ACẩu ở phía trước dẫn đường, tôi ở phía sau chặn hậu! Còn chưa tiến vào rừng Bất Lão, A Cẩu đã vẩy bột lưu huỳnh lên trên người trước.
Mùi của bột lưu huỳnh quá gay mũi, tôi thật sự không muốn vẩy lên người mình. Thế nhưng vừa nghĩ đến những con rắn đen vảy sần đầy kịch độc kia, tôi chỉ đành vẩy lên người mình một chút.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết tất cả, A Cẩu mới tiến vào rừng Bất Lão trước. Giác quan của A Cẩu rất nhạy bén, lại thêm khứu giác và thính giác biến thái kia của anh ta, có anh ta ở phía trước dẫn đường, đương nhiên tôi có thể yên tâm nhiều.
A Cẩu rất cẩn thận, mỗi khi đi về phía trước một bước thì sẽ vẩy lưu huỳnh lên trên đất. Nhưng anh ta khống chế số lượng rất tốt, tuyệt đối sẽ không lãng phí. Lưu huỳnh được vẩy trên đất vừa vặn lát thành một con đường bắt mắt.
Nếu không phải bột lưu huỳnh này là màu vàng nhạt, có lẽ rất nhiều người đều sẽ cho rằng đây là đường lát vôi. Đi được bốn năm mét đầu tiên vẫn chưa có điều gì bất thường xảy ra.
Nhưng đợi chúng tôi dần đi sâu vào rừng Bất Lão, tôi và A Cẩu liền nghe được âm thanh "xi xi" kia. Vừa nghe được âm thanh này, hai người chúng tôi cùng kinh hãi, trái tim như vọt đến cuống họng.
Tôi và A Cẩu quá quen thuộc với âm thanh này, chính là âm thanh của rắn đen vảy sần.
"Anh Cửu, âm thanh này không truyền đến từ dưới đất đâu, là từ phía trên..." Nói tới đây, A Cẩu giơ tay chỉ lên đầu chúng tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, chẳng thấy bóng dáng của bất kỳ con rắn đen nào, trên bầu trời toàn là cành lá dày đặc, gió thổi không lọt, đừng nói là nhìn thấy được rắn đen vảy sần khủng bố kia!
"Hướng Tây Bắc bên trái, hướng Đông Nam bên phải và hướng chính Bắc nữa, tất cả đều có con rắn đen kia!" Thấy tôi nhìn chằm chằm lên phía trên, A Cẩu vội chỉ cho tôi mấy hướng.
Dựa vào thị lực của A Cẩu, những con rắn đen này đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của anh ta. Nhưng trong rừng thật sự quá tối, cho dù A Cẩu đã nói cho tôi biết vị trí thì tôi vẫn không thấy được.
"A Cẩu, đi!" Bất đắc dĩ, tôi đành phải tiếp tục đi sâu vào trong rừng Bất Lão!
Mà càng đi vào trong rừng, cây cối bên trong lại càng tươi tốt. Trên đất không có rêu xanh, chứng minh trong đây có thứ gì đó đang hoạt động! Nhưng chúng tôi đi một lúc vẫn chưa phát hiện ra động vật khác, dường như chỉ có loại rắn đen vảy sần này thôi.
E rằng cho dù có động vật khác thì cũng bị rắn đen vảy sần này ăn mất. Trong rừng Bất Lão cũng không bằng phẳng, địa thế khá gồ ghề, có cả một dòng suối không biết chảy từ đâu nữa.
Đường rất khó đi, tuy rằng không có rêu xanh nhưng cũng rất trơn! Càng đi vào sâu thì diện tích càng lớn, chúng tôi sợ đi lạc nên chỉ có thể đi theo con sông uốn lượn này!
Đi được một lúc, A Cẩu lại nhắc nhở: "Anh Cửu, rắn đen xung quanh càng ngày càng nhiều! Nhiều phát kinh lên ấy!"
A Cẩu vừa mở miệng, tôi vội nhìn xung quanh! Vẫn không thấy được bóng dáng của rắn đen, dường như chúng nó đã trốn hết, đang chuẩn bị tìm cơ hội tập kích chúng tôi.
Sự sợ hãi khi không thấy này thật sự quá tệ hại! Nếu không có người nhìn thấy, có lẽ tôi vẫn không có cảm giác sợ hãi này. Thế nhưng điều hỏng bét là A Cẩu bên cạnh tôi có thể nhìn thấy được nguy hiểm ở xung quanh.
Tôi không phải là người tự chuốc lấy sự bực bội, vội vàng thay đổi đề tài mà hỏi A Cẩu: "A Cẩu, còn bao nhiêu bột lưu huỳnh?"
A Cẩu lắc túi, trọng lượng hơi nhẹ. Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Anh Cửu, bột lưu huỳnh không còn nhiều, cùng lắm chỉ có thể kiên trì thêm năm mươi mét nữa thôi!"
Chết tiệt!
Tôi thầm than không ổn, lập tức nhìn khắp bốn phương tám hướng, vẫn không thấy được bất kỳ điều khác thường nào, cũng không thấy Tử Long và Dương lão thất.
Chắc hẳn mấy người Tử Long cũng gặp phải vấn đề như vậy, nhưng tôi tin lựa chọn của Tử Long, chắc chắn cũng sẽ chọn đi theo dòng suối. Chỉ cần hướng đi của chúng tôi tương đồng thì chắc chắn sẽ gặp nhau ở giữa đường!
Thế nhưng lâu vậy rồi mà còn chưa thấy được bóng dáng của bọn họ! Tuy rằng những con rắn đen vảy sần này cực kỳ độc, nhưng chúng trời sinh sợ bột lưu huỳnh, vì vậy lẽ ra bọn họ sẽ không bị rắn đen tấn công!
Nếu quả thật là vậy, chắc chắn khoảng cách giữa chúng tôi vẫn còn xa.
Cân nhắc đến điểm này, tôi nhắc nhở A Cẩu: "A Cẩu, cố gắng tiết kiệm bột lưu huỳnh, nhất định phải duy trì đến lúc hội hợp với mấy người Tử Long. Cho dù không tìm được Xuất Mã Tiên thì bốn người chúng ta cũng phải an toàn rút lui!"
"Được!" A Cẩu gật đầu, lập tức lấy ít bột lưu huỳnh lại. Tôi quay đầu liếc nhìn, có thể thấy rõ con đường lát từ bột lưu huỳnh ở phía sau.
Chỉ cần trời không mưa thì chúng tôi lập tức có thể dọc theo con đường này trở về. Hiện tại cũng chỉ có thể cầu khẩn ông trời, mong ông ấy lại chiếu cố cho chúng tôi một lần!
"Anh Cửu, phía trước có đỉnh núi!" Đúng lúc này, A Cẩu bỗng nhiên quay đầu lại hô lên.
Tôi vội vàng nhìn về hướng anh ta chỉ, quả nhiên thấy ở cách đây không xa, đại khái khoảng ba mươi mét vừa vặn có một đồi núi nhô ra từ mặt đất.
Hoàn cảnh xung quanh đồi nhỏ này rất lạ, bị từng vòng đại thụ vây quanh! Trông hình dạng của đại thụ kia thì chắc là cây thông. Mỗi cây thông đều là đại thụ che trời, to bằng một vòng eo.
Mà điều càng kỳ lạ là ở giữa mỗi hai cây vừa vặn có một khúc gỗ! Khúc gỗ này dài chừng hai mét, cách mặt đất gần một mét, dường như bị vướng cứng ở đó.
Bởi vì cách một khoảng khá xa, tôi không thấy rõ được rằng khúc gỗ này tự nhiên hình thành hay là do người ta ghép lại. Điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy là trên khúc gỗ quấn đầy dây leo. Dây leo này không hề khô héo, trái lại còn rất tươi tốt.
Không chỉ là dây leo trên khúc gỗ rất tươi tốt, ngay cả cỏ dại và bụi gai bên cạnh cây thông cũng rất tươi tốt, mọc cao gần đến khúc gỗ.
Khiến cho người ta có một cảm giác rất kỳ lạ. Cây cối ở xung quanh ngọn đồi nhỏ kia và cây cối ở những nơi khác trong rừng hoàn toàn không hợp nhau, phảng phất như cố ý che lấp ngọn đồi nhỏ này vậy.
Lúc đầu tôi còn chưa chú ý đến, A Cẩu nhắc nhở tôi phía sau cây thông có thứ gì! Lúc này tôi mới nhìn kỹ lại, vừa nhìn thì quả thật đã làm tôi giật mình!
Bởi vì phía sau cây thông kia giống như có một bóng người đang đứng vậy! Nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được bóng dáng phía sau cây thông.
A Cẩu nhận ra được điều khác thường trên mặt tôi, lập tức giải thích: "Anh Cửu, không phải người sống đâu, khá giống người rơm! Tôi cũng không thấy rõ lắm, nhưng chúng thật sự quá giống thật, ngay cả quần áo mặc trên người cũng như là áo bào đen mà thầy đồng mặc!"
A Cẩu vừa nói như thế, tôi lại cẩn thận quan sát. Mãi đến khi nhìn đến đau mắt, tôi mới miễn cưỡng nhìn ra được bóng dáng kia không phải là người sống!
Tôi càng nhìn càng thấy không đúng, A Cẩu vẫn đang híp mắt nhìn.
Thấy tôi đang nhìn mình, lúc này anh ta mới ngừng nhìn. Tôi còn chưa kịp hỏi anh ta thấy cái gì, A Cẩu đã lắc đầu nói: "Anh Cửu, khoảng cách và góc độ ở đây không đủ, tôi không thấy rõ. Chúng ta phải tiến về phía trước! Có điều tôi cảm giác chỗ này rất quỷ quái!"
"Được! Cố gắng cẩn thận một chút!" Hiện tại cũng không còn cách khác, chỉ có thể từ từ thăm dò.
Sau khi tôi đồng ý với ý kiến của A Cẩu, A Cẩu bắt đầu di chuyển về phía ngọn đồi nhỏ một cách chậm rãi. Mà trong khoảng thời gian chúng tôi ẩn nấp, âm thanh phì phì xung quanh càng ngày càng rõ ràng.
Không cần A Cẩu nhắc nhở, lần này tôi đã nghe thấy rất rõ! Mà âm thanh này còn truyền xuống từ ngọn cây phía trên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, vẫn không thấy được bóng dáng của rắn đen vảy sần. Nhưng tiếng phì phì vội vã này nói cho tôi biết, trên đầu chúng tôi có không ít rắn đen vảy sần đang trốn.
Hiện tại chúng nó còn chưa tấn công là vì kiêng kỵ bột lưu huỳnh trên người chúng tôi mà thôi.
Hiện tại suy nghĩ của A Cẩu đều đặt vào ngọn đồi nhỏ kia, thậm chí đã quên luôn cảm giác hoảng sợ với rắn đen. Chỉ thấy anh ta nhảy lên một đoạn nhỏ, bắt đầu rắc bột lưu huỳnh ở xung quanh, sau đó nằm sấp xuống tảng đá, hết sức tập trung quan sát ngọn đồi nhỏ kia.
Tôi cũng cảm thấy ngọn đồi nhỏ kia khá bất thường, nghĩ thầm đây có phải là hang ổ của Xuất Mã Tiên không?
Nghĩ đến đây, tôi vô thức rút thanh kiếm Long Uyên ra. A Cẩu còn đang quan sát, tôi chỉ có thể canh gác xung quanh giúp anh ta. Ánh mắt của tôi không tốt như A Cẩu, vậy nên tôi trốn phía sau anh ta khoảng một mét.
Tôi vẫn luôn chú ý tình hình phía sau, ánh sáng càng lúc càng mờ! Không chỉ trên cây có rắn đen vảy sần, ngay cả dưới mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện không ít.
Chúng nó đều đang nấp trong bóng tối, chờ tìm cơ hội. Tôi không dám tưởng tượng xung quanh chúng tôi rốt cuộc đang có bao nhiêu con rắn đen vảy sần đang ẩn nấp nữa!
"Anh Cửu, sao vậy?"
"Anh Cửu, nhẹ chút. Cậu đập đau tôi rồi!"
Tôi còn đang chú ý tình hình phía sau, giọng nói mang theo sự bất mãn của A Cẩu bỗng nhiên vang lên. Tôi vừa nghe được giọng nói này, lông tơ tức khắc dựng lên cả lên.
Hiện tại tôi đang cách A Cẩu hơn một mét, hơn nữa còn đang canh gác xung quanh, đâu có cơ hội đập vào người anh ta?
Tôi không hoảng hốt, vẫn giả vờ không biết gì, cũng không đáp lời A Cẩu mà chậm rãi xoay người lại! Tôi vừa xoay người, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì không khỏi hít mạnh một hơi, da gà trên cánh tay cũng nổi lên hết!
Bởi vì ở phía sau A Cẩu có một người rơm quái dị đang đứng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận