Nghe tôi nói bà lão này có vấn đề, Diệp Đường cũng giật nảy mình, vội vàng hỏi tôi: "Sơ Cửu, sao vậy?"
Tôi thoáng ngập ngừng, đợi đến khi bà lão biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của chúng tôi thì tôi mới nói một câu: "Thần Tiêu môn ra tay rồi!"
Câu nói của tôi càng khiến Diệp Đường căng thẳng hơn. Cô kéo tay tôi, thúc giục: "Sơ Cửu, rốt cuộc sao vậy?"
Tôi cười bất lực, thầm nghĩ Diệp Đường cũng quá lơ là. Chuyện rõ ràng như vậy mà cũng không để ý thấy. Nhưng tôi biết tính của Diệp Đường, nếu như không nói thì có lẽ cô ấy sẽ lại giận dỗi tôi mất.
Tôi kéo cô ấy quay lại trong nhà rồi mới nói nhỏ: "Bàn tay của bà lão vừa rồi có điều bất thường, cô không phát hiện ra sao?"
Tôi nhắc như vậy Diệp Đường mới bắt đầu ngẫm nghĩ lại. Nhưng nghĩ một lúc thì hình như cô ấy không nghĩ ra, chỉ đành nhìn tôi lắc đầu, nói:
"Vừa rồi tôi cũng lo bà ta là ma, định kéo tay bà ta xem rốt cuộc có phải là người hay không. Nhưng tôi thật sự không để ý tới bàn tay, rốt cuộc tay của bà ta làm sao vậy?"
Tôi đắn đo một hồi rồi nói: "Vừa rồi bà lão đó ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi, da dẻ đã nhăn nheo, nhưng bàn tay bà ta lại giống như bàn tay của người trẻ tuổi, không hề quắt queo cũng không có nếp nhăn. Hơn nữa, tôi phát hiện trên tay bà ta có âm khí rất nặng! Nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ bà ta cũng là thầy phép. Mà thầy phép thì thuộc về Linh tộc, có lẽ lần này do người của Linh tộc ra tay!"
Thực ra tôi cũng không ngờ bọn họ đến nhanh vậy. Mấy ngày nay người của Thần Tiêu môn không hề xuất hiện. Và đúng như tôi suy đoán, bọn họ đang đợi người của Linh tộc. Diệp Thiếu Khanh từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Diệp, đương nhiên biết rõ trụ cột của nhà họ Diệp là ai, chính là vị lão tổ kia.
Nếu chỉ dựa vào Thần Tiêu môn của hắn ta thì chắc chắn sẽ không thể đánh đổ được nhà họ Diệp.
Nghe tôi nói xong, Diệp Đường trầm mặc một hồi, sau đó nghiến răng nghiến lợi kết luận: "Xem ra, lần này bọn họ quyết ra tay thật rồi. Giờ tôi đi thông báo cho bác Diệp, để bác ấy chuẩn bị sẵn sàng ứng phó!"
"Đợi đã, đừng có vội!"
Tôi ngăn Diệp Đường, cười hỏi cô ấy: "Diệp Đường, cô có tin tôi không?"
Diệp Đường đáp lại không hề do dự: "Có! Người mà hiện tại tôi có thể tin tưởng chỉ có cậu và bác Diệp."
Tôi cười nói: "Được! Cô đã tin tưởng tôi thì nghe theo tôi, đừng vội thông báo cho mọi người, tạm thời cứ án binh bất động đã. Thầy phép vừa rồi chỉ là tới để thám thính mà thôi."
Diệp Đường không biết suy nghĩ của tôi nhưng cô ấy vẫn tin tưởng tôi, không hỏi thêm điều gì, chỉ gật đầu, nói: "Sơ Cửu, tôi tin tưởng cậu! Giờ tôi giao toàn bộ nhà họ Diệp cho cậu..."
Diệp Đường nói vậy, tôi đột nhiên cảm thấy trọng trách trên vai thật nặng nề. Để cô ấy yên tâm, tôi cũng đành phải nhắm mắt đồng ý. Bởi vì tôi biết sự lợi hại của Linh tộc. Nếu họ thật sự tấn công nhà họ Diệp thì chắc chắn nhà họ Diệp sẽ tan tác ngay.
Vì vậy, trước khi họ ra tay, tôi phải chủ động tấn công.
Tôi bảo Diệp Đường đi nghỉ ngơi, còn mình quay trở lại phòng. Vừa vào trong phòng là tôi tắt đèn ngay. Đợi mấy phút sau, tôi mới lặng lẽ trèo cửa sổ ra ngoài.
Tôi đi thẳng tới chỗ phòng thuốc, núp ở ngoài. Hiện tại nhà họ Diệp được canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả bên trong nhà họ Diệp cũng có đệ tử tuần tra khắp nơi.
Sau khi tránh qua bọn họ, tôi trèo lên nóc nhà. Nóc nhà được lợp bằng ngói lưu ly. Tôi di chuyển thật nhẹ nhàng trên đó, chỉ sợ gây ra tiếng động.
Vất vả lắm tôi mới tới được phía trên nóc phòng thuốc. Tôi nằm sấp xuống, hít vài hơi thật sâu rồi mới áp sát tai xuống mặt ngói, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trong.
Ngói lưu ly này cũng không phải là loại ngói bình thường như các ngôi nhà khác, đây là loại ngói được gắn chặt luôn. Bởi vì không lật ngói để nhìn thấy tình hình bên trong được, tôi bèn cẩn thận bò tới mái hiên căn phòng.
Tôi móc chân vào máng sắt gắn trên mái hiên, từ từ thò người xuống. Bởi vì cả người bị dựng ngược lên khiến máu cũng chảy ngược xuống, cảm giác rất khó chịu.
Nhưng may mắn là vị trí của tôi vừa hay có thể dòm qua cửa sổ để xem tình hình bên trong phòng thế nào. Tôi thấy vài đệ tử nhà họ Diệp đang vây quanh một lò luyện đan. Lò luyện đan được làm bằng đồng xanh, nhìn có vẻ đã rất lâu năm.
Có lẽ những đan dược trước đó cũng được luyện ra từ cái lò đan này. Mùi hương kỳ lạ không ngừng bốc ra từ trong lò. Nhưng điều kỳ lạ là phía dưới lò không hề đốt lửa, vẫn nguội ngắt.
Tôi tới đây xem trộm là vì muốn biết rốt cuộc bọn họ có thật sự đang luyện đan dược hay không.
Treo ngược một hồi, tôi bắt đầu không chịu nổi. Tôi cũng không thấy điều gì khác thường ở bên trong bèn chuẩn bị trèo quay về. Nhưng ngay khi tôi định rụt người lại thì đột nhiên thấy có người đẩy mở cửa.
Tôi thấy bác Diệp đi vào, trên tay còn xách một bao tải. Bác ấy vẫy tay, nói nhỏ vài câu, mấy đệ tử ở trong phòng dược bèn đi hết ra ngoài.
Họ vừa đi khỏi, bác Diệp vội vàng đóng cửa lại. Sau đó tôi nhìn thấy một người trẻ tuổi bước ra từ sau lò luyện đan. Tôi chỉ nhìn thấy được bóng lưng của người này. Thân hình gầy gò, trông có vẻ ốm yếu. Hơn nữa, thi thoảng người gã lại run run, có vẻ gã đang ho.
Có thể thấy sức khỏe của người này rất kém.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn là hình như bác Diệp rất tôn kính kẻ này, còn hành lễ nữa. Tính bảo mật của phòng dược rất tốt, tôi không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn không.
Sau khi bác Diệp nói chuyện với người này một lúc thì rời đi. Bác Diệp vừa đi khỏi, người này bèn mở cái tải ra. Tôi thấy gã bế một đứa bé sơ sinh từ bên trong ra.
Đứa bé rất nhỏ, có lẽ mới vừa đầy tháng, mập mạp đáng yêu. Tôi còn thấy đứa bé mỉm cười nữa. Kẻ kia chơi đùa với đứa bé một lúc rồi đặt nó lên bàn.
Tiếp đó, tôi thấy kẻ này lấy ra một lư hương to cỡ bàn tay. Lư hương làm rất tinh xảo. Toàn thân màu đen, bên trong cắm một cây nhang cũng màu đen.
Tiếp theo, người này lấy ra một tấm bùa, tay kẹp tấm bùa, khua quanh cây nhang vài vòng. Thoắt cái lá bùa bốc cháy, gã dùng lửa đó châm cây nhang, ngay sau đó hai tay lập tức chắp lại, gã bái cây nhang ba cái, giống như đang bái tổ sư gia.
Nhưng nghề gì mới bái tổ sư gia như vậy thì tôi không có một chút ấn tượng nào.
Đang nghĩ mãi về nghề của người này thì tôi thấy hắn đứng dậy đi đổ một ít chất lỏng sền sệt xuống bên dưới lò luyện đan giống như dầu đốt. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì gã lại lấy ra một lá bùa, sau khi làm cho lá bùa cháy, gã vứt thẳng vào trong bếp của lò luyện đan.
Đùng một tiếng, dầu bên dưới bắt lửa cháy hừng hực. Đợi đến khi ngửi được mùi tỏa ra từ đó, tôi lập tức chau mày, đây không phải là mùi dầu thông thường mà là mùi thi du (dầu xác chết).
Hình như người này định dùng thi du luyện đan! Quả nhiên có vấn đề!
Ngay lúc tôi vừa khẳng định được những hoài nghi trước đó của mình thì nào ngờ lại thấy kẻ này đột nhiên bế đứa trẻ trên bàn lên, đồng thời một cây đinh màu đen dài tầm 7cm không biết đã xuất hiện trong tay còn lại của gã từ khi nào, bị gã ghim thẳng vào đỉnh đầu của đứa bé.
"Mẹ kiếp!"
Tôi nhìn thấy cảnh tưởng này mà giật mình sợ hãi, ngay sau đó, trong lòng tôi đã vô cùng phẫn nộ. Tôi không ngờ gã lại dám giết đứa bé như vậy. Một mạng sống đã biến mất ngay trước mắt tôi.
Bị cả cây đinh đâm vào đỉnh đầu, đứa bé chưa kịp khóc lấy một tiếng thì đã chết. Kẻ này còn biến thái tới mức tóm lấy hai chân đứa bé, dựng ngược xác đứa bé để cho máu và dịch từ trong đầu đứa bé chảy vào bên trong lò luyện đan.
Sự tức giận trong tôi lúc này đủ để khiến tôi giết kẻ này cả ngàn vạn lần. Nhưng tôi không ngừng nói với chính mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, để xem rốt cuộc kẻ biến thái này định làm gì.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi nhìn thấy xác đứa bé vừa mới đầy tháng, trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu vô cùng, muốn gào to, muốn phát tiết hết ra. Tôi không thể, tôi cắn chặt tay mình, đến mức chảy cả máu, chỉ để ép bản thân phải bình tĩnh.
Đợi sau khi máu của đứa bé chảy hết, gã mới ném xác của đứa bé vào trong lò luyện đan. Sau đó đổ những thứ như bột gỗ, hương liệu, vỏ cây vào bên trong. Thứ cuối cùng hắn lấy ra để rắc vào trong lò là thứ bột màu trắng, tôi trông như là tro cốt.
Tiếp đó gã lại đổ thêm một ít dầu thơm vào cùng với những nguyên liệu khác. Sau khi đậy nắp lò luyện đan lại, gã mới ngồi xuống trước lư hương vừa nãy.
Hai tay gã mỗi tay cầm một tấm bùa, đưa qua đưa lại, miệng gã lẩm bẩm thần chú. Lửa dưới lò luyện đan được đốt bằng thi du, càng lúc càng mạnh hơn, nhiệt độ mỗi lúc một cao. Một lúc sau, tôi nhìn thấy bên trong lò luyện đan bắt đầu bốc khói đen.
Người này cắn rách đầu ngón giữa, bóp cho máu nhỏ xuống cây nhang màu đen cắm trong lư hương. Chỉ giây lát sau, cây nhang giống như bị ma thổi, cháy với tốc độ rất nhanh.
Người này duy trì một loại pháp chỉ rất kỳ lạ. Ngón tay cái bấm lấy ngón tay giữa, chỉ về phía cây nhang đen. Cây nhang bị thúc cho cháy rất nhanh. Khói đen bốc lên giống như có ý thức, chui thẳng vào bên trong lò luyện đan.
Nhìn tới đây tôi mới giật mình, hoàn toàn hiểu ra! Người này không phải là người của phái Luyện Đan mà là một thầy luyện nhang tà ác!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận