miệng giải thích: "Hà thiên sư, một lát nữa ngươi hãy bày đại trận Thất tinh. Ta sẽ chịu trách nhiệm chặn con bạch hồ mắt xanh lại, được chứ?"
"Được." Hà thiên sư cũng đang rất lo lắng, vẻ mặt đầy thận trọng.
Tôi nhặt đống bùa mà hắn đã ném ra khỏi túi lúc nãy lên, một tay cầm bùa, một tay giơ ngang Thước Trấn Hồn trước ngực, hai chân đứng thế trung bình tấn. Tôi khép hờ mắt, đọc thật to chú trấn tà: "Ta thị thiên mục, dữ thiên tương trục. Tinh như lôi điện, quang huy ba cực. Triệt kiến biểu lí, vô vật bất phục. Ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh. Thiên thần vạn thánh, hộ ta chân linh. Cự thiên mãnh thú, chế phục ngũ binh. Ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình. Sở tại chi xử, vạn thần cung nghênh. Đệ tử Lý Sơ Cửu phái Huyền Chân, hôm nay xin được mượn thần uy của Tam Thanh tổ sư gia, trợ đệ tử chém giết tà ma, phong ấn lệ quỷ. Khởi!"
Ngay khi chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng tôi, lá bùa trong tay tôi cũng bốc cháy. Tôi vung tay, lá bùa đó thoắt cái bị tôi ném tới giữa không trung.
Còn chưa rơi xuống đất, lá bùa đã biến thành tro. Tức thì, một cơn gió mát mẻ thổi qua, cuốn theo tro tàn của lá bùa bay lên, rơi xuống mái của ngôi miếu.
"Hà thiên sư, chính là lúc này!" Thấy chú trấn tà đã có hiệu quả, tôi lập tức gọi Hà thiên sư.
Hà thiên sư đã sẵn sàng từ lâu, nghe thấy tôi ra lệnh, tức thì cũng cầm lấy cờ âm dương, chạy vòng quanh miếu Bồ tát. Cứ chạy tới được một phương vị, Hà thiên sư lại nhanh tay cắm một lá cờ âm dương xuống đất.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã chạy quanh miếu một vòng. Chờ khi hắn đã chạy trở lại, quanh miếu đã cắm đủ cả bảy lá cờ âm dương.
Tôi không hề chần chừ, cắm ngay Thước Trấn Hồn xuống đất, đồng thời phun máu lên thước. Hai tay tôi nhanh chóng kết ấn Thái Cực. Đại trận thất tinh bao gồm ba thủ ấn và bốn chỉ quyết.
Đầu tiên là ấn Thái Cực, sau là ấn Kim Cương, cuối cùng là ấn Bất Động Minh Vương. Sau khi kết xong ba loại ấn này, tôi lập tức chuyển sang chỉ quyết. Trước hết là quyết Tam thanh, tiếp là quyết Bắc đế, quyết Thiên sư, cuối cùng là chỉ quyết Thất tinh.
Ngay khi tôi sắp thực hiện chỉ quyết Thất tinh, Hà thiên sư đột nhiên kêu to: "Đạo huynh, mau! Thần uy của Già Lam Bồ Tát sắp biến mất rồi. Thần uy biến mất, con bạch hồ mắt xanh kia sẽ phá tan phong ấn của miếu Bồ Tát ngay đó."
Không cần Hà thiên sư nhắc nhở, tôi cũng đã rất sốt ruột. Tôi không nhịn được mà nhìn sang phía ngôi miếu. Tức thì, tôi giật nảy mình, cánh cổng của ngôi miếu đang không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Mặc dù không có bất cứ động tĩnh gì, vậy mà cánh cửa miếu cũng đã bị chấn cho rung rung, giống như có hai luồng sức mạnh cực kỳ to lớn đang cùng tác động lên cánh cửa miếu. Một là yêu lực của bạch hồ mắt xanh, một sức mạnh khác chính là thần uy của Già Lam Bồ Tát.
Và rất hiển nhiên, yêu lực của con bạch hồ mắt xanh đang chiếm thượng phong. Tối đa là một, hai phút nữa thôi, cánh cửa miếu kia chắc chắn sẽ bị đánh bay.
Chết tiệt!
Tâm trí tôi cũng bị tiếng kêu gào của Hà thiên sư làm cho rối loạn. Hà thiên sư đã lo sốt vó cả lên, mở miệng gào to với tôi: "Đạo huynh à, con mẹ nó chứ, cậu đừng có mà thất thần ngay vào lúc này. Mau, nếu mà đại trận Thất tinh không hình thành được là tôi đây cũng xong đời đấy!"

Bình Luận

0 Thảo luận