Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 535: Sự dịu dàng của người đàn ông

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Khi Vương Lỗi nói là anh ta cũng không phá giải được, tôi không khỏi thấy khá ngạc nhiên. Tôi nhìn anh ta, ánh mắt có phần nghi ngờ, tôi hỏi: "Lỗi gia, anh đừng nói đùa đấy? Chúng ta cần thiết phải tìm được Thần mộ càng sớm càng tốt. Bằng không, thời gian càng dài, sẽ càng có nhiều người kéo tới đây hơn."
Vương Lỗi cười, nói bằng giọng rất nghiêm túc: "Anh Cửu, tôi thì có thể nhìn thấu được một vài điều về phong thủy nơi này. Nhưng cái dòng chữ khắc trên vách đá đó thì Lỗi gia tôi thật sự không biết. Người ngay không chơi trò mờ ám, thực ra Lỗi gia tôi chỉ là một kẻ vô học, trình độ chắc tầm học sinh tiểu học thôi. Từ nhỏ, cứ đụng vào sách vở là Lỗi gia lại thấy buồn ngủ. Thật ra thì Lỗi gia tôi cũng hối hận rồi, nếu là trước kia tôi tập trung học hành thì chỉ sợ giờ cũng đã thành nhân tài cho đất nước, cho giang sơn xã tắc này. Ầy, thật là đáng tiếc..."
"Lỗi gia, anh chờ một hồi..." Tôi thấy anh ta lại sắp nói lan man sang chuyện khác, vội vàng ngắt lời anh ta, mau chóng kéo lại câu chuyện về chủ đề chính. "Tạm thời chúng ta không bàn về dòng chữ khắc trên vách đá nữa, hãy nói về phong thủy nơi đây đi. Tôi muốn nghe thử cao kiến của Lỗi gia."
Với người như Lỗi gia, chỉ cần khen anh ta là chuyện gì cũng sẽ xong. Tôi quá hiểu tính cách của anh ta.
Đúng như dự đoán, tôi vừa nói vậy, Vương Lỗi lập tức nghiêm túc trở lại, bắt đầu phân tích về phong thủy của Cô Sơn này cho mọi người nghe.
"Các vị, hãy nhìn về phía bên phải của Lỗi gia tôi... Đông Tử, con mẹ nó, cậu bị ngáo à? Bên phải của Lỗi gia thì phải là bên trái của cậu chứ, cậu nhìn phía bên phải của cậu làm gì?"
Bầu không khí đang nghiêm túc là vậy, nhưng chỉ nháy mắt đã bị anh ta phá vỡ. Đông Tử cũng ngơ ngẩn, vội vã nhìn về phía bên trái của anh ta, đồng thời cũng ngại ngùng gãi đầu, cười hàm hậu.
Tôi cũng chú ý tới một điều, lúc này, Thạch Minh Thánh Hàm cũng bị Vương Lỗi chọc cho bật cười.
Tôi đã quá quen với chuyện thế này, cho nên không dám nói gì, chỉ là nhìn về phía bên phải của Vương Lỗi. Tiếp đó, Vương Lỗi mới tiếp tục mở miệng, vẻ mặt trông rất nghiêm túc và chăm chú: "Các vị, mời các vị một lần nữa nhìn về phía bên phải của Lỗi gia tôi. Các vị sẽ phát hiện ra rằng, thực ra bên đó chẳng có cái quái gì cả."
Cái tên này bày trò xong, chính mình cũng đã cười ha hả. Mọi người đều trợn mắt trừng anh ta, nhưng chẳng ai nói gì. Mà trong đầu tôi lúc này thì chỉ có một suy nghĩ, đó là tát thẳng vào cái mặt của anh ta một cái, để anh ta gắn chặt luôn vào vách đá, ba ngày cũng không gỡ ra nổi.
"Ầy, mọi người nghiêm túc quá nên Lỗi gia tôi mới nói đùa một câu, giúp mọi người thả lỏng tí thôi. Làm người thì phải biết vui vẻ, bất kể là gặp phải chuyện to tát đến đâu. Chỉ cần có Lỗi gia tôi đây, thế giới sẽ luôn tràn ngập tình yêu thương." Vương Lỗi nói rất hài hước, sau rồi lại nghiêm chỉnh trở lại: "Cô Sơn này, là ngọn núi cao nhất nơi đây, xung quanh không có bất kỳ ngọn núi nào chặn mất tầm nhìn. Phong thủy, chính là về gió, nước, núi, khí. Nơi này có bốn phía thông gió, quần sơn vờn quanh, linh khí sung túc. Nhưng lại chỉ thiếu mỗi nước. Không có nước, thì không thể nào khiến phong thủy nơi này sống dậy. Nói một cách ngắn gọn, đây là một mảnh đất hoang, tuyệt đối không phải sự lựa chọn hàng đầu để làm nơi chôn cất. Các vị hãy thử nghĩ mà xem, với đạo hành của Thái Ất Chân Nhân, vì sao lại cho xây mộ chôn của mình ở một nơi không có nước? Cho nên chỉ cần tìm ra được nguồn nước, vậy là có thể tìm ra được Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân rồi."
Cả đám chúng tôi gần như đều mù tịt về phong thủy, chỉ có A Cẩu là khá có kinh nghiệm. Nhưng lúc trước anh ta cũng chẳng thể nào xem hiểu được, cũng chẳng thể giảng giải ra nổi. Hiện giờ Vương Lỗi chỉ nói mấy câu là đã tìm ra được vấn đề của nơi này.
Đúng là tôi đã từng chứng kiến thuật phong thủy của anh ta. Nhưng thực tế tôi vẫn còn rất mờ mịt về con người này. Tôi không biết, rốt cuộc thuật phong thủy của anh ta hay là đạo thuật của anh ta sẽ lợi hại hơn? Nói tóm lại, đây đều là ẩn số.
Về nơi này, đúng là tôi không nhìn thấy nguồn nước ở đâu cả, ngoài cả một bầu trời băng tuyết, chúng tôi có thể tìm nguồn nước ở đâu đây?
Thấy mọi người đều không nói gì, Vương Lỗi lại tiếp tục cất tiếng: "Mấy người đều đã bỏ qua một điều, đó là Cô Sơn được bao quanh bởi năm ngọn núi cao. Cũng tức là nói, năm ngọn núi này đang bảo vệ Cô Sơn. Năm ngọn núi vừa hay tương ứng cho năm chiếc lá của hoa Vãng Sanh. Mấy người hãy thử suy nghĩ rộng hơn đi. Hiện giờ chúng ta đang ở ngay phía trên đỉnh của Cô Sơn, mà xung quanh là năm ngọn núi, đúng lúc đại diện cho năm chiếc lá của hoa Vãng Sanh. Cho nên, chúng ta đang ở chính giữa nụ của hoa Vãng Sanh. Muốn tìm ra đường tới Thần mộ thì chỉ có cách khiến bông hoa Vãng Sanh này nở hoa. Còn về phương pháp, chắc chắn nằm trong mười câu nói kia. Thế nào hả, cô gái xinh đẹp, Lỗi gia tôi đẹp trai lắm đúng không?
Vương Lỗi nói xong, không quên tự khen mình một câu. Thạch Minh Thánh Hàm trừng anh ta một cái, quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh ta nữa.
"Hề hề..." Vương Lỗi cười nói, "Cô gái xinh đẹp trừng mắt cũng thật là đáng yêu, Lỗi gia tôi quả là hạnh phúc."
"Cái tên khốn này, nếu anh còn dám ăn nói linh tinh, có tin là bà đây khâu miệng lại không?" Đến đây thì rốt cuộc Thạch Minh Thánh Hàm đã không nhịn được nữa, trợn mắt nhìn Vương Lỗi, tưởng chừng như lửa giận sắp trào ra từ đôi mắt cô ta.
"Hầy!" Nào ngờ Vương Lỗi lại lắc đầu thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, vẻ mặt ra chiều rất ưu thương, miệng lẩm bẩm: "Nếu như yêu một người là ăn nói linh tinh, vậy Lỗi gia tôi mong rằng, mỗi một câu Lỗi gia nói với cô, cô gái xinh đẹp đều là lời nói linh tinh, điên khùng, bừa bãi. Chỉ có như vậy, cô mới có thể cảm nhận được tình yêu chân thành trong lòng Lỗi gia tôi đây. Hầy! Hỏi thế gian tình ái là chi, cứ khiến người ăn nói linh tinh!"
Cũng trong cái khoảnh khắc này, tôi đã thấy Thạch Minh Thánh Hàm càng nghiến răng nghiến lợi, tức giận tới giậm chân thình thịch, nhưng rồi lại chẳng thể làm gì Vương Lỗi.
Thực ra bình thường Vương Lỗi không đứng đắn thật đấy, nhưng lần này tôi có thể cảm nhận được, anh ta thật sự thích Thạch Minh Thánh Hàm. Tôi cũng mong rằng, anh ta có thể dẫn dắt Thạch Minh Thánh Hàm bước vào Đạo môn Hoa Hạ.
Anh ta khác với tôi và Tử Long, hai người tôi yêu ai đều sẽ chỉ bày tỏ trong âm thầm. Còn Vương Lỗi thì lại bày tỏ ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, muốn cho cả thế giới đều biết rằng anh ta thích Thạch Minh Thánh Hàm.
Ngay lúc tôi đang ngơ ngẩn, Đông Tử bỗng nhiên hỏi một câu khá ngốc: "Lỗi gia, anh chỉ có trình độ của học sinh tiểu học thôi, đừng học đám thi nhân giả vờ âu sầu gì đâu. Anh càng làm vậy, tôi càng cảm thấy anh ẻo lả kinh. Xin anh đừng hủy hoại hình tượng của anh trong lòng tôi mà."
Đông Tử đúng là một anh chàng thành thật. Anh ta vừa nói xong, mọi người đều cùng phá lên cười. Ngay cả Thạch Minh Thánh Hàm cũng buồn cười nhìn Đông Tử, dường như đang nói rằng, Đông Tử giỏi lắm.
"Đông Tử, Lỗi gia tôi không muốn đập cậu. Lỗi gia chỉ muốn dạy cho cậu biết, với trình độ nhà trẻ như cậu, tất nhiên không thể hiểu được sự cao thâm trong văn học bậc tiểu học của Lỗi gia tôi rồi. Đọc nhiều sách vào, cố gắng học cho xong chương trình giáo dục bắt buộc chín năm đi, chắc chắn sẽ chỉ có ích cho cậu. Nếu không, Lỗi gia tôi có nói gì cũng chỉ như đàn gảy tai trâu." Không ngờ Vương Lỗi chẳng tỏ ra tức giận, ngược lại còn chân thành khuyên nhủ Đông Tử.
Mà điều khiến tôi càng bất ngờ chính là, Đông Tử cũng gật đầu tán thành, miệng còn lẩm bẩm: "Lỗi gia nói phải, đáng lẽ lúc trước tôi nên học nhiều hơn mới đúng."
Một tràng trò cười qua đi, mọi người lại quay lại với chuyện chính. Tất cả đều dựa theo manh mối mà Vương Lỗi chỉ ra để tìm tòi. Còn tôi thì bảo lão quỷ đưa tờ giấy mà ông ta vẽ lại các chữ viết khắc trên tường cho tôi.
Tôi thấy Vương Lỗi đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên bức tượng đá điêu khắc hình hoa, bèn bước tới, nói: "Lỗi gia, những chứ này có nghĩa là gì vậy?"
Vương Lỗi nhận lấy tờ giấy, nhìn một hồi rồi bắt đầu phiên dịch: "Những chữ này ghi lại sự tích về cuộc đời Thái Ất Chân Nhân, còn cả điển cố về việc ông ấy đã phát triển Đạo pháp thế nào, nói chung là không có gì quan trọng cả."
Vương Lỗi nói xong thì đưa tờ giấy lại cho tôi. Nghe xong nội dung mà Vương Lỗi vừa dịch ra, tôi cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Tôi cất tờ giấy, cười hỏi dò anh ta: "Lỗi gia, sao anh lại biết được loại chữ viết cổ xưa đó thế? Tôi tưởng với trình độ học sinh tiểu học thì chắc là anh sẽ không nhận ra cơ."
Vương Lỗi trừng tôi, nói bật lại ngay: "Anh Cửu, cậu đừng coi thường học sinh tiểu học. Lỗi gia cho cậu biết, học sinh tiểu học chính là tương lai của tổ quốc, là hòn đá dựng nên nền tảng cho thế kỷ mới. Hai mươi năm sau, thiên hạ này sẽ là của học sinh tiểu học đấy."
Tôi bị anh ta đốp cho không biết nói gì, chỉ có thể cười xấu hổ, vội vã nói sang chuyện khác: "Lỗi gia, anh thích Thạch Minh Thánh Hàm là vậy. Anh nhìn người ta đi, ngay cả cô ta cũng đang nghĩ cách tìm được Thần mộ. Anh nhìn lại mình đi, ung dung như không có gì vậy. Anh thích người ta thì phải biết chủ động đi giúp người ta, thể hiện bản lĩnh của mình đi chứ. Chưa biết chừng, cô nàng thấy cảm động rồi cho anh cơ hội thật thì sao."
"Hề hề!" Vương Lỗi cười hở hết cả hàm răng, sau đó không nói thêm một câu nào.
Tôi đơ mất một hồi, sau rồi mới hỏi: "Lỗi gia, trước đây, lúc ở trên núi phía sau thôn Ma Câu, có phải anh với Thạch Minh Thánh Hàm đã có chuyện gì đúng không? Nếu không, sao cô ta lại hận anh đến như vậy?"
Lúc trước Vương Lỗi chỉ nói với tôi là anh ta trúng ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm, sau đó anh ta cất tiếng hát, khiến cô ta cảm động, cho nên đã thả anh ta ra.
Tất nhiên tôi sẽ không tin cái lí do đó.
Vương Lỗi nghẹn lời mất một hồi. Sau khi nhìn thoáng qua Thạch Minh Thánh Hàm, anh ta mỉm cười trông rất ngu ngơ, hạnh phúc lan tràn ra ngay tức khắc, đồng thời anh ta cũng kể: "Người lỗi lạc không nói lời quanh co. Lúc đó Lỗi gia tôi thấy cô ấy xinh đẹp, không nhịn được nên đã thơm một cái. Nào ngờ, cô ấy còn đánh Lỗi gia tôi một trận. Cũng chính vì trận đập ấy, Lỗi gia tôi mới thích cô ấy."
"Ầy...!" Cái lí do của anh ta, thật đúng là khiến tôi ngu người. Không ngờ cái tên này là kiểu thích bị ngược đãi, đây rõ ràng là bị đánh cho thành thích rồi.
"Anh Cửu, cậu cứ ngồi xuống đã, đừng có vội làm gì, Lỗi gia tôi tính hết cả rồi." Tôi còn chưa kịp phản ứng, Vương Lỗi đã kéo tôi ngồi xuống ngay phía trên chiếc lá được điêu khắc bằng đá, bắt đầu nói nhỏ cho tôi nghe, "Anh Cửu, thực ra Lỗi gia tôi đã tìm ra cách phá giải từ lâu rồi. Tôi cố ý nói là không phá giải được, chẳng qua là muốn có thêm tý thời gian ở bên cạnh cô ấy thôi, cho dù là chỉ nhìn thêm được vài cái cũng tốt lắm rồi. Lỗi gia tôi không ngu, nhưng có một vài thứ tôi cũng không có cách nào thay đổi."

Bình Luận

0 Thảo luận