Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 420: Cú xoay ngược đầy kịch tính

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi sợ mình trông gà hóa cuốc nên lấy tấm linh vị đào được ở công trường ra để so sánh. Khi đặt tấm linh vị và chiếc quạt xếp cạnh nhau, tôi mới càng thêm chắc chắn.
Chữ viết trên tấm linh vị và chữ viết trên chiếc quạt hoàn toàn là của hai người khác nhau. Chữ viết trên tấm linh vị có nét chữ rất tinh tế, viết theo kiểu chữ tiểu triện. Nét chữ nết người, có thể thấy người viết chữ trên tấm linh vị chắc hẳn có tính cách rất thận trọng, làm việc cũng rất cẩn thận.
Trái lại với đó, chữ viết trên chiếc quạt xếp thuộc kiểu chữ cuồng thảo, cho người ta cảm giác như rồng bay phượng múa, tiêu sái, phiêu dật. Nhìn kỹ có thể thấy, kiểu chữ viết này có phần giống người thuộc phái Phù Lục.
Sư phụ Tiêu Dao Tử, còn có anh Tử Long đều là người phái Phù Lục, từ nhỏ đã luyện tập vẽ bùa, chữ viết là không cần phải bàn. Bởi vẽ bùa yêu cầu chỉ được vẽ trong một nét, đã vẽ là không được dừng lại giữa chừng, cho nên đã tạo ra chữ viết đặc thù của phái bọn họ. Tôi theo học sư phụ Tiêu Dao Tử nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng rất quen thuộc với kiểu chữ đó.
Quạt xếp là do ông thầy đồng tặng cho bí thư chi bộ thôn, nói cách khác, chữ viết trên chiếc quạt mới là chữ của ông thầy đồng.
Còn chữ viết trên tấm linh vị rõ ràng là chữ viết của một người khác. Kẻ này lại chính là kẻ đã moi mất trái tim của kẻ điên, sau đó hại chết lão nhị, lão tứ, rồi mượn âm mệnh của ba đứa con trai.
Vì ông thầy đồng biến mất nên tôi mới khẳng định kẻ kia chính là ông ta. Song hiện giờ nghĩ kỹ lại thì, kẻ đầu sỏ ở đây hoàn toàn không phải ông thầy đồng, mà là một kẻ khác.
Vừa nghĩ tới đây, tôi không khỏi hoảng hốt, bởi lần này tôi đã phân tích sai hoàn toàn. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh để suy nghĩ tiếp.
Lúc tôi quay trở lại chỗ công trường, nơi xảy ra chuyện, thì nhìn thấy trên mặt đất có dấu chân, và đó chắc chắn là dấu chân của người lớn tuổi. Mà trong cả thôn, người đã lớn tuổi và biết đạo thuật thì chỉ có ông thầy đồng và bác Chung.
Mặt khác, trước khi chết, kẻ điên cầm ba cái đinh sắt gỉ ở trong tay là có ẩn ý gì? Rốt cuộc đinh sắt tượng trưng cho cái gì? Ba cái đinh, trên mặt đất có rất nhiều đinh sắt như vậy, tại sao kẻ điên lại chỉ cầm ba cái?
"Ba cái... đinh sắt, rốt cuộc người điên muốn nói điều gì?" Giờ tôi lại chìm sâu vào trong nghi hoặc. Nếu như kẻ đầu sỏ không phải ông thầy đồng, vậy sẽ là ai?
Tôi không biết gì về thôn đó, không biết rốt cuộc bên trong còn vị cao nhân nào khác ẩn mình hay không. Chỉ có điều, tới tận giờ kẻ đó vẫn chưa hề lộ diện.
"Ba! Chờ đã, chẳng lẽ ba chính là để chỉ tiệm quan tài Tam Thập Lý?" Vừa nghĩ tới điều này, tôi không khỏi rợn tóc gáy, cả người lạnh lẽo, da gà nổi khắp người.
"Ba cái đinh sắt, chẳng lẽ không để chỉ đinh sắt, mà để chỉ số ba? Trước khi chết, điều mà kẻ điên kia muốn nhắc nhở tôi chính là về tiệm quan tài Tam Thập Lý?" Tôi càng nghĩ lại càng sợ hãi, cố gắng hít thở sâu mấy cái, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo, đồng thời tôi lại bắt đầu nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.
Ban đầu chúng tôi đi ngang qua tiệm quan tài thì gặp bác Chung. Ông ấy nói có người nâng quan của ông ấy gặp chuyện. Lúc đó ông ấy sợ tiệm của mình sẽ hoàn toàn biến mất, còn nhờ chúng tôi ra tay giúp đỡ.
Nhưng những việc sau đó ông ấy làm là nhằm mục đích gì? Tôi không nghĩ ra nổi, song trong lòng đã bắt đầu hoài nghi ông ấy, chẳng qua là tôi chưa đoán ra được mục đích của ông ấy mà thôi.
"Chết tiệt! Lão tam với lão thất!" Tôi không khỏi nghĩ tới Dương lão tam và Dương lão thất. Nếu bác Chung thực sự là hung thủ, vậy hai người họ đang gặp nguy hiểm rồi. Không riêng gì hai người họ, cả người trong thôn cũng vậy.
Nếu như tôi phân tích không sai, vậy thì con hóa sinh tử cuối cùng chắc chắn đang ẩn nấp trong thôn. Bác Chung cố ý chỉ cho tôi tới đây là nhằm dùng kế điệu hổ ly sơn.
Nếu như tôi rời khỏi thôn, vậy không còn ai có thể ngăn chặn ông ấy. Hai anh em Dương lão tam chắc chắn không phải là đối thủ của ông ấy, còn người dân trong thôn đều sẽ bị con hóa sinh tử kia biến thành ác quỷ.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức luống cuống, cũng không còn tâm trí đâu để quan tâm tới những chuyện khác. Tôi cất túi càn khôn lại rồi chạy thẳng về.
"Lão tam, lão thất, hai người phải cầm cự cho bằng được, chờ tôi quay lại. Cả hai không thể có chuyện được." Tôi đã tăng tốc độ của bản thân lên cực hạn, gió thổi vù vù qua bên tai, mắt tôi cũng đã chẳng nhìn thấy được rõ khung cảnh xung quanh, tôi chỉ biết cắm đầu mà chạy.
Bốn anh em Dương lão tam, rồi cả đám người Vương Kỳ Bằng nữa, tất cả đều là tôi tự mình đưa đi theo. Trong mắt tôi, họ không chỉ là đồ đệ, mà còn là bạn bè của tôi nữa. Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi cũng quyết cứu họ bằng được.
Cũng may là bí thư chi bộ thôn tặng tôi chiếc quạt xếp kia, nếu không, có khi tất cả mọi người bị giết chết, bị biến thành quỷ nô hết rồi, tôi cũng chẳng hay biết chân tướng. Nhưng, ông thầy đồng đã đi đâu?
Chẳng lẽ, cũng bị bác Chung hại rồi?
Lúc đi mất đến cả canh giờ mới tới thì lúc về tôi chỉ cần nửa canh giờ đã chạy về tới thôn. Mà khi tôi chạy tới cửa thôn thì cũng đã mệt tới thở không ra hơi, chẳng nói được nổi một lời.
Tôi đứng trên cây cầu gỗ ở cửa thôn, hai tay chống đầu gối. Thỉnh thoảng có cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, nhưng mồ hôi vẫn túa ra không ngừng trên trán tôi, nhỏ xuống cây cầu.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào trong thôn. Lúc này trong thôn đã đèn đuốc sáng trưng. Có lẽ bí thư chi bộ thôn cho rằng chuyện đã được giải quyết, nào ngờ, kẻ nguy hiểm nhất lại đang ở ngay bên cạnh bọn họ.
Nghỉ lấy hơi khoảng hai, ba phút, tôi mới định bước vào trong thôn. Song, tôi còn chưa đi hết cây cầu gỗ thì thấy có một bóng người bất thình lình xuất hiện ngay trước cây cầu. Bóng người này xuất hiện rất đột ngột, và tôi hoàn toàn không phát hiện ra.
Chờ khi tôi nhìn qua, bóng người đó cũng bước dần về phía tôi, đến lúc người đó đứng ngay đầu cầu rồi, tôi mới thấy rõ người tới là ai, chính là ông thầy đồng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ông thầy đồng đã mỉm cười, nói: "Lý Sơ Cửu, cũng may cậu không phải một tên đần độn. Nếu không, chiếc quạt xếp đó của tôi coi như tặng cậu không công rồi. Ha ha ha..."
Ông thầy đồng nói vậy, tôi lập tức hiểu ra: "Ông thầy đồng, chiếc quạt đấy là ông bảo bí thư chi bộ thôn đưa cho tôi?"
"Đúng thế!" Ông thầy đồng gật đầu, cười nói tiếp: "Lão già này biết hết tất cả, từ lúc cậu hoài nghi tôi, tôi cũng đã âm thầm điều tra. Quanh đây, người có được đạo hạnh như vậy, ngoài tôi ra cũng chỉ có Chung Càn, ông chủ cửa tiệm quan tài. Mà khi cậu đào ra được cái linh vị đó, thực ra tôi đã âm thầm bám theo cậu rồi."
Nghe lời giải thích của ông cụ, tôi chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ, hỏi ông cụ: "Ông thầy đồng, ông đã hoài nghi chưởng quỹ của tiệm quan tài Tam Thập Lý từ trước rồi?"
"Ừ. Trước lúc tôi tới thôn này sống thì đã quen biết với Chung Càn, lúc ấy hai chúng tôi đều còn trẻ. Với hiểu biết của tôi, Chung Càn không phải là người xấu, mà còn là một người rất có khí tiết. Năm đó phá tứ cựu đã hại không ít người tu đạo cũng như các thầy phép. Sau khi chết, hài cốt của họ hoặc không còn, hoặc là bị ném khắp nơi, không có nổi một ngôi mộ tử tế. Chung Càn đã mạo hiểm việc có thể bị đấu tố, lặng lẽ làm quan tài cho họ. Một mình ông ta đã giúp cho họ đều được chôn cất tử tế, yên giấc ngàn thu. Lúc đó tôi rất bội phục ông ta, và cũng vì thế mà tôi vẫn không thể hiểu được, tại sao bây giờ ông ta lại biến thành một tên ác ma thế này?"
Nói tới đây, ông thầy đồng thở dài, tỏ vẻ đau lòng. Tôi không biết chuyện ngày xưa của bác Chung, song ông thầy đồng lại biết rất rõ. Nghe ông thầy đồng nói về sự thay đổi của bác Chung, trong lòng đã có đáp án.
Bác Chung biến thành một tên ác ma như bây giờ, chắc chắn cũng giống với đại tư tế của cửu động thập trại, tức cũng làm giao dịch với kẻ kia. Bởi vì không còn trái tim, cho nên tất cả mới trở nên tàn ác như vậy.
Tôi mới hỏi thử: "Ông thầy đồng, chắc rằng từ lúc trên công trường xảy ra chuyện thì ông cũng đã hoài nghi Chung Càn rồi đúng không? Nhưng ông không hề ra tay, cũng như không nói ra chân tướng, chính là vì muốn cho Chung Càn một cơ hội?"
"Cậu đúng là không đơn giản đâu!" Ông thầy đồng cũng không ngờ tôi lại có thể đoán ra được, không khỏi cười lắc đầu, nói tiếp: "Cậu nói không sai, tôi đã đoán được ra là ông ta từ lâu. Nhưng vì sự tích đầy anh hùng của ông ta năm đó, tôi muốn ông ta biết quay đầu là bờ. Cho nên, sau khi công trường gặp chuyện, tôi vẫn không hề ra mặt. Mãi cho đến khi cậu xuất hiện, Chung Càn biết bản thân không phải đối thủ của cậu nên mới ra tay hãm hại tôi. Kẻ điên bị moi mất trái tim, còn bạn của cậu thì lại lần theo vết máu mà chạy tới trước cửa nhà tôi, tất cả đều do ông ta dựng lên để gài bẫy tôi."
Lúc đó chúng tôi lần theo manh mối tìm tới kẻ điên thì hắn đã bị diệt khẩu. Dương lão tam lần theo vết máu tới nhà bí thư chi bộ thôn. Từ đó chúng tôi mới bắt đầu nghi ngờ ông thầy đồng. Không ngờ, đây đều là do bác Chung cố ý gây ra để đánh lừa chúng tôi, hãm hại ông thầy đồng.
Không thể không thừa nhận, chiêu này của bác Chung đúng là rất hoàn hảo. Nếu như ông thầy đồng không âm thầm đưa chiếc quạt xếp cho tôi thì chỉ sợ tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra được. Đến lúc đó, sẽ có càng nhiều người chết hơn.
Điều này cũng chứng tỏ một câu, người tính không bằng trời tính, cáo già tới mấy cũng sẽ để lộ cái đuôi.
Nhưng vẫn còn một việc mà tôi nghĩ không thấu, tôi bèn hỏi thẳng: "Ông thầy đồng, lúc chúng tôi nghi ngờ ông, tại sao ông lại biến mất?"

Bình Luận

0 Thảo luận